Chương 28: Ghen tị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Ghen tị

Cả hậu viện trong đêm qua, ngoại trừ Mộ Tịch Dao có thể chìm vào giấc ngủ, còn lại nữ nhân có ai là không phải trợn tròn mắt đến tận hừng đông? Vào ban ngày đã nghe nói đến hành động kinh người của Lục điện hạ, sau đó, Lục điện hạ đến Đan Nhược uyển liền không thấy đi ra ngoài nữa. Ngay cả thứ phi Đường thị cũng không gặp mặt.

Càng khiến cho người khác giật mình là, điện hạ lại có thể nghỉ ở chỗ Mộ thứ phi kia cả đêm. Còn có đồn đãi nói tối hôm qua ở Đan Nhược uyển bên kia huyên náo đến tận canh tư, gọi nước tắm hai lần rồi mới yên tĩnh, sắc mặt mọi người càng khó coi.

Trước thì mọi người đều như nhau, đều không được điện hạ chào đón, ngược lại có thể bình an vô sự. Ít nhất điều này cho thấy Lục điện hạ ở mặt nữ sắc thật sự nhạt nhẽo. Nhưng hôm nay Mộ thị mới vào phủ, liền cho mọi người một bạt tai (cái tát), đâu phải là điện hạ lãnh đạm, rõ ràng là những nữ nhân này không có năng lực, không thể đả động được lòng của nam nhân. Đây chẳng phải là khiến cho bao người tức giận sao?

Khổng thị tức giận ném vỡ cốc trà. Trước đó còn đang suy nghĩ, nếu như có người mới được sủng ái, mình cũng tiện thử so sánh một chút. Nhưng vấn đề là hiện giờ người lại được sủng ái quá mức, căn bản không có cách nào so sánh được a. Mình ở hậu viện an phận đợi hai năm, con nối dõi ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Mộ thị này thì ngược lại, điện hạ căn bản không hề ban canh tránh thai! Cho thấy đây là muốn cho nàng con nối dõi, để cho nàng ở trong phủ có một chỗ đứng. Trong lòng Khổng thị càng hoảng loạn. Hiện nay hậu viện có người điện hạ ưng ý ở, vậy thì bao giờ mới đên phiên mình được thị tẩm?

Ngũ thị trái lại thực thành thật, không có can đảm tranh thủ tình cảm, chỉ là cũng không kìm được chua xót trong lòng, muốn rơi lệ. Ngũ thị toàn tâm toàn ý ngưỡng mộ Tông Chính Lâm, lại vì quá mức để ý và tự ti nên càng thêm khúm núm, khiến Tông Chính Lâm nhìn không vừa mắt. Bâu giờ càng sợ hãi, chỉ sợ điện hạ không bao giờ đến sân của nàng nữa, ngay cả trông thấy người cũng thành hy vọng xa vời.

Trương thị vẫn luôn bảo trì bình tĩnh, tuy rằng chính mình đến giờ vẫn chưa được thị tẩm qua, mặc dù không cam lòng, nhưng không vội tranh thủ tình cảm vào lúc này. Điện hạ bây giờ đối với Mộ thị kia vẫn còn cảm thấy mới mẻ, qua một thời gian nữa, kiểu gì cũng sẽ có cơ hội.

Về phần Tề thị đang bị cấm túc, căn bản không biết chuyện này. Nàng ta còn ở trong sân viện điều dưỡng, âm thầm xét lại sơ suất chủ quan của mình. Nghĩ cách làm như thế nào để điều trị thân thể của mình, làm sao để thay đổi ấn tượng của điện hạ với mình, làm sao để...Đông Sơn tái khởi.

Người duy nhất còn tương đối bình thản, cũng chỉ có đại khí (thở mạnh) Đường thứ phi. Hôm qua bị đả kích đủ rồi, buổi tối liền bắt đầu điều chỉnh suy nghĩ. Cho rằng thay vì cùng với ả hồ mị tử Mộ thị kia tranh giành, không bằng làm cho mình càng thêm đoan trang hiền thục, làm giải ngữ hoa* trong hậu viện của điện hạ (*giải ngữ hoa: đoá hoa chỉ nữ tử có ngững phẩm chất tốt đẹp làm bạn, chăm sóc khiến cho người nam nhân yêu quý, kính trọng...giống như là tri kỉ giai nhân). Nhân vật như điện hạ, đương nhiên là càng coi trọng tiền đồ hơn. Vậy thì làm một nữ nhân hiểu biết là được rồi, được điện hạ coi trọng. Sau này chắc chắn có được con nối dõi, không ai có thể lay động được.

Trong nội thất (phòng ngủ chính) ở Đan Nhược Uyển, Tông Chính Lâm tỉnh lại xem canh giờ một chút, nhẹ nhàng đứng dậy mặc áo choàng vào, rồi ra khỏi phòng gọi Mặc Lan Huệ Lan tiến vào hầu hạ Mộ Tịch Dao rửa mặt.

"Điện hạ." Thời điểm Mộ Tịch Dao đến đại sảnh (phòng khách), vừa lúc Tông Chính Lâm đang đọc sách.

"Ừm. Con thỏ đã ở phòng sủng vật, muốn đi xem không?" Thấy Mộ Tịch Dao đi ra, Tông Chính Lâm để quyển sách xuống, cầm tay nàng ngồi xuống, lại đưa tới một chén nước ấm.

Mộ Tịch Dao thong thả uống nước, cảm thấy thân thể có chút hồi phục, thư thái hơn chút ít: "Muốn đi. Điện hạ có từng đi xem qua chưa?"

"Chưa từng, chờ nàng cùng đi." Mộ Tịch Dao liền khẽ mỉm cười đứng lên, ngọt ngào vui vẻ dâng lên cho Tông Chính Lâm một nụ hôn. Hai người đứng dậy vừa đi tới cửa liền nghe thấy Triệu ma ma nói quản gia có việc cầu kiến.

Tông Chính Lâm gật đầu, trực tiếp bảo Điền Phúc Sơn đi đến phòng sủng vật, tiếp tục dẫn theo Mộ Tịch Dao chậm rãi qua đó.

"Sách điện hạ vừa xem lấy ở đâu vậy ạ? Trong sân viện này có thư phòng sao?"

"Ừm, chuẩn bị cho nàng. Ta nghĩ sách bên trong đó nàng sẽ thích. Nếu còn muốn cái gì, cứ nói cho quản gia biết."

Mộ Tịch Dao có được đồ yêu thích, liền đắc ý lên mặt, giữa lông mày đều là hưng phấn, ôm Tông Chính Lâm khen ngợi một câu: "Điện hạ thật tốt."

Tông Chính Lâm nổi lên tâm tư trêu chọc nàng: "Tốt ở đâu?"
Mộ Tịch Dao không chút nghĩ ngợi nịnh hót: "Đều tốt, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài." Còn nịnh bợ liên tục gật đầu.

" 'Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài' ?... Thì ra là như vậy. Đêm nay bản điện dĩ nhiên phải nỗ lực hơn nữa, không phụ một phen tán dương của giai nhân."

Mộ Tịch Dao ngây người. Người này quả thực càng ngày càng không đứng đắn! Cái gì cũng đều có thể liên tưởng đến chuyện kia, chỉ biết đùa bỡn nàng. Tròng mắt đảo quanh: "Trên dưới Đại Ngụy đúng là đều biết, Lục điện hạ không ham nữ sắc ~~" phản ngươi một quân, xem ngươi còn giở trò lưu manh kiểu gì!

"Ừm, đó là hàng ~ yêu (yêu tinh).". Nói xong còn ngắm từ trên xuống dưới vài lần, ý tứ không cần nói cũng biết.

Mộ Tịch Dao không chiếm được ưu thế, còn bị chê cười, lập tức xù lông, kim liên (gót chân) khéo léo giẫm lên chân của Tông Chính Lâm một phát, còn nhẹ nhàng nhảy lên đạp mạnh vài cái. Vừa nhảy vừa khiêu mi (nhếch mày), ngang ngược là đặc quyền của nữ nhân, ngươi làm gì được ta?

Tông Chính Lâm nhìn Mộ Tịch Dao nho nhỏ một đoàn nhảy tới nhảy lui ở trước mặt mình, còn không thành thật, lại sợ nàng ngã, vội vươn tay ôm lấy nàng, áp vào một bên tai nàng thì thầm: "Nhảy cực kì hăng hái, ừm?" trừng mắt khiêu khích nhìn nàng, lại rất sung sướng bỏ thêm một câu: "Kiều Kiều của bản điện thể lực thật tốt." Ánh mắt kia ngụ ý sâu xa, khiến cho Mộ Tịch Dao sợ run lên.

Quản gia vừa từ khúc quanh (ngã rẽ) đi ra, đã nhìn thấy Dao chủ tử ở bên kia đang chơi rất vui vẻ, vẻ mặt của điện hạ nhàn nhã, khóe môi mang theo nụ cười. Lúc hai người cắn vành tai nói chuyện, liền thấy xấu hổ. Ho nhẹ một tiếng, chờ chủ tử kia trong chớp mắt thay đổi dáng vẻ trinh tĩnh dịu dàng, mới nín cười đi tới thỉnh an hai người.

Mộ Tịch Dao quan sát quản gia trong phủ, cảm thấy còn trẻ hơn so với trong tưởng tượng của mình, lại nhìn bộ dạng dễ nói chuyện của hắn, liền khẽ gật đầu, cười chào hỏi. Nghe Điền quản gia có việc bẩm báo, liền nói mình đi xem thỏ trước, nhấc chân vào cửa, lưu lại hai người ở bên ngoài nói chuyện riêng, nàng lười phải nghe.

Hiện tại Mộ Tịch Dao cảm thấy mình xuyên qua đến mà không xuyên thành con thỏ thật là bị thua thiệt lớn. Nhìn hai vật nhỏ đáng yêu kia, ăn, vật dùng, nơi ở, cái nào cũng tốt hơn so với gia đình bình thường, nơi này là cái gì mà phòng sủng vật, quả thực chính là phòng tổng thống. Ngươi nói ngươi hai con thỏ này, cần gì phải ở căn phòng lớn như vậy? Khoa trương hơn là bên cạnh còn có bồn băng! Mặc dù chỉ có một, nhưng mà bồn băng kia kích cỡ, hai con thỏ cộng lại còn không bằng. Đãi ngộ này đều vượt qua cả thị thiếp ở hậu viện của Tông Chính Lâm.

Mộ Tịch Dao cực kỳ ghen tị. Hai con thỏ này cái gì cũng không cần làm, mà đãi ngộ so với đời trước của Mộ tịch Dao còn tốt hơn. Đời này trái lại được thành thứ phi phần vị có chút cao, nhưng lại có số mệnh vất vả. Cuộc sống rõ ràng không thoải mái bằng hai con thỏ này. Lẽ nào đây là số mệnh khác biệt?

Lúc Tông Chính Lâm dẫn theo Điền Phúc Sơn tiến vào, đã nhìn thấy Mộ Tịch Dao ngồi chồm hổm ở đó, ánh mắt u oán nhìn con thỏ bảo bối của nàng, vẻ mặt kia, nhìn kiểu gì cũng thấy quỷ dị. Có điểm giống... ghen tị? Lại thấy nàng đưa tay đâm đâm cái mông của con thỏ, xoa bóp lỗ tai của nó, miệng còn khẽ lải nhải.

Tông Chính Lâm tập võ, tai thính mắt tinh, căn bản không cần phải vận dụng nội lực đã nghe thấy nữ nhân kia rì rầm cằn nhằn: "Làm con thỏ thật tốt, tại sao lại có thể hạnh phúc như thế."

Khóe mắt Tông Chính Lâm khẽ giật giật, gò má quản gia cũng run rẩy. Nữ nhân này thật là không còn gì để nói. Đối với hai con thỏ cũng có thể cảm thấy ghen tị, xem ra vẫn là cẫn nợ thu thập (cần dạy dỗ).

"Ghen tị với con thỏ ư?" Tông Chính Lâm đưa tay vỗ đầu nàng.

Mộ Tịch Dao quay lại, u oán ngước nhìn Tông Chính Lâm: "Điện hạ, ngài có phát lương tháng cho con thỏ không?"

Quản gia nghe câu hỏi đó của Dao chủ tử, thiếu chút nữa không đứng vững. Này, có con thỏ nhà ai còn được phát lương tháng?

Tông Chính Lâm nhìn dáng vẻ cực kỳ ủy khuất kia của nàng, liền bị chọc cười: "Chưa từng. Lại muốn làm cái gì?"

Mộ Tịch Dao lập tức vui vẻ: "Vậy còn được. Cuối cùng thiếp vẫn còn được sủng ái hơn so với hai con thỏ kia."

Tông Chính Lâm đưa tay kéo người vào trong lòng, cúi đầu áp vào bên tai Mộ Tịch Dao: "Xem ra đêm qua có người không để tâm. Đêm nay, Kiều Jiều cần phải lĩnh hội thật tốt." Tiếng nói vừa mới vang lên, tiếp theo chính là một nụ hôn nóng bỏng.

Quản gia vội vàng lui ra ngoài cửa coi chừng. Lau mồ hôi. Dao chủ tử thật sự là cao tay a, mịt mờ tranh thủ tình cảm như vậy cũng nghĩ ra được. Giờ là ban ngày liền tìm thời cơ hội cùng điện hạ tán tỉnh. Hiệu quả thật là... rất kịch liệt.

Mộ Tịch Dao nếu như biết được suy nghĩ của Điền Phúc Sơn, nhất định sẽ giơ chân. Ai ban ngày cùng người kia tán tỉnh? Tỷ đây là cảm thán xuyên qua gian khổ, xuyên không gặp thời a!
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro