Chương 77: Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ghi chép xong, đội trưởng lại trở về: "Tống Thành chạy thoát, nhưng trốn không xa, tôi  sẽ đi xin lệnh truy nã."

"Làm phiền anh."

Xe đã bị hỏng, đội trưởng phái xe cảnh sát đưa bọn họ về khách sạn.

Tiểu Lạc xem thời gian, đã là bốn giờ sáng.

Tiểu Lạc duỗi người: "Tôi đi ngủ đây."

Tiểu Lạc hướng về phía phòng mình đi, lại bị Lâm Ngạn Sơ lôi kéo cổ áo trở về.

"Hả?" Tiểu Lạc quay đầu lại.

"Đó là phòng anh." Lâm Ngạn Sơ giơ thẻ phòng trong tay lên, "Hay là em muốn ngủ cùng anh? Cũng được."

Lâm Ngạn Sơ kéo cô về hướng phòng mình, "Đi thôi."

Tiểu Lạc:!!!

Cô bán nghệ không bán thân a......

Vì Tiểu Lạc thề sống chết bảo vệ sự trong sạch của bản thân, cuối cùng hai người vẫn là ngủ riêng.

Buổi tối thức nguyên đêm, hơn nữa lại lao tâm lao lực, Tiểu Lạc ngủ một giấc tới chiều.

Thời điểm tỉnh lại, Lâm Ngạn Sơ cũng không có ở đây, chỉ có Phỉ Phỉ ở bên ngoài.

Tiểu Lạc xoa xoa đôi mắt, từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Phỉ Phỉ: "Lâm Ngạn Sơ đâu?"

"Thiếu gia đã đến bệnh viện, dặn tôi ở chỗ này bồi cô."

Tiểu Lạc đi rửa mặt, Phỉ Phỉ chuẩn bị tốt đồ ăn để Tiểu Lạc rửa mặt xong vừa vặn có thể ăn cái gì.

Ở bệnh viện, Liễu Chính đã tỉnh.

Đi qua quỷ môn quan một chuyến, tỉnh lại thấy Lâm Ngạn Sơ, thiếu chút nữa kích động đến ngất đi.

"Ngạn Sơ." Liễu Chính giãy giụa được các y tá nâng ngồi dậy, đem những người khác đuổi đi, chỉ để lại Lâm Ngạn Sơ ở trong phòng bệnh.

Đám người kia vừa đi, Liễu Chính liền nhịn không được, "Ngạn sơ, cậu thật xin lỗi con, thật xin lỗi Lâm đại ca, đều là cậu sai."

"Nếu cậu nói về việc của Tống Thành, con đã biết." Lâm Ngạn Sơ nói.

Lâm Ngạn Sơ đem sự việc Tống Thành đang bị truy nã nói cho Liễu Chính nghe.

"Là cậu không biết nhìn người." Liễu Chính đấm giường tức giận nói.

Tống Thành là bạn học thời cao trung của Liễu Chính, hai người có một thời gian ngồi cùng bàn, quan hệ rất tốt. Thời gian học cao trung, mọi người đều thích mời bạn học đến nhà làm bài tập, Tống Thành đến  Liễu gia nhiều, thường xuyên qua lại, cùng em gái của Liễu Chính là Liễu Dung cũng nhận thức.

Tống Thành rất đẹp trai, lúc học cao trung đã nhận được rất nhiều  thư tình đến mỏi cả tay, hơn nữa hắn rất biết cách tạo niềm vui cho người khác, ở dưới tình huống Liễu Chính cũng chưa phát hiện, Tống Thành cùng Liễu Dung đã trộm đến với nhau.

Sau đó, Liễu Chính và Tống Thành vào cùng một trường đại học, cho đến khi Liễu Dung thi đại học, Tống Thành đưa Liễu Dung đến thư viện giúp ôn tập, Liễu Chính mới biết được Tống Thành thế nhưng lại cùng em gái mình yêu đương .

Liễu Chính ngay từ đầu rất tức giận, bất quá ông đối với  Tống Thành ấn tượng cũng tốt, mặc dù sinh khí nhưng cũng không có phản đối, ngược lại còn giúp bọn họ yểm trợ ở trước mặt ba mẹ.

Dựa theo kế hoạch của Tống Thành cùng Liễu Dung, hai người tính toán tốt nghiệp đại học xong liền cùng người nhà ngả bài, Tống Thành tuy rằng gia thế không tốt, nhưng con người lại rất ưu tú biết phấn đấu, Liễu gia cũng không phải là người hoàn toàn không thông tình đạt lý, còn có Liễu Chính người anh trai này, hôn sự này vẫn có thể ổn thỏa.

Ai biết được người định không bằng trời định, lúc đó công ty của Liễu gia đang gặp nguy cơ phá sản.

Ba của Liễu Chính gấp đến độ tóc đều bạc hết, người cũng  ngày một tiều tụy hơn, nhưng  trời không tuyệt đường người, con trai độc nhất của Lâm gia, cũng chính là ba của Lâm Ngạn Sơ, Lâm Vịnh, trong một lần tham gia yến hội đã nhất kiến chung tình với Liễu Dung.

Liễu Dung và Tống Thành vốn là yêu đương vụng trộm, người trong nhà cũng không biết, mọi người đều cho rằng Liễu Dung vẫn còn độc thân, Lâm Vịnh hỏi thăm xong  liền nhiệt tình theo đuổi Liễu Dung, mỗi ngày đều tặng một đống đồ phong phú cho Liễu Dung, tìm biện pháp hẹn bà đi ra ngoài chơi, trong lúc nhất thời lại bị người trong vòng đồn đãi.

Liễu gia cũng trông cậy vào cuộc liên hôn này để cứu vớt công ty, liền cực lực tác hợp Liễu Dung cùng Lâm Vịnh.

Một bên là người ba cưng chiều mình từ nhỏ nay đã bạc tóc, một bên là mối tình đầu vẫn luôn bên cạnh cùng nhau băng qua từng phố lớn ngõ nhỏ, Liễu Dung ở dưới áp lực cuối cùng lựa chọn chia tay Tống Thành, gả cho Lâm Vịnh, hơn nữa cùng Tống Thành đoạn tuyệt quan hệ.

Khoảng thời gian đó Tống Thành vô cùng suy sút, hút thuốc uống rượu, thậm chí bắt đầu trốn học chơi game, chuyện này vốn chính do Liễu gia bọn họ, Liễu Chính phải thường xuyên  đi khuyên giải vài câu, hy vọng hắn buông bỏ, một lần nữa bắt đầu.

Liễu gia đã qua đươc nguy cơ phá sản, ba Liễu  đã lực bất tòng tâm đối với việc quản lý công ty, Liễu Chính trước tình hình đó phải vào công ty, bắt đầu chậm rãi tiếp nhận các công việc ở công ty, mối quan hệ với  Tống Thành từ đó cũng phai nhạt dần.

Thẳng đến nhiều năm sau, Liễu Chính mới một lần nữa gặp lại Tống Thành ở một bữa tiệc. Chuyện cũ đã như mây khói, hai người ôn lại chuyện cũ sau liền hòa hảo lại, Tống Thành chủ động nhắc tới những chuyện  thời cao trung, nói có một người bạn học chuyên ngành  là về kỹ thuật máy bay chuyên nghiệp, nhưng rất khó tìm việc, không ai đề cử rất khó tìm được công ty tốt.

Bạn học kia tên là Văn Tường, đã từng giúp Tống Thành, Tống Thành muốn giúp hắn lại hữu tâm vô lực.

Liễu Chính đối với Văn Tường cũng có chút  ấn tượng, Văn Tường cao trung  là một học bá, thoạt nhìn là  một người hướng nội, với tính cách kia xác thật không thể tìm được công việc tốt, vì thế ở dưới thỉnh cầu của Tống Thành, Liễu Chính đã giới thiệu Văn Tường vào làm tại công ty chuyên về máy bay tư nhân.

Xuất phát từ việc bồi thường đối với Tống Thành, Liễu Chính đã dùng quan hệ để giúp Văn Tường vào công ty tốt nhất với thu nhập cao nhất trong nghề.

Liễu Chính cũng không thân quen với Văn Tường, sau đó cũng không chú ý quá.

Cho đến không lâu trước đây, Liễu Chính ngẫu nhiên phát hiện ra, chuyện của Lâm Vịnh xảy ra trước kia, đám người bảo dưỡng chuyên cơ cho Lâm Vịnh thế nhưng lại có Văn Tường.

Hơn nữa càng trùng hợp chính là, lúc trước sự việc Liễu Chính biết được loại thuốc mới cũng là do Tống Thành cố ý lộ ra.

Tống Thành lúc ấy chỉ là nói chuyện phiếm rồi tùy ý nhắc tới, nói văn phòng bọn họ có người thường xuyên đau đầu, gần đây bệnh tình lại tốt, nghe nói là ở nước ngoài vừa phát minh ra loại thuốc mới. Người nói vô tâm, Liễu Chính lại trộm nhớ kỹ, hơn nữa vội vàng đem tin tức nói cho Lâm Vịnh.

Hiện tại ngẫm lại, người nói nơi nào là vô tâm.

Chuyện này càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, Liễu Chính đem sự tình trước sau xâu chuỗi lại, chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo từ lòng bàn chân bay lên da đầu.

Theo việc này tra xuống, càng tra càng kinh ngạc.

Liễu Chính thế mới biết, em gái mình cùng Tống Thành đã từng có một đứa con, chỉ là đứa nhỏ này còn chưa sinh ra đã chết non.

Khi đó Lâm Vịnh đang theo đuổi Liễu Dung, Tống Thành vô cùng tức giận, cùng Liễu Dung bạo phát cãi nhau kịch liệt, khắc khẩu đẩy Liễu Dung ngã xuống bậc thang dẫn tới sinh non, cũng vì chuyện này, Liễu Dung giận dỗi cùng Tống Thành chia tay, hơn nữa mấy tháng sau gả cho Lâm Vịnh.

Mà Tống Thành đã làm một cái mộ cho đứa trẻ này. Mỗi năm đều sẽ đến thăm.

Có lẽ bắt đầu từ lúc ấy, Tống Thành trong lòng đã nảy sinh hạt giống báo thù.

Liễu Chính nói ra hết sự tình mà mình biết, cảnh sát ghi chép lại, sau đó tiến hành tra xét mối quan hệ giữa Tống Thành và Văn Tường.

Ngay từ đầu cũng không tra ra vấn đề gì, cho đến khi bọn họ lại tra xét những người thân cận của Văn Tường, mới phát hiện ra Tống Thành trong thời gian mấy năm đã chuyển mấy trăm vạn cho em gái của Văn Tường, mà số tiền này lại từ tài khoản của em gái Văn Tường chuyển đến tài khoản của Văn Tường.

Tống Thành mỗi lần chuyển tiền đều chuyển không nhiều, giống như một người bạn trai cho bạn gái tiền tiêu vặt, nhưng cộng tất cả lại là một số tiền lớn.

Huống chi, Tống Thành và em gái Văn Tường cơ bản không hề có quan hệ gì.

Sự tình năm đó lại một lần nữa bị lập án điều tra, cùng ngày Văn Tường cũng đã bị cảnh sát bắt đi.

Thương thế của Liễu Chính yêu cầu phải nghĩ ngơi thật tốt, Lâm Ngạn Sơ cũng không ở trong phòng bệnh lâu.

Thời điểm chuẩn bị đi ra ngoài, Liễu Chính gọi hắn lại: "Dung Dung không có phản bội ba con, mà là sau khi ba con  chết mới một lần nữa gặp lại Tống Thành, mẹ con vốn dĩ không tính toán tiếp nhận, nhưng Tống Thành đến nay vẫn chưa cưới ai, một lòng say mê, bà ấy vốn hổ thẹn với hắn, cho nên......"

Liễu Chính cảm thấy khả năng làm trò trước mặt Lâm Ngạn Sơ như vậy có chút không ổn, liền dừng một chút, "Nếu con có oán hận, hướng về phía cậu cũng được, Tống Thành cũng tốt, đều là chúng ta nên chịu, chỉ hy vọng con không ghi hận mẹ mình."

Thời điểm Tiểu Lạc đến bệnh viện, Lâm Ngạn Sơ vừa vặn từ trong phòng bệnh ra tới.

"Cậu anh thế nào rồi?" Tiểu Lạc hỏi.

"Đã thoát khỏi nguy hiểm, tĩnh dưỡng nhiều sẽ tốt." Lâm Ngạn Sơ vén mấy cọng tóc của cô ra phía sau, "Ngủ dậy đã ăn gì chưa?"

Tiểu Lạc gật đầu: "Đã ăn, còn anh?"

Lâm Ngạn Sơ nhìn đồng hồ: "Hiện tại về nhà vừa vặn ăn cơm chiều."

Hắn bận một ngày một đêm, xác thật nên trở về đổi một bộ quần áo, hảo hảo ăn một bữa cơm.

Quản gia ở nhà chờ, buổi sáng nhìn thấy tin tức truy nã Tống Thành, lại liên hệ với việc  tối hôm qua Lâm Ngạn Sơ một đêm không về, trong lòng vẫn luôn lo lắng không thôi, lúc này nhìn thấy hai người cùng nhau trở về, cuối cùng cũng có thể yên lòng.

Lâm Ngạn Sơ lên lầu tắm rửa, quản gia phân phó phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối, Tiểu Lạc mở ipad lên, nhìn thấy Giang Thành phát ra  tin tức truy nã Tống Thành.

Kỳ thật đến bây giờ cô cũng không biết Tống Thành là thần thánh phương nào, tóm lại là người xấu là được. Tiểu Lạc click mở tin tức, tin tức giới thiệu cũng không kỹ càng tỉ mỉ, đành phải lại tắt đi.

Lúc Lâm Ngạn Sơ đi xuống vừa vặn nhìn thấy Tiểu Lạc đang đọc tin tức về Tống Thành.

Lâm Ngạn Sơ ngồi xuống bên cạnh cô, đơn giản nói một chút về sự tình Tống Thành.

Tình cảm ân oán tình thù tạm thời không nói, Tống Thành cần thiết vì hành vi của hắn mà trả giá.

Tiểu Lạc lần trước đã gặp mẹ của Lâm Ngạn Sơ một lần, là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, cho dù hiện tại đã lớn tuổi, nhưng bởi vì biết cách bảo dưỡng, nên như cũ vẫn  là đại mỹ nhân đi ở trên đường tỉ lệ quay đầu là trăm phần trăm, Tiểu Lạc có thể tưởng tượng ra, thời điểm bà ấy lúc còn trẻ sẽ có dáng vẻ như thế nào.

Nhưng Tống Thành, vì tư lợi của bản thân lại giết người. Mặc dù hắn có nhiều lý do, nhưng cũng không thể lấy cớ đó mà sát hại người khác.

"Ngày mai anh sẽ đi thăm mộ ba." Lâm Ngạn Sơ nghiêng đầu, "Em sẽ đi chứ?"

"Được, tôi sẽ đi." Tiểu Lạc cũng đáp ứng.

Hiện tại đã sang thu, thời tiết dần dần chuyển lạnh, ngoài cửa sổ những cái cây đã bị gió thổi làm rơi xuống những chiếc lá đầy màu sắc.

"Cầu sao a, mọi người vote cho mình nếu thấy hay nhé. Tiếp thêm cho mình chút động lực đi mấy tình yêu ơi!"
☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro