Chương 73: Không thể ngừng thích em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc  các tình yêu kỳ nghỉ lễ 30.4-1.5 thật vui vẻ nhé ^^

Thân là một cư dân mạng, Tiểu Lạc đương nhiên biết phát thẻ người tốt là có ý tứ gì, cô chính là muốn dạy dỗ Phương Lê một chút.

Quả nhiên biểu tình của Phương Lê giống như ăn phải ruồi bọ vô cùng khó coi.

Lần thi đấu cưỡi ngựa đó, hắn vốn muốn ra oai phủ đầu với Lâm Ngạn Sơ, kết quả Lâm Ngạn Sơ thế nhưng thắng, không chỉ như thế, hắn khách khí nói muốn thanh toán chi phí mua ngựa hôm đó, Lâm Ngạn Sơ thế nhưng không chút khách khí mà mua một con bảo mã (BMW).

Nhiều tiền như vậy, muốn hắn tặng không cho Lâm Ngạn Sơ quá phí, cho nên hắn tìm lý do thoái thác, con ngựa kia cuối cùng vẫn là Lâm Ngạn Sơ mua, hiện tại cô cố ý nói như vậy, chính là châm chọc hắn.

Giờ hắn đáp lại như thế nào cũng là vứt sạch mặt mũi.

Phương Lê sắc mặt cực kỳ khó coi, đối phương còn cố tình cười thân thiện, một khuôn mặt tràn ngập vô tội.

Người phụ nữ này, nghe nói Vu Nhã cũng phải ăn mệt trên tay cô ta, quả nhiên có thể đi theo bên người Lâm Ngạn Sơ, tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản gì.

Phương Lê ngượng ngùng cười một cái, vốn dĩ còn muốn khiêu khích Lâm Ngạn Sơ lại phải nuốt toàn bộ trở vào, "Thật trùng hợp, hai người cũng ở đây sao."

Lâm Ngạn Sơ không nghĩ sẽ phản ứng hắn, không nói chuyện.

Tiểu Lạc nói: "Đúng vậy, hiệu trưởng tự mình viết thư mời thiếu gia nhà tôi nhất định phải tới, thịnh tình không thể chối từ."

Tiểu Lạc chớp chớp đôi mắt, vô tội hỏi, "Chẳng lẽ anh không phải được hiệu trưởng gửi thư mời mới đến đây sao?"

Phương Lê bị người khác coi là Sơ thứ hai, bởi vì thời học sinh nơi nào có Lâm Ngạn Sơ hắn luôn đứng thứ hai.

Trên thực tế, sau khi tốt nghiệp, Lâm Ngạn Sơ quản lý Lâm thị nhiều năm, hắn như cũ vẫn là thứ hai, có thể tự làm rất ít, Phương gia căn bản không phải hắn cầm quyền. Hơn nữa Phương gia con cháu đông đảo, phần lớn lại là quan hệ cạnh tranh, liền tính hắn muốn hảo hảo biểu hiện cũng luôn có người phá hư.

Lần này đại học A kỷ niệm ngày thành lập trường, có thể để hiệu trưởng tự mình mời đều là các đại nhân vật công thành danh toại của các ngành nghề, làm một người thứ hai, Phương Lê còn chưa đủ tư cách.

Phương Lê sắc mặt lập tức trở nên càng khó coi.

Phương Lê tới bên này là để bồi Vu Nhã, dù sao cũng là ở trước mặt người trong lòng của bản thân, chẳng sợ trong lòng thực sự tức giận cũng chỉ có thể chịu đựng.

Vu Nhã chào hỏi với Lâm Ngạn Sơ, cùng Phương Lê rời đi.

Tiểu Lạc thè lưỡi, "Cái tên Phương Lê này, cuối cùng đã giúp anh khi dễ lại hắn."

Lâm Ngạn Sơ cong cong khóe môi, ở trên trán cô nhẹ nhàng búng một cái: "Nghịch ngợm."

Trên đường trở về, Tiểu Lạc kể lại sự việc bản thân ở khu dạy học cứu một nữ sinh cho Lâm Ngạn Sơ nghe, hơn nữa còn nói chính mình vô cùng cơ trí mà tìm lý do thật tốt. Rốt cuộc việc cô là tiên nữ người bình thường khẳng định không thể tưởng tượng được, nhiều lắm cảm thấy cô vận khí tốt, hoặc là hoài nghi một chút nhân sinh cũng liền sẽ không nghĩ nhiều.

Chuyện này Lâm Ngạn Sơ so với Tiểu Lạc cẩn thận hơn, lập tức an bài người đi qua giải quyết tốt hậu quả. Cũng may chuyện này số người thấy không nhiều lắm, bằng không sự tình nếu rùm ben đối với Tiểu Lạc mà nói tuyệt đối không phải một chuyện tốt.

Về đến nhà, quản gia nói cho bọn Đường Gia Di cùng Lâm Ti Uẩn lại đây.

Từ khi sự tình Lâm Kiệt bại lộ bị lôi ra ánh sáng, đại khái là bởi vì chuyện này mà kinh sợ, người Lâm gia hoàn toàn không dám manh động. Đường Gia Di cùng Lâm Ti Uẩn cũng ở nhà mốc meo rất nhiều ngày, hôm nay mới đi ra.

Thời điểm Lâm Ngạn Sơ cùng Tiểu Lạc đi vào, hai người quy quy củ củ ngồi ở trên sô pha, nhìn thấy hai người tiến vào còn lộ ra nụ cười thục nữ.

Tiểu Lạc: "......"

Lâm Ngạn Sơ còn có công việc muốn xử lý, đoán chừng hai người này cũng không phải tới tìm hắn, cho nên trực tiếp đi thư phòng, Tiểu Lạc đi qua: "Các cô tới tìm tôi?"

Đường Gia Di thấy những người khác đều đi rồi, lôi kéo Tiểu Lạc ở bên cạnh ngồi xuống: "Tôi có việc muốn nói cùng cô."

"Cô nói đi."

"Là cái dạng này." Đường Gia Di nhìn khắp nơi , đột nhiên từ trong túi móc ra một cái hộp đưa cho Tiểu Lạc, "Đây là một chút tâm ý của tôi, cô nhận lấy đi."

Tiểu Lạc:???

Tiểu Lạc tò mò mở hộp ra, bên trong là một bộ trang sức, xem phẩm chất rất đáng giá.

Tiểu Lạc còn chưa có thăm dò rõ ràng sự việc phát triển này là như thế nào, Lâm Ti Uẩn lại mò, cũng từ trong túi móc ra một cái hộp đưa cho cô, Tiểu Lạc mở ra, cũng là trang sức. Bất quá Đường Gia Di đưa chính là phỉ thúy, Lâm Ti Uẩn đưa lại là một cái vòng cổ đá quý, xem bộ dáng đau mình, hẳn là xuất huyết nhiều.

Đây là...... Tặng lễ vật cho cô?

Không biết vì cái gì, Tiểu Lạc đột nhiên nghĩ đến sự việc bản thân tặng bao thuốc lá cho huấn luyện viên, thời điểm đó không cảm thấy gì, hiện tại thoạt nhìn...... Hành vi này thật ngốc.

(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại watt pad.com, tài khoản lovebichbong123

Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)

"Yên tâm đi, chúng tôi cũng không làm khó cô, chính là......" Đường Gia Di dừng một chút, "Chúng tôi trước đây ở trước mặt anh Ngạn Sơ khả năng hình tượng không tốt lắm, cô có thể xem xét giúp chúng tôi thổi gió bên tai, nói tốt một chút, làm ơn."

"Không thể, chúng tôi không ngủ cùng nhau, thổi cái gì bên tai." Tiểu Lạc đem đồ vật định trả lại.

Đường Gia Di cùng Lâm Ti Uẩn liếc nhau, lộ ra biểu tình hiểu rõ, lại đem đồ vật đẩy trở về, "Không có việc gì, không nhất định phải thổi gió bên tai, giúp chúng tôi nói lời hay là được, đồ vật cô cứ cầm đi."

Ba người cầm đồ vật đẩy tới đẩy lui, Lâm Ngạn Sơ đã xuất hiện ở trên cầu thang lúc nào không hay: "Các cô đang làm cái gì?"

Đường Gia Di cùng Lâm Ti Uẩn sợ tới mức buông thả hai tay, may mắn Tiểu Lạc tay mắt lanh lẹ tiếp được lễ vật.

Đây đều là tiền, ném đi thật đáng tiếc.

"Chúng tôi...... Chúng tôi đang chơi trò chơi." Đường Gia Di nói.

"Đúng vậy, chơi trò chơi." Lâm Ti Uẩn nói theo.

Lâm Ngạn Sơ chưa nói gì, đối Tiểu Lạc nói: "Một lát có rảnh đi lên một chút."

Lâm Ngạn Sơ rõ ràng tìm Tiểu Lạc có việc, Đường Gia Di cùng Lâm Ti Uẩn cũng không ở đây ngây ngốc, thừa dịp đồ vật còn ở trong tay Tiểu Lạc, hai người chạy nhanh rời đi.

Tiểu Lạc cầm hộp đi lên lầu hai, tới thư phòng Lâm Ngạn Sơ.

"Bọn họ tìm cô có việc?"

Tiểu Lạc gật đầu, đem hộp đưa cho Lâm Ngạn Sơ xem: "Tặng lễ vật cho tôi, muốn tôi giúp bọn họ nói tốt trước mặt anh."

"Xác thật là việc mà bọn họ có thể làm." Lâm Ngạn Sơ không thèm để ý nói.

"Những thứ này làm sao bây giờ?" Tiểu Lạc hỏi.

"Bọn họ đưa cô cứ cầm." Lâm Ngạn Sơ nói, "Đoán chừng là bị sự việc của Lâm Kiệt dọa sợ, tặng cô chút lễ vật thì trong lòng mới an tâm một chút."

Sự tình Lâm Kiệt mở phiên toà, Lâm Kiệt đối với tội mình phạm phải đã thú nhận, bị đưa vào nhà lao ăn cơm tù. Nghe nói đông đảo con cháu Lâm gia đi thăm Lâm Kiệt, những người này nhiều năm sống trong nhung lụa, lần đầu tiên đến những nơi như vậy, khẳng định là bị dọa sợ rồi.

Lâm Ngạn Sơ nói như vậy, Tiểu Lạc cũng an tâm thoải mái nhận.

Hơn nữa chỉ với hai bộ trang sức này, con đường trở thành phú bà của cô thật là càng đi càng trôi chảy.

"Anh gọi tôi đi lên làm gì?" Tiểu Lạc hỏi.

Lâm Ngạn Sơ lấy ra một cây quạt: "Đây là cái gì?"

Tiểu Lạc vừa nhìn thấy, đây không phải là cây quạt cô được tặng bên hồ Mai gia của Đại học A hay sao? Lúc ấy cô đưa Phỉ Phỉ cầm, như thế nào lại tới tay Lâm Ngạn Sơ.

Phỉ Phỉ đúng là phản đồ.

Không biết vì cái gì, rõ ràng Tiểu Lạc gì cũng chưa làm, nhưng lại có một loại cảm giác chột dạ không thể diễn tả.

"Ở đại học A được tặng." Tiểu Lạc nói.

"Non sông tươi đẹp không bằng em." Lâm Ngạn Sơ thì thầm, "Đích xác không bằng."

Tiểu Lạc: "......"

Một bộ dáng hưng sư vấn tội muốn tra tấn tôi, anh như vậy thật sự tốt sao?

Lâm Ngạn Sơ gấp lại cây quạt: "Cái cây quạt này quá thấp kém, để tôi làm tặng cô một cây khác."

"Làm...... Anh biết làm ư?"

"Chỉ là một cây quạt mà thôi." Lâm Ngạn Sơ nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Lâm Ngạn Sơ làm quạt, Tiểu Lạc đương nhiên là...... Thích nghe ngóng.

Thấy hắn thật sự bắt đầu làm khung quạt, Tiểu Lạc ở bên cạnh đưa vật liệu, ngẫu nhiên lại bán manh.

Lâm Ngạn Sơ: "......"

Làm tốt khung quạt, Lâm Ngạn Sơ bắt đầu làm mặt quạt, Lâm Ngạn Sơ dùng thước đo cây quạt, ở trên bàn chuẩn bị giấy thật tốt, bảo người hầu cầm bút mực lên.

"Anh biết vẽ tranh thuỷ mặc sao?" Tiểu Lạc kinh ngạc hỏi.

Tuy rằng biết Lâm Ngạn Sơ biết vẽ tranh, nhưng phác họa cùng tranh thuỷ mặc vẫn là khác nhau.

"Đương nhiên." Lâm Ngạn Sơ cầm bút lông, chấm mực nước sau đó ở trên tờ giấy trắng bắt đầu vẽ.

Tiểu Lạc không dám quấy rầy hắn, đứng ở bên cạnh nghiêm túc nhìn, vừa mới bắt đầu hoàn toàn nhìn không ra cái gì, thẳng đến nét bút cuối cùng của Lâm Ngạn Sơ rơi xuống, một người thiếu nữ đứng ở hành lang gấp khúc liền được hắn phác hoạ ra.

Bối cảnh là nơi ở của Tiểu Lạc, đồng dạng sau trận tuyết lớn, Tiểu Lạc đứng ở hành lang gấp khúc, bên người một con tiên hạc tuyết trắng.

Tiêu đề giống như là vì muốn phân cao thấp cùng sinh viên đại học A, Lâm Ngạn Sơ viết chính là —— vạn vật thế gian không bằng em.

Tên nhóc kia nói non sông tươi đẹp, hắn liền nói vạn vật thế gian.

Thế gian muôn vàn cảnh đẹp, trời đất mênh mông cũng không bằng em.

Lâm Ngạn Sơ buông bút, chờ mặt quạt khô hẳn, lại bắt đầu làm những bước khác. Vì để cây quạt có vẻ tinh xảo, Lâm Ngạn Sơ tìm một khối ngọc thượng đẳng buộc vào nó.

Ừm, cây quạt này lập tức liền đáng giá.

Lâm Ngạn Sơ làm xong cây quạt, Tiểu Lạc ba ba liền lấy phẩy phẩy, ngửi ngửi, là hương vị huân hương mà cô yêu thích, mặt trang sức cũng đẹp. Mặt quạt là Lâm Ngạn Sơ tự tay vẽ tranh đề từ, cây quạt độc nhất vô nhị.

"Đẹp." Tiểu Lạc yêu thích không buông tay.

"So với tên nhóc kia thì sao?"

Thế nhưng còn chưa quên, Lâm Ngạn Sơ như thế nào ấu trĩ như vậy.

Nhưng mà Lâm Ngạn Sơ ấu trĩ cũng quá đáng yêu.

"Đương nhiên là anh làm đẹp." Tiểu Lạc không chút keo kiệt mà khích lệ.

Bình tĩnh mà xem xét, mặc kệ là tranh vẽ hay tiêu đề , vẫn là Lâm Ngạn Sơ tốt hơn nhiều so với cậu nhóc kia, Tiểu Lạc thật sự không phải nói dối.

Chỉ là Lâm Ngạn Sơ là một đại lão lại so với một cậu sinh viên về một cây quạt thật sự tốt sao......

"Lâm Ngạn Sơ, anh thật là lợi hại." Tiểu Lạc đem cây quạt hợp lại rồi lại mở ra, nhìn bức vẽ trên mặt quạt, tựa hồ chỉ là nhìn tranh có thể tưởng tượng đến quang cảnh mùa đông khi ở nhà bên kia.

Thời điểm mùa đông lại mời Lâm Ngạn Sơ qua chơi.

Tiểu Lạc cảm khái nói: "Lâm Ngạn Sơ, còn có cái gì anh không làm được không?"

Biết kiếm tiền, biết vẽ tranh, biết thư pháp......

Cảm giác Lâm Ngạn Sơ cái gì cũng biết.

Lâm Ngạn Sơ đang cho người thu thập dọn dẹp bàn, nghe vậy xoa nhẹ đầu cô: "Không thể ngừng thích em."

Tiểu Lạc vốn dĩ ở đang chơi với cây quạt, đột nhiên bị Lâm Ngạn Sơ biểu lộ tình cảm, cả người đều ngây dại.

Ngơ ngác bị hắn xoa nhẹ đầu, khuôn mặt trắng nõn đột nhiên đỏ lựng, trái tim bắt đầu "Phanh phanh phanh" loạn nhảy dựng lên.

Tiểu Lạc cầm cây quạt bay nhanh lên lầu, tới phòng mình, đóng cửa lại, Tiểu Lạc mới ảo não mà bổ nhào trên giường, ghé vào trên giường bắt đầu tra cứu——

"Không cùng chủng tộc có thể hay không yêu đương."

"Vượt qua chủng tộc yêu đương có kết quả tốt không?

"Kim chủ ba ba luôn thả thính tôi phải làm sao bây giờ"?

"Như thế nào mới có thể không khuất phục trước tiền tài cùng sắc đẹp."

......

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Lạc: Tôi quá khó khăn......

👉"Cầu sao a, mọi người vote cho mình nếu thấy hay nhé. Tiếp thêm cho mình chút động lực đi mấy tình yêu ơi!"👈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro