Chương 25: Chúng Ta Tìm Một Nhà Nghỉ Sạch Sẽ Để Thuê Phòng Đi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng cũng trằn trọc trôi qua hai tháng, còn ba tháng đến khi được "ra tù".

Thẩm Mộc Tinh đã không được nhìn thấy Nghiêm Hi Quang hai tuần rồi.

Còn một chuyện nữa, mẹ càng ngày càng kì lạ.

Tin tức thời sự mới nhất đưa tin án mạng kinh hoàng ở thành phố Ôn Châu, còn hung thủ thì đang nhanh chóng lẩn trốn ở các tỉnh thành xung quanh tỉnh Phúc Kiến. Mọi cư dân sống trong thành phố đều nơm nớp sợ hãi. Mỗi Chủ nhật, Thẩm Mộc Tinh đều về nhà, mẹ luôn đích thân tới đón cô. Cũng bởi vì sắp đến kỳ thi Đại Học, ngày thứ bảy chủ nhật mẹ cũng không cho cô ra ngoài chạy loạn, chỉ có thể ở nhà ôn bài.

Thẩm Mộc Tinh có thể lờ mờ đoán được mẹ phát hiện cô hành động hơi kỳ lạ cho nên mới cố gắng quản lí cô.

"Đây có tính là một đêm ban đêm gió lớn* không nhỉ...?"

* Chỉ lúc thích hợp để đi làm việc xấu.

Tối thứ sáu, cô ngồi trên xe của Nghiêm Hi Quang, mở miệng nói câu đầu tiên.

Nghiêm Hi Quang không gặp cô hai tuần, đoán chừng cũng rất nhớ nhung, dùng hai tay mơn trớn gương mặt cô, Thẩm Mộc Tinh liền cười tươi với anh.

Anh bỏ tay xuống, xoay người lại lấy đồ ăn từ ghế sau của xe đưa cho cô.

"Oa! Chocolate! Em thích ăn que cay lắm! Còn đây là gì?" Cô vui vẻ hỏi.

Nghiêm Hi Quang nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là hạt Mắc ca? Anh chưa từng ăn, tại vì thấy trong siêu thị có một cô gái mua, cô ấy nói ăn rất ngon, em ăn thử đi."

"Anh cũng ăn đi." Cô tách vỏ một hạt ra rồi đút cho anh.

"...Em ăn đi."

"Anh ăn trước!" Cô nhét phần nhân tròn xoe màu trắng vào trong miệng anh.

Nghiêm Hi Quang hơi hé miệng, lúc phần nhân chạm vào răng, đầu ngón tay của cô chạm vào đôi môi mềm mại, làm trái tim Thẩm Mộc Tinh khẽ run rẩy.

"Ăn ngon không?"

"Không tệ."

"Hạt mắc ca*, em chưa từng nghe qua đấy! Không biết nó sinh trưởng ở đâu nhỉ?"

*Mắc ca hay mác ca là tên gọi từ cách phiên âm trong tiếng Việt của chi thực vật có danh pháp khoa học Macadamia, gồm nhiều cây thân gỗ có nguồn gốc từ châu Đại Dương (Úc), thuộc họ Proteaceae. Hạt mắc ca rất đắt, giá thành cao hơn cá hồi, bởi vì nó được đánh giá là loại hạt ngon nhất, tốn nhiều công chăm sóc. Và được gọi là hoàng hậu của các loại hạt. (Internet)

"Không biết."

"Ha ha! Nghiêm Hi Quang ngốc! Hạt mắc ca tất nhiên là sinh trưởng ở Hawai* rồi!" Cô gái nhỏ chưa từng trải sự đời tự cho mình là đúng chê cười anh.

* Trong convert ghi tên của hạt mắc ca là hạt Hawai.

Nghiêm Hi Quang cũng không phản bác cô, giống như trong mắt anh, cô nói cái gì thì đó là cái đấy.

"Mẹ em không cho em ra khỏi nhà, nhưng em không được nhìn thấy anh, em sẽ lo lắng." Cô vừa ăn khoai tây chiên vừa nói.

Anh rút một điếu thuốc, cánh tay khoác lên trên cửa sổ xe, ngắm vầng trăng bên ngoài kí túc xá.

"Kẻ giết người vẫn chưa bắt được, đúng ra em phải ở nhà."

"Nhưng em rất nhớ anh!" Cô vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói.

Không biết ánh mắt anh đang đặt ở chỗ nào, nhưng tóm lại là không nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng, giọng điệu bình thường, nhưng lại nói: "Anh cũng vậy."

Thẩm Mộc Tinh khẽ giật mình, cúi đầu cười trộm.

"Hôm nay em có thể không về ký túc xá, hôm nay là thứ sáu, giáo viên trông coi ký túc xá nhất định nghĩ em đã về nhà, em lại nói cho mẹ hôm nay không về nhà."

"Nghiêm Hi Quang, hay chúng ta tìm một nơi chơi thật vui vẻ đi!"

"Chỗ nào?" Anh quay đầu nhìn cô.

Thẩm Mộc Tinh ngắm nhìn ánh sáng phát ra từ đôi mắt đen láy của anh, nghẹn họng nói: "Đến... đến quán net đi."

Không khí trong quán net rất ngột ngạt, khi đó không có mạng lưới tiện nghi như bây giờ, càng là những quán net gần trường học thì lại càng dơ dáy bẩn thỉu, chất lượng mạng còn kém nữa.

Khói thuốc, tiếng cười mắng khi chơi game nhóm, ghế da chất lượng kém với tay vịn tàn tạ và thứ mùi kỳ quái phát ra khi linh kiện điện tử quá nóng, là tất cả ấn tượng của Thẩm Mộc Tinh đối với quán net đó.

Cô lướt □□* và blog Sina, Nghiêm Hi Quang thì chơi bài, ngâm ở đó đến tối, Thẩm Mộc Tinh ngồi đau cả lưng, quay lại nhìn anh.

* nguyên văn convert nên mình không biết nó là gì.

"Hai chúng ta cứ ở đây như vậy sao?"

"Em mệt?"

"Em cảm thấy việc này rất vô nghĩa."

"Gần đây có quán đồ nướng, có muốn ăn không?"

"Tất nhiên là muốn!"

Vì vậy cô khoác cánh tay anh đi đến tiệm đồ nướng được cải tạo từ xe buýt gần đó. Phía dưới xe buýt có rất nhiều bàn nhỏ và ghế nhựa được bày ra, hai người họ cứ như đôi vợ chồng son mới cưới dắt tay nhau đi ăn khuya vậy, cùng nhau ngồi nướng thịt ăn.

Gần quán đồ nướng là mấy nhà nghỉ, mở gần các trường học, mặt tiền được lắp đặt các thiết bị hiện đại thời thượng, Thẩm Mộc Tinh nhìn nhà nghỉ có biển hiệu ghi tên là "Nhà nghỉ Modern Mango", nói với Nghiêm Hi Quang: "Hay là chúng ta tìm một nhà nghỉ sạch sẽ để thuê phòng đi."

Nghiêm Hi Quang khẽ giật mình.

Thẩm Mộc Tinh vội vàng dựng bàn tay lên: "Em cam đoan! Em sẽ không làm gì cả!"

Anh vẫn khẽ giật mình.

Hai người nhìn nhau vài giây, đột nhiên Nghiêm Hi Quang cười rộ lên.

Thẩm Mộc Tinh liền đỏ mặt.

Anh chọn ra vài xiên thịt không có ớt trên vỉ nướng đặt vào đĩa cô, nói: "Mấy xiên này không cay, em ăn đi."

Trong nháy mắt mức xấu hổ của cô đạt tối đa, thầm oán hôm nay mình không rụt rè như mọi khi, vì vậy ra sức gỡ thịt ra khỏi que xiên. Lại nghe thấy Nghiêm Hi Quang nói: "Anh biết em muốn ở cùng một chỗ với anh."

Hai mắt Thẩm Mộc Tinh toả sáng: "Tất nhiên rồi."

Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Vậy ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta cùng đến siêu thị mua đồ dùng vệ sinh cá nhân."

"Vâng vâng vâng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro