Chương 7: Tay (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáu giờ tối, tan học Thẩm Mộc Tinh cùng các bạn khác ra khỏi khu lớp học, Chung Lâm lấy tay trái khoác vai cô, tay phải còn muốn khoác thêm bạn trai của mình là Tô Dương, hai người này vì truyền giấy cho nhau nên bị giáo viên mắng.

Thẩm Mộc Tinh yêu quý sinh mạng, cách xa chiến trường, cô muốn đi cùng với hai người bạn cùng phòng là Đan Đan và Dương Dương, nhìn hai người họ đang vui vẻ với nhau, cô không thể đứng giữa cho nên chỉ có thể nói cười đi một bên, để họ ở bên trong.

Dương Dương bị hai người bạn khoát vai hai bên, nhìn Chung Lâm cùng Tô Dương phía trước, giận dỗi nói:

"Chung Lâm cùng Tô Dương đã quen nhau 6 năm, từ thời trung học cơ sở đã hay cãi nhau, lại còn cãi nhau đến long trời lỡ đất."

Đan Đan nói: "Nhưng mà thật sự hâm mộ hai người họ, cả đời mình sợ không có một mảnh tình vắt vai ở đây!"

Thẩm Mộc Tinh nói: "Chờ sau khi cậu học xong, đại học cũng có rất nhiều trai đẹp."

Đan Đan mở to mắt: "Soái ca...Mau mau nhìn đi soái ca!"

Đan Đan là fan của phim thần tượng và tiểu thuyết, thật sự chưa có người nào khiến cô cam tâm tình nguyện gọi soái ca cả.

Thẩm Mộc Tinh theo ngón tay cô chỉ, hơi ngẩn người ra.

Gần tháng mười, trời cũng thay đổi, sáu giờ nhưng trời đã tối thui, anh đứng dưới đèn đường cổng trường, một tay anh xách túi di động mua ở cửa hàng, một tay kẹp lấy một điếu thuốc, cửa mở ra học sinh ngày càng nhiều, khiến anh có chút bối rối. Anh nhìn xung quanh, dường như sợ sẽ bỏ qua một thân ảnh trong mỗi tốp người kia, thuốc lá đã tàn trên tay, anh quên gạt, lại kẹp lấy như vậy nên tàn thuốc rơi vào người.

Thẩm Mộc Tinh nhất định sẽ không biết được trong mắt mình khi thấy anh có bao nhiêu tia sáng.

Cô làm bộ ngẩng đầu đi qua anh, Nghiêm Hi Quang hoa mắt không thấy rõ được cô, Thẩm Mộc Tinh buông tay người bên cạnh ra, lại lui trở về, đứng ở trước mặt anh.

"Này! Trông tôi giống người qua đường lắm sao?"

Nghiêm Hi Quang hơi kinh ngạc, ánh mắt mê man lập tức có tiêu cự, đèn đường chiếu vào khiến đôi mắt hiện lên một tầng ấm áp, cúi đầu nhìn cô.

Dương Dương và Đan Đan ở phía sau xì xào to nhỏ, rất nhanh liền hiểu rõ tình huống, hai người xông lên nói: "Mộc Tinh, cậu có thể về muộn hơn, bọn mình sẽ nói với giáo viên là cậu đi mua sách luyện tập!"

"Đúng đúng, đi mua sách luyện tập! Hắc hắc!"

Hai người nói xong liền chạy đi, trước khi đi còn đẩy Thẩm Mộc Tinh một cái!

Thẩm Mộc Tinh đứng không vững ngã về phía Nghiêm Hi Quang, anh vội vàng vứt thuốc lá, động tác dứt khoát đỡ lấy cô, hai tay nắm lấy cánh tay cô, đỡ lấy.

Thẩm Mộc Tinh xấu hổ đứng thẳng cười cười, anh rất nhanh buông tay cô. Hai người sóng vai cùng đi đến ký túc xá.

"Sao anh lại tới đây?" Cô hỏi.

"Buổi trưa, sau khi đưa hộp cơm cho cô, tôi phải đi lấy hàng." Anh lơ đãng lấy túi giấy đưa cho cô.

Thẩm Mộc Tinh nhận lấy, mở ra nhìn: "Di động?"

"Chỉ có thể gửi tin nhắn và gọi điện thoại." Anh nói.

"Oa, sao anh lại đưa cho tôi? Là tặng tôi sao?"

Nghiêm Hi Quang không có ý định nói dối, nhưng cô đã nói vậy, anh liền chấp nhận để giảm bớt phiền toái.

"Không có gì là miễn phí cả!" Cô tuy nói vậy nhưng trên mặt hiện ra sự vui thích, cầm túi giấy không buông.

Nghiêm Hi Quang nói: "Bởi vì vụ quần áo của cô cũng giúp tôi có thêm một khoản, xem như cảm ơn."

Thẩm Mộc Tinh bĩu môi, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Chỉ mới có thế mà đã cảm ơn tôi? Chờ tôi về nhà rồi may cho tôi váy mới là được!"

"Được." Anh dứt khoát đồng ý.

Từ trường học đến ký túc xá cần qua một con phố, hai đoạn đường cái, mười lăm phút đi, lần đầu tiên Thẩm Mộc Tinh cảm thấy ngắn như vậy.

Đi ngang qua một tiệm trái cây, cô ngừng lại: "Tôi muốn mua hoa quả."

"Được."

Anh lẳng lặng đi theo cô phía sau, nhìn cô cẩn thận xem hoa quả, bỗng nhiên anh nhìn chằm chằm vào sườn mặt của cô.

Thẩm Mộc Tinh đặt táo lên cân, Nghiêm Hi Quang cũng móc túi tiền.

"Không cần đâu." Thẩm Mộc Tinh cản anh, vừa mới kéo một bên túi xách liền bị anh nắm lấy cổ tay.

Thẩm Mộc Tinh sững sờ, nhiệt độ từ bàn tay anh truyền đến, giống như dòng điện, khiến trái tim cô run lên.

Nghiêm Hi Quang dùng một tay nắm lấy cổ tay cô, tay còn lại lấy ví tiền, rút ra một tờ, đưa cho người bán hàng.

Đợi người bán hàng bỏ tiền vào trong hộp, anh mới buông tay cô.

Mắt thấy đã đi đến dưới lầu của ký túc xá, phần lớn cửa sổ lầu bốn, lầu năm đều tối đen, chỉ có một phòng sáng lên, đó là phòng tự học buổi tuối. Tiết tự học ban tối đã bắt đầu.

Thẩm Mộc Tinh nức nở một tiếng, lười biếng oán hận: "A... Buổi tối mặc đồ ngủ còn phải đi học buổi tự học, thật xấu hổ mà!"

Nghiêm Hi Quang không nói gì, tự giác dừng bước ở chỗ rẽ cách ký túc xá không xa.

Thẩm Mộc Tinh nhìn anh: "Vậy tôi đi vào đây..."

"Ừ."

"Anh đi đường cao tốc vào buổi tối cẩn thận một chút."

Cô mím môi, bày ra nụ cười miễn cưỡng, phất tay với anh, lui về phía sau.

"Đợi chút." Nghiêm Hi Quang tiến lên một bước, đi đến trước mặt cô, lấy túi đựng điện thoại trong tay cô kéo khoá túi xách của cô ra, bỏ điện thoại vào.

Chắc anh sợ giáo viên nhìn thấy điện thoại di động sẽ lại bị tịch thu.

Thẩm Mộc Tinh cười: "Giáo viên ban đêm của chúng tôi không khó, không bắt đâu."

Nghiêm Hi Quang mím môi nhìn cô, lui về sau từng bước.

Anh phải đi.

Ngay giây phút này, đột nhiên cô dường như cảm giác bản thân bị chia thành hai phần, rất nhiều cảm xúc khó nói liên quan đến anh, liên quan đến sự xa cách của anh.

Cô vội vàng lấy ra hai quả táo từ trong túi, nhanh chóng chạy đến, nhét vào tay anh, sau đó nói câu "Tạm biệt" ngắn ngủi, rồi quay đầu chạy vào ký túc xá. Trước khi đi, cô thoáng nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Hi Quang ngạc nhiên, bóng dáng kia bị đèn đường kéo dài cùng với tiếng đập từ con tim của cô trên hành lang vắng vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro