Chương 20: Nhớ Em (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi người sinh ra đều mang theo trong mình sự cô độc.

Thanh xuân chính là lúc đi đến đỉnh cao của sự cô độc.

Không ai biết được mình, hiểu được mình, có lẽ nói chúng ta không cho phép người khác đi tìm hiểu chính mình, hiểu được bản thân.

Một cái ghế là gông xiềng, hai quyển sách bài tập là dụng cụ tra tấn, năm thứ ba vĩnh viễn chuyển hướng, bốn mươi lăm phút không cho phép hối hận.

Quy định càng nghiêm ngặt, khát vọng sinh trưởng càng mãnh liệt.

Mỗi ngày vào giữa trưa, lúc đi đến căn tin xếp hàng mua cơm, Dương Dương lúc nào cũng một tay cầm khay một tay cầm điện thoại di động, luôn nhìn cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà cô ấy thích nhất.

Thực tế có rất ít nam sinh có thể lọt vào mắt của Dương Dương, người gọi là nam chính Hà Dĩ Thâm mới là người đàn ông cô ấy yêu nhất trong lòng.

Hốc mắt hơi sâu, cái mũi hơi vểnh lên, lớn lên giống con lai, tuy nhiên dáng người nhỏ nhắn xinh xắn rất dễ làm cho người ta vừa gặp đã thương.

Mấy ngày trước có mấy nam sinh khoa văn lúc qua phòng tắm lầu một múc nước có gặp thoáng qua, cũng không biết là bạn học nào thuộc khoa lý giật dây, xin số điện thoại của Dương Dương, mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho cô.

Chung Lâm còn cùng Tô Dương kháng chiến tám năm, đi học thì truyền giấy viết tay, tan học đi qua cửa hàng bán đồ, mua thêm hoa quả về ký túc xá, cuối tuần chỉ chơi Warcraft cũng có thể ngẫu nhiên cùng Chung Lâm dạo phố mua đồ.

Hai người cứ trung bình một tuần cãi nhau hai lần, Tô Dương lúc tức giận lời nói kinh điển cũng là: "Từ lúc mới biết yêu anh toàn đi với em, ngay cả người con gái khác cũng chưa từng sờ qua, chẳng lẽ anh phải ôm bức tường phẳng lì như em ngủ cả đời sao?"

Tô Dương mặc dù cùng tuổi với Chung Lâm, nhưng con trai phần lớn không trưởng thành sớm như con gái cùng tuổi, khó tránh khỏi tính trẻ con làm càn. Chung Lâm cũng không tính toán với anh, cứ lạnh lùng không để ý đến anh như vậy, chờ đến lúc nào anh quay trở lại là anh, lại viết thư xin lỗi, hai người vẫn đi bán hàng sau khi hết tiết như cũ, tan học mua hoa quả về ký túc xá, cuối tuần chỉ chơi Warcraft cũng ngẫu nhiên theo Chung Lâm đi dạo phố.

Học sinh xấu tiêu biểu là Diêu Sở Sở cũng đổi bạn trai, bạn trai lần này vẫn là người làm ăn trong xã hội, nói là làm đồ dùng cho trẻ sơ sinh, lương một năm ba mươi vạn. Có một lần đang rửa mặt trong phòng tắm, không biết ai hỏi Diêu Sở Sở, ý là nói đùa hỏi cô đến đi học hay đến để nói chuyện yêu đương, Diêu Sở Sở nói: Ngay cả Thẩm Mộc Tinh là học sinh xuất sắc cũng nói chuyện yêu đương, tại sao tôi lại không thể đổi bạn trai cơ chứ?

Lúc đó Thẩm Mộc Tinh đi qua phòng tắm giặt tất, vừa lúc nghe thấy được, lúc ấy động tác cực kì mạnh mẽ ném chậu nước xuống dưới, nói: Diêu Sở Sở, tôi với cậu có bắn đại bác cũng không tới, sao cậu lúc nào cũng nói đến chuyện của tôi!

Diêu Sở Sở bĩu môi, bưng chậu nước ngâm nga bài hát trong phòng tắm.

Trường học đều ngăn cấm học sinh yêu đương, lại không có người con gái nào không khát vọng tình yêu.

Tuổi nhỏ yêu đương rất đơn thuần, không thèm nghĩ đối phương có gì, cũng không nghĩ đối phương không có gì, càng không nghĩ tới việc chia tay.

Nếu như vào lúc đang yêu đương, nếu như lúc ấy không yêu, có lẽ kết cục sẽ khác đi.

Tình yêu của Thẩm Mộc Tinh cùng Nghiêm Hi Quang giống như hộp cúc áo trong tiệm, được sắp xếp ngăn nắp đặt trong góc của một cái hộp gỗ nhỏ, dường như rất ít người có thể nhìn thấy, nhưng lúc mở ra lại xinh đẹp làm cho người ta phải run sợ.

Chỉ có gần nửa tháng không gặp, họ điên cuồng ôm hôn, giống như con cá bị phơi dưới ánh mặt trời quá lâu bị thiếu nước.

Bác thợ may đi Thương Nam thăm người thân, cửa tiệm đóng cửa lúc bóng tối dần buông xuống, sau đó mới khóa cánh cửa thủy tinh lại từ bên trong, trong phòng không bật đèn, ngẫu nhiên có một chiếc xe máy đi qua chiếu ánh sáng vào, làm cho hình ảnh bừa bộn bên trong lóe lên rồi biến mất..

Thẩm Mộc Tinh dựa lưng vào một cái giá gỗ nhỏ treo ở một nơi hẻo lánh bên trên bức tường phía Đông, ôm eo của Nghiêm Hi Quang, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn nóng bỏng của anh.

Không có người nghe thấy tiếng nhịp tim đập mãnh liệt của hai người, ở một góc nhỏ không người như thế, là thế giới riêng của họ.

Nghiêm Hi Quang buông đôi môi cô ra, trán anh áp vào trán cô, Thẩm Mộc Tinh thở gấp lộ ra nụ cười, anh liền hung ác hôn lên, nuốt hết nụ cười của cô.

Tiếng môi lưỡi chạm nhau trong căn phòng im ắng này bị phóng đại vô số lần, trên người anh phảng phất như có một đám lửa, có thể hoà tan cô.

Dường như Nghiêm Hi Quang rất thích hôn cô, đó là thú vui duy nhất có thể vượt qua được sự yêu thích nghề nghiệp trong lòng anh.

Bọn họ đều không biết rõ, khát vọng mạnh mẽ không ngừng thoát ra từ trong thân thể là cái gì, chỉ là một bên khắc chế một bên lui lại cũng không biết bị thứ gì hấp dẫn nhau khi hai người ở cùng một chỗ.

Thẩm Mộc Tinh nhẹ nhàng đẩy anh ra, cắn cắn bờ môi hơi sưng, rúc vào trong ngực anh, gương mặt đỏ bừng.

Nghiêm Hi Quang vùi mặt vào trong cổ cô, bờ môi ướt át in lên da thịt trên bả vai cô, nhiệt độ nóng rực làm cho cả người cô run lên.

"Có nhớ em không?" Cô ngọt ngào hỏi.

Nghiêm Hi Quang ôm cô, nghe cô hỏi như vậy, anh nâng đầu cô lên lại hôn xuống.

Anh là người đàn ông thích dùng hành động bày tỏ hơn là dùng lời nói.

Thẩm Mộc Tinh bị anh hôn đến trời đất quay cuồng, trong miệng lý trí mơ hồ không rõ, lại một lần nữa đẩy anh ra, hai con ngươi đen bóng, như đã được tẩy rửa qua.

"Em phải về nhà... Em nói với mẹ là em đi mua nước rửa bát..."

"Ở lại thêm một phút."

"Nửa phút cũng không được, mẹ em đã nghi ngờ em, giờ mà bị mẹ phát hiện là chết chắc."

"Mộc Tinh."

"Dạ?"

"Chỉ một phút đồng hồ thôi."

"Vậy được rồi..."

Anh siết chặt cô trong lòng, hai người ôm nhau trong góc, chỉ có thể nghe được tiếng vải áo ma sát với nhau cùng với tiếng đồng hồ vang lên tích tắc.

Một phút đồng hồ, đối với họ mà nói cũng là một loại ban ơn.

Mặt Thẩm Mộc Tinh dán vào xương quai xanh của anh, bị dây chuyền kim loại đeo trên cổ anh làm cho vướng víu một chút, hỏi: "Hai cái vòng vàng anh đeo trên cổ là cái gì?"

Nghiêm Hi Quang ôm thân thể mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp trả lời: "Mẹ anh để lại cho anh, là khuyên tai của bà."

Thẩm Mộc Tinh lặng lẽ hít vào một ngụm khí, gật gật đầu, không hỏi lại.

"Một phút, này..." Cô ngẩng đầu, dịu dàng nhìn anh: "Em phải đi rồi?"

Nghiêm Hi Quang dừng một chút, hơi xụ mặt xuống biểu cảm như không nỡ, khuôn mặt có chút giống đứa trẻ.

Thẩm Mộc Tinh giơ tay lên xoa mặt của anh, trong mắt tràn ngập áy náy.

"Đi thôi." Lí trí của anh dường như trở lại lần nữa, buông cô ra, bước lùi về phía sau một bước.

Thẩm Mộc Tinh đi tới cửa, cô đi theo sau lưng anh, lúc anh cúi đầu mở khóa, hai tay Thẩm Mộc Tinh nắm chặt, đứng bên cạnh mà im lặng ngắm nhìn anh.

Nhìn giống như cực kì tùy ý, cô hỏi: "Anh nói xem, đến lúc nào chúng ta mới không cần phải tách ra?"

Nghiêm Hi Quang mở khóa cửa ra, cầm chìa khóa bỏ vào trong túi áo, cánh tay cầm lấy chốt cửa, đang định đẩy cửa ra thì dừng lại, quay đầu nhìn cô: "Không cần tách ra?"

"Ừm!" Cô liên tục gật gật đầu: "Chính là có thể mỗi ngày cùng một chỗ, không cần phân biệt."

Mỗi một lần tách rời, giống như kéo một miếng thịt trên người anh xuống vậy.

Tới khi nào, bọn họ mới có thể mỗi ngày cùng một chỗ, đến lúc đó chán ngán cũng tốt, bình thản cũng tốt, tóm lại có thể mỗi ngày nhìn thấy đối phương, không cần dày vò như thế này.

"Kết hôn đi."

"Hả?"

"Cần kết hôn mới có thể." Nghiêm Hi Quang vẫn duy trì động tác định mở cửa, nhưng không tiếp tục, nghiêm túc nhìn cô.

"Hả?" Thẩm Mộc Tinh có chút ghét bỏ nhăn nhăn cái mũi: "Tại sao em lại có cảm giác em vẫn là một đứa trẻ vậy nhỉ!"

Nghiêm Hi Quang khóe miệng động động: "Anh cũng cảm thấy vậy."

"Vậy còn anh?"

"Anh?"

"Chẳng lẽ anh lại là người lớn?"

"Còn không phải."

Anh ngẫm lại, kéo cửa ra, gió đêm thổi tới, khuôn mặt cô bị ánh trăng chiếu vào nhìn giống như một khối ngọc trắng được mài dũa tỉ mỉ.

"Đi thôi, trời tối rồi, anh đứng ở chỗ này nhìn em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro