Chương 26: Giam Lỏng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một tuần nữa, Thẩm Mộc Tinh về nhà, mẹ đang chơi mạt chược với bạn.

"Về rồi à?"

"Con về rồi, em con đâu rồi ạ?"

Mẹ đánh một con bài ra, hừ lạnh: "Hai hôm trước đánh đồng nghiệp, mẹ phải bồi thường người ta một nghìn tiền thuốc men, nói nó hai câu, nó đã chạy đi ở ký túc xá, không chịu về nhà."

Thẩm Mộc Tinh quăng túi sách xuống, nhíu mày: "Sao nó lại đánh người ta ạ? Đánh có nặng không? Bị phạt chưa? Mẹ có mắng nó không?"

Mẹ quay đầu trừng cô: "Mẹ dám mắng thằng tổ tông đó à? Không bị phạt, hai hôm nay đang bị đội cảnh sát bắt càn quét tệ nạn toàn thị trấn thay đồng nghiệp bị thương."

Trái tim vừa thót lên của Thẩm Mộc Tinh lại hạ xuống: "Ồ... Vậy chắc không nghiêm trọng mấy, con đi đón nó về."

Luyện Kim Hoa đã ở đó, đánh một con bài ra, cười nói với Thẩm Mộc Tinh: "Em trai cháu phải ra ngoài rèn luyện chứ, ở ký túc xá cũng không chết đâu mà lo."

Mẹ cũng nói: "Con đừng có đi ở nhà làm đề thi thử cho mẹ, mấy ngày nữa là thi đại học rồi đấy. Chờ con lên đại học, muốn lên trời mẹ cũng không thèm quan tâm."

Thẩm Mộc Tinh lẩm bẩm: "Mẹ thế này là đang xâm phạm quyền của bọn con, giam lỏng bọn con đấy."

"Mẹ nói mà con dám cãi lại hả?"

"Ha ha, con không đi, con không đi nữa, được chưa?"

"Vậy còn tạm được..."

"Mộc Tinh đúng là đỡ lo." Luyện Kim Hoa nói.

"Đúng, từ nhỏ nó đã không khiến tôi phải lo, không giống thằng nhóc Thẩm Minh thúi kia."

...

Thẩm Minh cưỡi moto tuần tra đi chầm chậm trên đường, cảnh sát nhân dân Tiểu Vương đồng hành cũng cưỡi moto, vừa chạy xe vừa lẩm bẩm.

"Cậu lẩm bẩm gì đó?" Thẩm Minh hỏi.

"Che đến cùng thì làm đến cùng, non nước tuyệt trần là văn minh Thủy Đầu."

Thẩm Minh buồn cười lắc đầu: "Gì vậy?"

Tiểu Vương nói: "Mai phải thi, huyện phó đích thân ra đề, cảnh sát cơ động mấy cậu rõ sướng, chả cần phải học thuộc mấy thứ này."

Thẩm Minh gật đầu: "Tôi thà bắt thêm mấy tên trộm còn hơn."

"Bắt thêm mấy cô tiểu thư thì có." Tiểu Vương cười: "Đến rồi."

"Spa? Tiệm đầu tiên à, mới mở sao?" Thẩm Minh hỏi.

"Ừ." Tiểu Vương đáp: "Còn chưa đăng ký bên cục cảnh sát đâu."

Hai người dừng xe, tiến vào một spa cực nhỏ.

Tiểu Vương vừa lẩm bẩm học bài, vừa cầm điện thoại nhìn tin nhắn, tin viết phòng số 302, Thẩm Minh đi trước, quay đầu hỏi anh ta: "Phòng nào?"

Tiểu Vương thu điện thoại lại: "203."

Cầm theo chìa khóa ở sảnh, Thẩm Minh và Tiểu Vương mỗi người đứng một bên, Tiểu Vương còn đang đảo mắt học thuộc trông rất cố sức. Thẩm Minh lại nhẹ nhõm, như đang làm một việc cực quen tay.

Cửa phòng vừa mở ra, trong phòng đã vang lên tiếng thét lớn của phụ nữ, Thẩm Minh xông vào, Tiểu Vương theo sau.

"Cảnh sát đây! Giơ tay lên!"

"Cảnh sát đây! Mau ngồi xuống!"

"Cấm nhúc nhích! Giơ tay lên!"

"Ááá..."

Hai cơ thể còn chưa tách ra, tiếng hô sắc bén của cảnh sát đã vang lên, ánh đèn đỏ sậm lóe lóe. Người phụ nữ không mảnh vải che thân hét lên một tiếng, vội vàng bò qua túm chăn, bị Thẩm Minh quát nghiêm dừng lại!

"Cấm nhúc nhích! Giơ tay lên!"

Lão đàn ông mập mạp trần truồng cũng yên lặng giơ hai tay lên, ngồi trên giường, để cái bụng to lồi ra. Người phụ nữ vẫn hét to như cũ, không tìm thấy chăn bèn nhanh chóng chạy tới góc tường, đưa lưng trần về phía cảnh sát, ngồi xổm xuống.

Thẩm Minh kề súng vào đầu lão đàn ông, gã ta ngẩng đầu, một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.

"Là ông?" Thẩm Minh bỗng nở nụ cười, oan gia ngõ hẹp, lần trước chưa đánh được gã trong tiệm của Tạp Tạp, không ngờ lại túm được ở đây.

Thẩm Minh dùng sức đẩy đầu gã: "Làm gì ở đây vậy? Hả?"

Gã trung niên béo vừa ấm ức vừa cẩn thận nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi và bạn gái tới đây mát xa."

"Mát xa?" Thẩm Minh nhíu mày, nhìn người phụ nữ ngồi ở góc tường, giễu cợt: "Bạn gái ông?"

Gã béo nhìn cậu, cúi đầu.

Thẩm Minh thờ ơ liếc qua người phụ nữ ở góc tường, bỗng ngây người ra.

Cậu vội tới gần, theo tiếng bước chân cậu, người phụ nữ kia càng run mạnh hơn!

Cậu dừng bước lại, ánh mắt rơi xuống hình xăm trên bả vai phải cô ta.

Hình xăm đó là một chữ "Minh".

Thẩm Minh lập tức cảm thấy tất cả máu huyết trên người dồn hết về thái dương! Gân xanh trên trán nảy thình thịch!

Cậu trừng to mắt nhìn cô ta, đôi môi hơi mỏng cắt không còn giọt máu.

Sau lưng vang lên tiếng Tiểu Vương.

"Minh Tử! Nhầm rồi nhầm rồi! Là phòng 302!"

Gã béo lập tức dũng cảm hơn: "Tôi biết ngay là anh bắt nhầm người mà! Tôi và bạn gái tôi tới làm spa mà!"

Gã béo vừa dứt lời, nắm đấm của Thẩm Minh đã vung qua, lại bị Tiểu Vương kịp thời ngăn lại.

"Ôi giời ơi!!! Cảnh sát bắt nhầm người còn đánh người ta kìa!" Gã béo cố ý hô.

Tiểu Vương ôm chặt lấy người Thẩm Minh, bất kể cậu giãy giụa thế nào cũng không buông ra.

Tiểu Vương nói với gã béo: "Được rồi được rồi, đừng có kêu bậy, cậu ấy là cảnh sát cơ động, cơ động."

Gã béo ngẩng đầu, đã gặp phải đôi mắt đỏ rực của Thẩm Minh, gã không dám lên tiếng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro