Chương 53: Thượng Hạ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Minh dừng lại bên chiếc xe điện của mình.

Nghiêm Hi Quang ngồi chồm hổm trên mặt đất, loay hoay bên xe, Thẩm Minh nhìn chiếc quần cao cấp trên người anh, thay anh lau mồ hôi. Sợi tổng hợp cao cấp như vậy, dính chút bụi đất sẽ rất đáng tiếc.

Nghiêm Hi Quang ngẩng đầu nhìn cậu nói: "Xe này đã bao nhiêu năm?"

Thẩm Minh nói: "Đại khái bốn năm năm đi, anh Lưu cho em mượn, xe nát cũng sắp về hưu rồi."

"Có ốc vít không đưa cho anh."

"Có, muốn loại cỡ 10 à..."

"Dùng cỡ đó."

"Để em tìm cho anh."

Nửa phút sau, Thẩm Minh tìm ốc vít tới, Nghiêm Hi Quang tại chỗ ngồi vặn vặn dưới đáy.

Thẩm Minh đứng một bên hút thuốc, im lặng nhìn anh.

Thật ra, chỗ ngồi xe điện đã sớm lung lay, nhưng cậu lười sửa, bình thường khi ngồi lên, duy trì thăng bằng, cũng dùng được.

"Thế này khi chạy rất nguy hiểm đó." Nghiêm Hi Quang một bên sửa xe vừa nói.

Thẩm Minh nhìn thấy trên tay anh toàn bụi bẩn, nhàn nhạt lên tiếng, hít một hơi khói: "Ừm."

Năm phút đồng hồ, Nghiêm Hi Quang thay cậu sửa xong chỗ ngồi, đứng lên, có thể là không đi ngay, khi cậu đứng ở đó rõ ràng lùi một bước, Thẩm Minh giật nảy mình, chỉ thấy anh đã đứng vững vàng, mới mãnh liệt hít một hơi thuốc lá, ngón tay có chút phát run.

Nghiêm Hi Quang vỗ vỗ chỗ ngồi đã sửa xong, lại kéo, sau khi xác định ổn thỏa mới từ từ đi về phía nơi này.

Thẩm Minh nhìn anh đến, vội rút điếu thuốc ra: "Cho anh."

Nghiêm Hi Quang nhận lấy, Thẩm Minh thay anh đốt lửa.

Hai người đàn ông đứng cạnh nhau hút mây nhả khói.

Trầm mặc, không có gì để nói chuyện.

Nơi xa, Thẩm Mộc Tinh từ cửa hàng đi ra, cười, vẫy tay với hai bọn họ.

Thẩm Minh khẽ cười một tiếng, có đôi khi cậu thấy chị mình khi tức giận rất ngốc, thật không biết Nghiêm Hi Quang yêu cô vì lí do gì, từ nước ngoài trở về, vẫn cưới cô.

Ban đêm dẫn Thẩm Minh đến một nhà hàng Nhật nổi danh ở Thẩm Quyến để ăn cơm, Thẩm Mộc Tinh biết cậu thích ăn hải sản, thay cậu chọn rất nhiều món đắt tiền.

Khi màn đêm buông xuống, cô kéo cánh tay Nghiêm Hi Quang đi dạo phố, mua quần áo mới cho Thẩm Minh.

Bởi vì Nghiêm Hi Quang đi rất chậm, cô cũng dần dần quen thả chậm bước chân, trên đường có rất nhiều cặp tình nhân, anh và cô cũng là một cặp.

Tính tình Thẩm Minh nóng nảy, đi nhanh, khi bọn họ đang ở giữa đường, cậu đã đi đến cuối đường, quay đầu nhìn sang hai người không thấy tăm hơi, Thẩm Minh ngồi chồm hổm trên mặt đất hút thuốc, trên đường có rất nhiều người độc thân, cậu cũng là một người cô đơn.

Không bao lâu, chị điện thoại tới.

"Thằng nhãi con, em chạy đâu rồi, tìm mãi không thấy bóng em."

Thẩm Minh ngồi xổm trước quán trà sữa hút thuốc, cười: "Chị ngốc chứ sao."

"Minh Minh, vừa rồi mẹ gọi điện thoại đến, nói có người tìm em, gọi điện thoại đến nhà rồi."

"Ai?"

Thẩm Mộc Tinh không trực tiếp trả lời, nói: "Đối phương nói là một luật sư, nói là... Luật sư của cô Thượng."

Thuốc lá trong tay Thẩm Minh dừng lại, con ngươi đen nhánh bỗng nhiên thít chặt.

Tàn thuốc trong tay rơi trên mặt đất.

Hồi ức ố vàng kéo tới.

Cậu ngồi trên ghế cắt tóc, một đôi mắt đẹp chiếm cặp mắt cô bé kia.

"Cô lặp lại lần nữa xem?"

Cô bé hờn dỗi cười, hung hăng đẩy đầu cậu: "Thượng Hạ đó, anh điếc sao?"

Cậu cố ý đùa cô ta: "Rút cuộc là Thượng hay là Hạ?"

"Anh đi luôn đi!"

"Không trên cũng không dưới? Đó chính là tạp tạp?"

"Sao anh đáng ghét vậy! Lấy tên người ta ra đùa!"

"Sau này gọi cô là Tạp Tạp nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro