Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Ban ngày Lý Phi Phàm cạnh tranh trên thương trường, buổi tối lại chiến đấu với gia đình.

     Con của hắn đi tiểu lên người hắn, lại còn phun sữa lên bộ âu phục cao cấp. Nhưng Lý Phi Phàm cũng hết cách, hắn mới 17 tuổi đã làm cha, tay chân lúng túng chăm sóc người vợ xinh đẹp ngốc nghếch mới 20 tuổi cùng đứa con Alpha mới được 3 tháng.

     Cả hai người đều chỉ ồn ào với hắn, còn đối với bảo mẫu thì rất tốt. Hắn muốn bóp chết hai người nhưng không nỡ, hai người đều là trái tim của hắn. Làm vậy khác nào bóp chết chính bản thân.

     Vợ của hắn hình như đang có chiều hướng phục hồi.

     Khi hắn tới kỳ phát tình, vợ hắn đến một ngón tay cũng không cho chạm vào.

      Lý Phi Phàm muốn thân thiết một chút, Văn Đông liền khóc, làm bộ làm tịch rơi vài giọt nước mắt, chờ Lý Phi Phàm buông lỏng tay thì lập tức nín khóc, co lại một bên yên lặng nhìn Lý Phi Phàm.

      Lý Phi Phàm đau khổ nhưng còn đau lòng Đông Đông run rẩy sợ hãi, bất đắc dĩ dùng thuốc ức chế.

       Trở lại bên giường Đông Đông giả vờ đáng thương: "Chồng của anh thật sự rất đáng thương nha..."

        Văn Đông không có động tĩnh, tập trung chơi đùa với con gấu, bộ dáng xinh đẹp lại ngây ngô, Lý Phi Phàm nhìn đến trái tim ngứa ngáy nhưng lại chỉ có thể cấm dục.

       Khi con trai được một tuổi, Văn Đông vẫn là bộ dáng này. Lý Phí Phàm cấm dục lâu, cảm thấy chính mình đã tu thành tiên, hắn nhớ lại trước kia ăn uống no đủ tựa như một giấc mộng.

      Mặc dù Đông Đông ngốc ngốc nhưng cũng có thể phân biệt được ai đối tốt với cậu.

       Lý Phi Phàm chăm sóc cậu thời gian dài, cậu ngẫu nhiên sẽ làm nũng với Lý Phi Phàm đang chán nản, sẽ đặt một viên đường vào lòng bàn tay hắn, cười nhìn đối phương.

       Đây là cách cậu dỗ Lý Phi Phàm trước kia.

       Lý Phi Phàm nắm viên đường, hắn vậy mà khóc.

       Con trai đang khóc lớn, che giấu đi tiếng khóc đau đớn mà áy náy của hắn. Văn Đông tò mò nhìn hắn, nói: "Em làm sao...không thoải mái à?"

        Lý Phi Phàm lắc đầu, nhớ tới chuyện cũ không nhịn được buồn phiền, trong trí nhớ của hắn vẫn còn nhớ hơi ấm của Đông Đông. Hắn vội vàng đi thay tã cho con, lại ngửi thấy mùi hương hoa quế thoang thoảng xuất hiện.

       Sau đó Lý Phi Phàm liền nhặt được món hời lớn. Văn Đông khóc lóc ở trên giường, cũng không biết là xấu hổ hay khó chịu, làm cho Lý Phi Phàm phải quỳ gối hối lỗi.

     "Em làm dơ con gấu bông của anh rồi, huhu..." Văn Đông chỉ gấu bông ở dưới đất nói, "Em thật đáng ghét..."

       Lý Phi Phàm hận không thể để Văn Đông mắng hắn nhiều thêm vài câu.

       Như vậy, hắn có thể bớt áy náy một chút.

       Mấy giây tiếp theo Văn Đông đột nhiên nói: "Khi còn nhỏ, anh thích một em trai cũng tặng anh gấu bông." Cậu nghiêng đầu nhìn thấy Lý Phi Phàm ngây người, nói: "Nhưng hắn là một tên ngốc, không giống em, em quá thông minh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro