Chương 14: Đoạn tuyệt quan hệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mày... Mày còn chê ít?" Dượng thấy Triệu Giản nói xong muốn rời đi, đã vội vàng tới kéo cửa phòng lại.

Dượng nhanh chóng ngăn lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Như vậy đi, 500 vạn, thấy thế nào?" 

"500 vạn?" Triệu Giản cố ý giả vờ suy nghĩ, nhìn thấy vẻ mặt dượng hiện lên chút hy vọng, mới lắc đầu nói: "500 vạn, tôi không cần.".

"Mày vẫn còn chê ít?" Dượng giận rồi: "Mày đừng có cho chút thể diện cũng không cần!"

Triệu Giản nói: "Mặc dù tôi ít đọc sách, nhưng mà tôi cùng vợ đã kết hôn rồi, từ nay về sau đồ của vợ chính là của tôi, nghe nói vợ tôi đặc biệt nhiều tiền, 500 vạn nhất định có, tại sao phải cần ông cho? "

Dượng bị Triệu Giản làm cho nghẹn họng, giận xanh mặt. Triệu Giản trêu chọc một hồi cũng không muốn chơi với ông ta nữa, dù sao Cố Trường Đình vẫn đang ở phòng yến tiệc, anh sợ có người ức hiếp vợ mình, cho nên muốn nhanh chóng chạy về.

Triệu Giản không để ý tới ông ta nữa, chuẩn bị rời đi, dượng vẫn muốn tiếp tục ngăn cản anh, tức giận muốn động thủ, nhưng dượng còn chưa đụng tới quần áo của Triệu Giản, đã bị Triệu Giản trừng mắt nhìn làm sợ hãi.

Dượng lớn tuổi, tay chân chậm chạp, cũng chỉ cao hơn một mét bảy, còn không cao bằng Cố Trường Đình, ở trước mặt Triệu Giản không chiếm được chút tiện nghi nòa, Triệu Giản trừng mắt một cái, bắp chân thiếu chút nữa bị chuột rút.

Dượng không dám lại đứng ra cản anh, Triệu Giản nghênh ngang mở cửa phòng vệ sinh bước ra ngoài, trở lại yến tiệc.

Thực tế Triệu Giản đi chưa đầy năm phút đã quay lại, nhưng trong năm phút này, phòng tiệc đã trở nên hỗn loạn.

Triệu Giản lập tức nhíu mày, lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng soạn một tin nhắn ngắn gọn rồi gửi đi, tin nhắn chỉ có mấy chữ, lời ít ý nhiều.

— Cố gia, mau tới.

Triệu Giản vừa gửi tin nhắn vừa chạy vào trong, không dám lơ ​​là.

Ngay sau khi Triệu Giản rời khỏi phòng ăn, vừa khéo lại có người tiến vào, người này không phải ai khác, chính là cha của Cố Trường Đình.

Hai phần ba người Cố gia đều đến đây để nịnh bợ Cố Trường Đình, tin tức truyền đi rất nhanh, nghe nói còn ở sảnh yến tiệc của đại trách Cố gia tổ chức một bữa tiệc lớn chưa từng có.

Cha Cố Trường Đình nghe được tin tức đã sớm tức đến bốc khói, một mình chửi mắng cả nửa ngày.

Cha của Cố Trường Đình cũng nghe nói, hôn lễ của Cố Trường Đình có người của Đường gia đến chúc mừng, hơn nữa còn truyền ra Đường đại thiếu Đường Hoài Giản yêu thầm Cố Trường Đình. Lần này Cố Trường Đình xem như triệt để xoay người, nhưng cha Cố Trường Đình lại cho rằng, đây đều là giả, ai lại đi  thích thứ quái vật như Cố Trường Đình chứ?

Từ khi Cố Trường Đình sinh ra, cha cậu đã không coi cậu là con trai, cảm thấy Cố Trường Đình so với tên ăn mày ngoài đường còn không bằng, Cố tiên sinh cảm thấy Cố Trường Đình chính là trò cười của ông ta, từ khi có cậu, ông ta liền bị người khác chê cười.

Ông ta không chào đón Cố Trường Đình, trong lòng cảm thấy mình không có khả năng giao gia nghiệp cho quái vật như Cố Trường Đình, huống chi là coi nó như con.

Cha Cố Trường Đình nghĩ, nếu mấy năm nữa không sinh được con trai, tùy tiện nhận nuôi một đứa bên ngoài còn tốt hơn Cố Trường Đình.

Cố tiên sinh xem thường Cố Trường Đình, ông ta không tin Cố Trường Đình có thể leo lên Đường gia, cho nên mới không đi nịnh bợ Cố Trường Đình.

Nhưng Cố tiên sinh cuối cùng vẫn tìm đến, không phải để nịnh nọt mà là để làm loạn.

Ngay khi Cố tiên sinh đang tự mình ngột gạt, Cố Huy, con trai của đại cô Cố Trường Đình chạy tới, đương nhiên là đến để tố cáo.

Cố Huy là con của đại cô và dượng, bởi vì dượng là tới ở rể cho nên Cố Huy theo họ Cố.

Cố Huy là tên nhị thế tổ đủ tiêu chuẩn, ăn uống cờ bạc chơi gái rất thành thạo, bởi vì từ nhỏ được mọi người nâng trong lòng bàn tay cho nên năng lực làm việc rất kém.

Cố Trường Đình dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, mấy năm qua đã sở hữu được 30% cổ phần trong công ty, nhưng Cố Huy thì khác, gia nhập công ty với chức vụ cao, nắm giữ 15% cổ phần của cha mẹ, chẳng qua thất bại có thừa, sau mấy năm, bất đắc dĩ phải bán 7% cổ phần, chỉ còn lại 8%.

Cố Huy nắm giữ 8% cổ phần cuối cùng, làm sao mà nghĩ đến có một ngày, chút cổ phần này cũng bị cha mẹ lấy đi, nói là muốn chuyển cho Cố Trường Đình.

Cố Huy vừa nghe liền không đồng ý, chuyển nhượng hết số cổ phiếu này đi rồi, sau này hắn ta lấy tiền ở đâu mà tiêu xài phung phí? Như vậy không phải bị thiệt lớn sao?

Cố Huy cố gắng hết sức ngăn cản sự việc này, nhưng cha mẹ hắn lại kiên quyết nịnh bợ Cố Trường Đình, nói rằng cổ phần là cách hữu ích nhất để kéo Cố Trường Đình về phe bọn họ, Cố Huy thật sự là hết cách, trái nghĩ phải nghĩ liền nghĩ đến cha Cố Trường Đình, liền chạy đến tố cáo.

Khi Cố Huy nhìn thấy cha Cố Trường Đình, liền gọi rất thân thiết: "Cậu, cậu, không phải là con vạ miệng chứ, cậu sắp gặp xui xẻo rồi."

Cố tiên sinh nghe xong giận đỏ mặt, ông ta đang bực mình, mà còn có người đến nguyền rủa ông ta.

Cố Huy vội vàng nói: "Cậu, cậu không biết sao? Sau ngày hôm nay, lời nói của cậu trong hội đồng quản trị sẽ không còn giá trị gì cả."

Cố tiên sinh nghe xong, trong vô thức liền cảm thấy là Cố Trường Đình lại đang gây sự, ngoại trừ Cố Trường Đình sẽ không có ai khiến ông ta xúi quẩy như vậy.

Cố tiên sinh nói: "Lại làm sao vậy?"

Cố Huy nói, "Con trộm lẻ ra ngoài đến báo cho cậu một tin bí mật. Ba mẹ con không biết nghĩ kiểu gì. Họ mở tiệc lớn chiêu đãi Cố Trường Đình, còn muốn chuyển 8% cổ phần công ty của nhà con cho Cố Trường Đình. Vậy là Cố Trường Đình nắm trong tay 38% cổ phần, còn nhiều hơn cả cậu, từ nay về sau công ty sẽ là giang sơn của Cố Trường Đình rồi còn đâu, không ai thèm đếm xỉa đến lời nói của cậu nữa, cậu nói có đúng không? "

Cố tiên sinh có chút choáng váng, không ngờ những người đó không chỉ nịnh bợ Cố Trường Đình ở phòng yến tiệc, mà còn chuyển nhượng cổ phần cho nó.

Những gì Cố Huy nói đều đúng. Mặc dù Cố tiên sinh chỉ có 35% cổ phần của công ty, nhưng không có ai nhiều cổ phần như ông ta, cộng với mấy người đó kém cỏi, về cơ bản thì ông ta nói gì thì họ làm đó. Cố Trường Đình bởi vì chỉ có 30%, bị ông ta chèn ép, làm gì cũng khó khăn.

Nhưng nếu Cố Trường Đình thật sự có được số cổ phần kia của cô nó, thì tình thế sẽ đảo ngược.

Cố tiên sinh dường như não bổ ra rất nhiều tình huống, sắc mặt biến hoá bảy sắc cầu vồng, ông ta cảm thấy nếu Cố Trường Đình chiếm được 8% cổ phần đó, nhất định sẽ nhắm vào ông ta trong mọi việc, nói không chừng còn có thể loại ông ta ra khỏi hội đồng quản trị.

Cố tiên sinh làm sao có thể để Cố Trường Đình như ý, lập tức vỗ bàn đứng lên: "Lí nào lại như vậy, tôi phải đi xem xem!"

Cố Huy đạt được mục đích, vội vàng đi theo Cố tiên sinh vào phòng tiệc.

Cố tiên sinh vừa bước vào, quả nhiên một đám người đang ở đây sôi nổi ăn uống cười đùa, bọn họ đều đang nịnh nọt Cố Trường Đình.

Cố tiên sinh vẫn đang mơ giấc mơ làm gia chủ, cảm thấy mặc dù mình không phải là gia chủ thật, nhưng Cố gia bây giờ cũng là ông ta một mình độc quyền. Vậy mà bây giờ nhìn lại, Cố Trường Đình càng giống gia chủ hơn, nhiều người Cố gia vây quanh nó, nịnh bợ nó. Ngay cả khi ông ta tổ chức tiệc cũng không có nhiều người đến tham dự như vậy.

Cố tiên sinh tức giận đến sắc mặt đen như đít nồi, khi ông ta vào cửa, bởi vì bên trong quá ồn ào, hoàn toàn không có ai nhìn thấy, coi ông ta như là không khí.

Cố tiên sinh dứt khoát nhấc chân đạp đổ một bình hoa lớn trang trí bên cạnh cửa phòng yến tiệc.

"Choang--"

Tiếng đổ vỡ cực kỳ vang dội, tất cả mọi người trong phòng đều choáng váng.

Có người bất giác hét lên, mảnh vỡ bắn tứ tung, có người bị mảnh sứ làm bị thương, còn chưa kịp kêu lên thì tình hình bỗng trở nên hỗn loạn.

Đại cô lập tức đứng dậy nói: "Làm cái gì vậy hả?"

Cố tiên sinh tức giận rống to: "Hỏi tôi làm cái gì? Tôi ngược lại muốn hỏi các người đây là làm gì! Các ngươi đều ở vây quanh cái thứ quái vật không biết xấu hổ này, muốn lấy lòng nó sao? Tôi nói cho các người biết, nó là thứ bạch nhãn lang, lấy lòng nó cũng vô dụng thôi! "

Cố Trường Đình lạnh lùng đứng lên.

Đại cô nhìn một cái, vội vàng nói: "Lão nhị, cậu đang nói cái gì vậy! Cố Trường Đình là con của cậu, cậu nếu nói như vậy, chị là cô cũng không nghe nổi."

Cố tiên sinh giễu cợt: "Mấy người hiện tại cứ mê muội Cố Trường Đình đi, tôi nói cho mấy người biết, sau này mấy người sẽ hối hận. Nó thì có thể liên quan gì đến Đường gia hả? Nói không chừng là không biết xấu hổ trèo lên giường người ta, sau này biết đâu người của Đường gia sẽ đến tìm nó tính sổ đấy! "

"Ông nói cái gì!"

Ngay khi Cố tiên sinh nói xong, một giọng nói đột nhiên truyền đến, khiến Cố tiên sinh không khỏi rùng mình.

Mọi người quay đầu lại, liền nhìn thấy Triệu Giản vừa đi vệ sinh trở lại, hùng hổ bước vào cửa phòng yến tiệc. Lúc đầu là một tên ngốc, bây giờ khí chất lại hoàn toàn khác, làm tất cả mọi người đều kinh ngạc, mải miết nhìn Triệu Giản mà quên mất Cố tiên sinh vừa rồi nói gì.

Triệu Giản vừa bước vào liền nghe được lời Cố tiên sinh nói, làm sao không tức giận cho được? Hiện tại anh rất muốn đánh người, đánh cho ông ta răng rụng đầy đất mới hả dạ.

Cố tiên sinh bị doạ nhanh chóng lui lại mấy bước, sợ Triệu Giản đánh chết mình thật.

Cố Trường Đình nhìn thoáng qua, vội nói: "Triệu Giản, lại đây, chuyện này tôi có thể tự mình giải quyết."

Cố Trường Đình sợ Triệu Giản thật sự sẽ đánh người, tuy rằng cũng hả dạ đấy, nhưng đây là Cố gia, vạn nhất có người ôm hận trong lòng, trả thù Triệu Giản thì làm sao bây giờ?

Triệu Giản tức giận đến mức thở phì phò, hai tay nắm chặt, chẳng qua Cố Trường Đình đã gọi anh, anh do dự hồi lâu nhưng vẫn bước đến bên Cố Trường Đình.

Tất cả mọi người đều cảm thấy lúc Triệu Giản đứng ở bên cạnh Cố Trường Đình, khí tức của Cố Trường Đình dường như cũng ngay lập tức trở nên mạnh hơn nha, ngay cả cha cậu cũng không bằng.

Cố Trường Đình bình tĩnh nói: "Cha, tôi có mấy lời đã muốn nói với ông từ lâu."

"Mày muốn nói gì? Mày nói là tao phải nghe sao? Tao không muốn nghe!" Giọng Cố tiên sinh không lớn như vừa rồi, cũng không dám quá gắt gỏng, sợ sệt như con mèo con, nhưng vẫn như chua ngoa, không nói lí lẽ, như mấy bà hàng xóm cố chấp.

Nhưng Cố Trường Đình không thèm để ý đến ông ta, nói tiếp: "Khi còn bé, tôi không biết mình đã làm sai điều gì, chỉ biết người cha là ông không thích tôi. Tôi cho rằng tôi không đủ tốt, cho nên tôi đã chăm chỉ mỗi ngày để khiến bản thân mình trở nên tốt hơn. Sau này tôi phát hiện ra, mình càng ưu tú, thì ông lại càng ghét bỏ tôi. "

Cố tiên sinh cười mỉa mai nói: "Cho dù mày làm cái gì thì cũng không thể thay đổi việc mày là một con quái vật! Tao nói cho mày biết, mày muốn tao vui vẻ hả? Vậy mày mau chết đi! Nếu mày chết, tao nhất định sẽ mở rượu ăn mừng!"

Cố Trường Đình vươn tay nắm lấy tay Triệu Giản, sợ hắn lại xông lên, Cố Trường Đình trên mặt không chút nào đau lòng, ngược lại cười nói: "Về sau tôi phát hiện, không phải là tôi làm không tốt, mà là ông không xứng đáng là cha của người khác thôi. "

"Mày! Mày nói cái gì? Mày dám nói tao như vậy?" Cố tiên sinh nói.

Cố Trường Đình không quan tâm ông ta qua tức giận, mở chiếc cặp táp mình mang theo, hôm nay cậu đến nói vấn đề cổ phần, cho nên tự nhiên mang theo rất nhiều giấy tờ tư liệu.

Cố Trường Đình từ trong cặp lấy ra một sấp hợp đồng, đặt lên bàn, nói: "Thỏa thuận cắt đứt quan hệ cha con, tôi đã ký rồi, vốn đang nghĩ xem khi nào thì đưa cho ông, bây giờ vừa khéo, ông cũng ký đi, về sau không cần xấu hổ vì tôi nữa. "

"Này này, con đừng hấp tấp." Đại cô vội nói: "Trường Đình à, nghe cô nói, loại thỏa thuận này không có hiệu lực pháp lý gì cả. Hai người là cha con ruột mà, đừng hấp tấp."

Cố Trường Đình rất bình tĩnh, nói: "Cho dù thỏa thuận không có hiệu lực pháp lý, nhưng Cố tiên sinh dù sao cũng là một thương nhân, thể diện và uy tín vẫn phải có, ký tên xong không thể đổi ý, nếu không sau này sao làm ăn với ai được nữa? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#songtính