Chương 27.2: Đến bước nào rồi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rạng sáng ngày thứ hai, Cố Trường Đình thức dậy trước, Triệu Giản bởi vì hóng drama nên ngủ tương đối trễ, vẫn chưa dậy, ngay cả tiếng đồng hồ báo thức kêu cũng không nghe.

Cố Trường Đình khó có hôm dậy sớm, vội vàng đi rửa mặt, chuẩn bị xuống lầu làm đồ ăn sáng.

Cậu rửa mặt xong, mặc quần áo tử tế, từ phòng tắm đi ra, vẫn thấy Triệu Giản ngủ rất ngon, còn đem chăn quấn thành một đống ôm trong ngực, đoán chừng là đem tưởng tượng chăn mền thành Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình cảm thấy có chút buồn cười, dứt khoát đi đến, cúi người, hôn một cái trên môi Triệu Giản.

Lần đầu hôn trộm, Cố Trường Đình hôn xong cảm thấy da mặt như muốn bốc cháy. Triệu Giản ngủ quá sâu, căn bản không biết mình bị đánh lén.

Cố Trường Đình trộm hôn người ta xong, vội vàng bỏ chạy, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi xuống lầu làm đồ ăn.

Đào Kỳ dậy cũng khá muộn, lúc xoa mắt đi ra, Cố Trường Đình đã chuẩn bị bữa sáng xong.

Cố Trường Đình vẫy tay: "Đào Kỳ, nhanh tới ăn sáng đi, đêm qua cậu ăn chẳng bao nhiêu, hiện tại có đói bụng không?"

Đào Kỳ bởi vì tâm trạng không tốt, cho nên tối qua ăn không nhiều, hiện tại đúng thật là rất đói, nhìn thấy bữa sáng thơm ngào ngạt, liền chạy đến ngồi xuống ăn.

Đào Kỳ hạnh phúc : "Cảm ơn Cố đại ca."

Cố Trường Đình thoái mái nói : "Không cần cảm ơn. Hôm nay cậu có bận việc không? Giữa trưa đến chỗ anh ăn cơm đi, nghe thư ký nói, đối diện công ty mới mở một tiệm bánh ngọt, buổi trưa có thể mua về ăn thử, cậu có thích ăn bánh ngọt không?"

Đào Kỳ biết Cố Trường Đình lo lắng cho mình, cho nên mới mời cậu cùng ăn cơm trưa. Đào Kỳ thật sự rất cảm động.

Cậu ta buổi sáng hôm nay có lớp học, buổi chiều thì không có, cho nên liền gật đầu đồng ý : "Được, em xong việc sẽ đi tìm Cố đại ca."

Cố Trường Đình nói : "Vậy hẹn buổi trưa gặp, tôi sẽ để Tiểu Triệu ở dưới lầu chờ cậu, đưa cậu lên."

"Vâng vâng." Đào Kỳ nói.

Triệu Giản thiếu chút thì dậy muộn, lúc xuống lầu, Đào Kỳ và Cố Trường Đình đều đã ăn xong.

Triệu Giản vội vàng hoả tốc mặc quần áo rửa mặt, cầm đồ ăn sáng vừa đi vừa ăn.

Chuyện Đào gia coi như không sai biệt lắm, Đào gia chỉ là đang vùng vẫy trước khi chết mà thôi, căn bản không làm nên chuyện gì. Hiện tại Cố Trường Đình mỗi ngày đều bận rộn chuyện hợp tác làm ăn với Đường Gia. Bởi vì nghe nói Cố gia cùng Đường Gia hợp tác, cho nên rất nhiều công ty đều chạy tới chủ động muốn hợp tác với Cố Trường Đình, Cố Trường Đình mấy ngày nay bận rộn hơn, dự án trong tay chồng chất một đống lớn, cần phải nghiêm túc xem xét chọn lựa.

Bọn họ vừa mới đến công ty, Triệu Đan Tình liền ra đón nói : "Cố tổng, Lê tiên sinh đã đến, đã mời đến phòng hội nghị, Cố tổng hiện tại có muốn qua đó luôn không?"

Cố Trường Đình nói : "Hiện tại liền đi, những người khác chuẩn bị xong chưa?"

"Đều đã chuẩn bị kỹ càng." Triệu Đan Tình nói.

Hôm nay sẽ ký một bản hợp đồng tương đối quan trọng, cho nên sẽ tổ chức ở phòng hội nghị, không riêng gì Cố Trường Đình, mà một số quản lí cấp cao trong công ty cũng sẽ có mặt.

Đương nhiên, cha Cố Trường Đình lại không có mặt, hôm qua bị Cố Trường Đình chọc tức, lại muốn dùng chiêu này ra oai phủ đầu. Thế nhưng ông ta không biết, ông ta không xuất hiện Cố Trường Đình ngược lại càng cao hứng.

Lúc Cố Trường Đình đi vào liền thấy Lê tiên sinh đã đang ngồi trong đó.

Lê tiên sinh coi như là tiền bối trong giới thương nghiệp, thế nhưng trông đặc biệt trẻ, nhìn không ra tuổi tác. Mặc một thân âu phục màu đen, vô cùng chín chắn, lộ ra hơi thở thành thục lão luyện.

Lê tiên sinh không thích cười, chẳng qua cũng sẽ không quá mức cay nghiệt, nhìn thấy Cố Trường Đình liền đứng lên bắt tay với cậu.

Cố Trường Đình mời Lê tiên sinh ngồi xuống, sau đó cũng chuẩn bị ngồi. Cậu vô ý quay đầu lại, tưởng rằng Triệu Giản vẫn ở sau lưng mình, nhưng khi quay lại mới phát hiện, Triệu Giản không thấy đâu, không biết chạy đi nơi nào.

Triệu Giản vốn là đi theo Cố Trường Đình, nhưng khi vừa định vào phòng, liền nhìn thấy Lê tiên sinh, ngay lập tức lui ra ngoài.

Nguyên nhân rất đơn giản, Triệu Giản trước kia từng gặp qua Lê tiên sinh, nếu như lần này vừa chạm mặt, chắc chắn sẽ bị lộ.

Triệu Giản nhanh chóng lặng lẽ lui ra ngoài, không để Lê tiên sinh nhìn thấy anh.

Triệu Đan Tình cầm tài liệu, chuẩn bị đi vào phòng họp, nhìn thấy Triệu Giản đứng ở bên ngoài, kinh ngạc nói : "Triệu tiên sinh, sao anh không đi vào?"
Triệu Giản nói : "Cô đi vào đi, tôi không vào, tôi hình như. . . hình như bị tiêu chảy."

Triệu Giản không nhớ mình đã giả đau bụng bao nhiêu lần rồi, nói xong liền đi, về văn phòng Cố Trường Đình đợi người.

Triệu Giản cảm thấy mình thật sự là sống rất không dễ dàng, mỗi ngày đều muốn bị lộ, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, mà anh còn phải sông trong tình trạng này gần một năm nữa....

Cố Trường Đình tìm một hồi không thấy Triệu Giản, nhưng Lê tiên sinh đã ngồi xuống, cậu cũng không thể đi ra ngoài, đành phải trước tiên đem hợp đồng ký xong lại nói tiếp.

Bởi vì trong hợp đồng có nhiều điều khoản khác nhau, cho nên thời gian thương nghị rất dài. Lê tiên sinh là người cẩn thận, như vậy cũng tốt, miễn cho hợp đồng ký xong, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lúc đầu Cố Trường Đình muốn để thư ký Triệu Đan Tình đi đón Đào Kỳ, Đào Kỳ giữa trưa sẽ tới cùng ăn cơm. Thế nhưng Triệu Đan Tình phải họp cùng sếp, cho nên không thể đi được, vì vậy mà cô đã thông báo với quầy lễ tân trước, nếu Đào Kỳ đến, cứ để cậu ta vào.
Đào Kỳ hết giờ học thì đến, lần đầu tiên đi vào công ty của Cố Trường Đình, nên rất tò mò.

Công ty của Cố Trường Đình so với công ty điện ảnh của Đường Quý Khai thì không thể nào so sánh được, nhỏ hơn rất nhiều, chẳng qua Đào Kỳ vẫn rất vui.

Cậu ta đến quầy lễ tân, nhân viên lễ tân liền đưa cho cậu ta một tấm thẻ nhỏ, sau đó để cậu đi vào.

Đào Kỳ dựa theo lời Cố Trường Đình dặn, đi thang máy đến gặp anh Cố cùng Triệu Giản.

Triệu Giản đang ở văn phòng của Cố Trường Đình cho nên không biết Đào Kỳ đã tới.

Đúng lúc, Cố Trường Đình cũng vừa ký xong hợp đồng với Lê tiên sinh. Lê tiên sinh dường như còn có chuyện khác, cho nên muốn rời đi ngay.

Cố Trường Đình đưa Lê tiên sinh đến cửa thang máy, bắt tay, sau đó liền quay trở về, định đi tìm Triệu Giản, cũng không biết Triệu Giản đi đâu rồi.

Lê tiên sinh mang theo vệ sĩ, chuẩn bị đi thang máy xuống tầng ngầm, sau đó lên xe rời đi.

Chỉ là ai ngờ, thang máy đến, cửa mở ra, bên trong một thiếu niên đang đứng, thiếu niên kia mặt mày vui vẻ đang định đi ra, kết quả nhìn thấy Lê tiên sinh đứng bên ngoài, lập tức liền bị doạ sợ.

Lê tiên sinh cũng có chút kinh ngạc, chẳng qua biểu tình trên mặt ít đến không nhìn thấy được, chỉ chăm chú nhìn thiếu niên.

Đào Kỳ trừng mắt to, cũng quên đi ra khỏi thang máy. Thời gian hết, cửa thang máy tự động đóng lại, Lê tiên sinh động tác rất nhanh, giơ tay lên, ngăn cản cửa thang máy, sau đó đi vào.

Lê tiên sinh đi vào xong, nói với vệ sĩ sau lưng : "Tôi có chuyện riêng muốn nói với tiểu thiếu gia, các cậu xuống xe chờ tôi." (Edit: Một câu truyện nhỏ mà 7749 otp :))) )

"Vâng." Bảo tiêu lập tức trả lời, nhìn cửa thang máy đóng lại, sau đó đến chuyến thang máy tiếp theo.

Sau khi cửa thang máy đóng, không khí bên trong liền trầm xuống, Đào Kỳ nhịn không được rụt cổ lại, không dám nhìn Lê tiên sinh.

Lê tiên sinh đến gần cậu ta, nói : "Biết sai rồi sao?"

Đào Kỳ lại rụt cổ một cái, lúc này mới can đảm ngẩng đầu lên, nhỏ giọng gọi: "Ba ba. . ."

Lê tiên sinh nói : "Con thật đúng là bé bướng bỉnh, vô thanh vô tức liền chạy trốn, con muốn hù chết ba sao?"

Đào Kỳ trước đó từng nói, cậu ta có một người cha nuôi, chính là Lê tiên sinh.

Đào Kỳ không nói lời nào, lại cúi đầu, nhìn chằm chằm giày của mình.

Lê tiên sinh đưa tay vỗ vỗ đỉnh đầu của cậu ta, sau đó nâng cằm cậu ta lên, để Đào Kỳ ngửa đầu nhìn mình : "Con sao lại gầy như vậy?"

Đào Kỳ cảm giác có chút hoảng hốt, cái cằm bị Lê tiên sinh nâng lên có cảm giác nóng bỏng, vội vàng đẩy tay của ông ra, nói : "Ba ba, con còn có chuyện gấp, con đi trước."

"Con còn muốn chạy đi đâu?" Lê tiên sinh bất mãn : "Không thể ngoan ngoãn nghe lời một chút hay sao?"

Đào Kỳ nhà mình ra ngoài chạy loạn, Lê tiên sinh lập tức sai người đi tìm, tìm hồi lâu, thật vất vả mới thăm dò được chút tin tức, Đào Kỳ vậy mà đi làm diễn viên.

Lê tiên sinh liên hệ với người đại diện của Đào Kỳ, người đại diện còn tưởng rằng Lê tiên sinh coi trọng Đào Kỳ, muốn quy tắc ngầm với cậu ta, cho nên lập tức đồng ý với Lê tiên sinh, muốn đem Đào Kỳ đưa đến trên giường Lê tiên sinh.

Lê tiên sinh biết người đại diện hiểu lầm, nhưng ông ta cũng lười giải thích, ông hiện tại chỉ muốn đem Đào Kỳ trở về. Cũng không biết vì sao Đào Kỳ vì lén chạy mất, nghĩ nát óc cũng không ra.

Chẳng qua không nghĩ tới, Triệu Giản cũng hiểu lầm Lê tiên sinh, cũng cho rằng Lê tiên sinh là tên nào đó mặt người dạ thú, muốn quy tắc ngầm với Đào Kỳ, Đào Kỳ ngày đó không đến club giải trí kia, liền để lỡ một lần gặp mặt với Lê tiên sinh.

Lê tiên sinh hôm nay đến bàn chuyện hợp đồng, không nghĩ tới lại gặp được Đào Kỳ.

Đào Kỳ nói : "Ba ba, con lớn rồi, có thể tự mình nuôi sống bản thân."

Lê tiên sinh ngạc nhiên, Đào Kỳ trước kia rõ ràng rất ngoan, được Lê tiên sinh bảo hộ cũng rất tốt, không biết vì sao, đột nhiên lại bỏ nhà ra đi, ông vừa nghĩ tới liền có chút tức giận. Lại nghĩ tới người đại diện trước đó của Đào Kỳ, liền càng tức giận, có thể tùy tiện gọi Đào Kỳ đi tiếp rượu, vòng giải trí có bao nhiêu hỗn loạn, Lê tiên sinh đương nhiên biết rõ. Nếu Đào Kỳ đụng phải người xấu, bị chiếm tiện nghi, chẳng phải chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt?

Lê tiên sinh lập tức trầm mặt : "Không được làm loạn nữa, theo ba, ba đưa con về nhà."

Đào Kỳ không chịu : "Con không muốn, con hiện tại có công việc, không thể về nhà."

Lê tiên sinh càng giận, một phát bắt được tay Đào Kỳ, đem người kéo qua : "Công việc gì? Cùng người ta uống rượu hay là cùng người ta lên giường? Con căn bản cái gì cũng không hiểu, không biết ở bên ngoài nguy hiểm cỡ nào."

Đào Kỳ sững sờ, không ngờ Lê tiên sinh lại biết những chuyện kia. Trước đó người đại diện cũ chính xác là hay để Đào Kỳ đi tiếp rượu, chẳng qua Đào Kỳ một mực kiếm cớ từ chối, căn bản không có đi làm mấy chuyện kia, cậu ta cũng không muốn Lê tiên sinh bị mất mặt.

Lê tiên sinh rất nhanh phát hiện ra mình nói chuyện quá gay gắt, đành nói : "Được rồi, Tiểu Đào ngoan, là ba ba không tốt, nói chuyện không dễ nghe, nhưng ba ba là đang rất lo lắng con, con có biết không? Cùng ba về nhà đi? Có được hay không?"

Đào Kỳ cúi thấp đầu, lộ ra một đoạn gáy bóng loáng, cũng không nhìn Lê tiên sinh, chỉ nói : "Con. . . không muốn về."

Lê tiên sinh bất đắc dĩ, thở dài : "Con nói cho ba ba, vì sao không muốn về, có phải là giận ba ba không? Ba ba đã làm gì sai, làm Tiểu Đào không vui, con nói cho ba ba, ba ba xin lỗi con có được hay không?"

Đào Kỳ nghe xong, lông mày đều dính chặt lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lê tiên sinh, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Lê tiên sinh mặc dù bình thường ở bên ngoài rất nghiêm túc rất lợi hại, thế nhưng thời điểm nhìn Đào Kỳ lại phi thường ôn nhu, nếu là người ngoài chưa thấy vẻ mặt này, đoán chừng cũng sẽ không ngờ được Lê tiên sinh còn có thể ôn nhu như vậy.

Đào Kỳ đau lòng, nói : "Ba ba không phải muốn kết hôn sao?" (Edit: Cưới em à bé Đào :3)

Lê tiên sinh cười, nói : "Là bởi vì chuyện này sao? Con yên tâm, ba đã sớm nói với Trương tiểu thư, cô ấy sẽ đối xử với con thật tốt, nếu cô ấy đối với con không tốt, con liền tố cáo với ba ba được không? Với lại, cho dù ba ba kết hôn, về sau cũng chỉ có hai chúng ta ở chung, Trương tiểu thư sẽ không ở cùng chúng ta."

Hai người đi vào thang máy, một đường không dừng đi thẳng xuống tầng hầm để xe, vẫn luôn nói chuyện, khi cửa thang máy mở cũng không có ai ra ngoài, đến khi cửa nhanh chóng đóng lại, bọn họ cũng không phát hiện.

Đào Kỳ chắm chú nhìn Lê tiên sinh, Lê tiên sinh thấy cậu ta bộ dáng ủy khuất, dường như bị chọc cười, dứt khoát đem người kéo lại : "Được rồi được rồi, như vậy vẫn không được sao?"

Đào Kỳ cắn răng, môi run rẩy hai lần, bị Lê tiên sinh ôm vào trong ngực, ngửi được hương vị nhàn nhạt trên người Lê tiên sinh, đặc biệt quen thuộc, là khí tức ưu nhã thuộc về người trưởng thành.

Đào Kỳ bỗng nhiên giơ tay lên, ôm lấy cổ Lê tiên sinh.

Lê tiên sinh ôm cậu ta, cười nói : "Hiện tại biết làm nũng rồi sao?"

Đào Kỳ lại không phải muốn làm nũng, chỉ thấy cậu ta đột nhiên ngẩng đầu lên, tay ôm lấy cổ Lê tiên sinh, dùng sức đem người ta kéo xuống thấp một chút, sau đó ngửa đầu hôn lên môi Lê tiên sinh.

Hành động này thực sự diễn ra quá nhanh, Lê tiên sinh ngay lập tức sửng sốt, vẫn ôm Đào Kỳ không kịp phản ứng.

Đào Kỳ đắc thủ thành công, kỳ thật ngay chính cậu ta cũng đều không phản ứng kịp, nhưng vẫn tiếp tục lấy thêm dũng khí, đưa lưỡi ra, quét qua môi trên của Lê tiên sinh. Chẳng qua bởi vì không có kinh nghiệm, mạnh mẽ đưa tới cho nên đầu lưỡi đụng vào răng Lê tiên sinh, lập tức bị rách ra, đau đến cậu ta cũng giật mình.

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy lại mở ra, lần này người bên trong vẫn không phát giác.

Mà trùng hợp chính là, người đứng bên ngoài cửa thang máy lại chính là hai người Cố Trường Đình và Triệu Giản.

Cố Trường Đình họp xong liền đi tìm Triệu Giản, vào phòng làm việc thì tìm được người, Triệu Giản nói anh đau bụng, cho nên bỏ lỡ hội nghị, Cố Trường Đình nghe xong cũng không hoài nghi.

Hai người lúc đầu muốn đi đón Đào Kỳ, nhưng không nghĩ tới, lễ tân gọi điện thoại nói Đào Kỳ đã sớm đi lên rồi.

Cố Trường Đình không thấy Đào Kỳ, nghĩ là Đào Kỳ lạc đường, liền cùng Triệu Giản ra khỏi văn phòng, chuẩn bị đi tìm người.

Nào ngờ, khi bọn họ vừa đến thang máy thì nhìn thấy Đào Kỳ đang 'mất tích'.

Lại còn gặp nhau trong tình huống hết sức quỷ dị. . .

Trong thang máy, chỉ có hai người Đào Kỳ cùng Lê tiên sinh, Lê tiên sinh đang ôm Đào Kỳ, còn cùng Đào Kỳ hôn môi.

Cố Trường Đình nhìn thấy cảnh tượng này thì rất khiếp sợ, mà Đào Kỳ còn gắt gao cau mày, hình như còn rất thống khổ, giống như không tình nguyện, quả thực giống như bị người khác cưỡng hôn.

Thật ra thật Đào Kỳ là bởi vì đầu lưỡi bị rách, đau đến chịu không nổi, cho nên mới giống như bị người khác ép buộc. Sự thật đúng là ngược lại, rõ ràng là Đào Kỳ cưỡng hôn Lê tiên sinh.

Cố Trường Đình sững sờ vài giây, cửa thang máy sắp đóng lại lần nữa, cậu mới phản ứng lại.

Mặc dù Lê tiên sinh là đối tác làm ăn, nhưng Đào Kỳ lại là em trai của Triệu Giản, Đào Kỳ bị người khác cưỡng hôn, Cố Trường Đình lập tức nổi giận, lập tức bước vào thang máy, sau đó đem Đào Kỳ từ trong ngực Lê tiên sinh kéo ra, che chở ở sau lưng.

Lê tiên sinh cùng Đào Kỳ đều ngơ ngẩn, Lê tiên sinh là hoàn toàn không nghĩ tới, Đào Kỳ sẽ hôn mình.

Mà Đào Kỳ thì trăm ngàn lần không nghĩ tới, mình cưỡng hôn Lê tiên sinh, bị người khác nhìn thấy, còn là Cố Trường Đình cùng Triệu Giản.

Đào Kỳ trên môi vẫn còn vương tơ máu mập mờ, vẻ mặt hốt hoảng, tuyệt đối là bộ dạng bị cưỡng hôn. Triệu Giản nhìn thấy, cũng hiểu lầm, triệt để cho rằng Lê tiên sinh là loại mặt người dạ thú, mặc kệ Lê tiên sinh có biết cậu là ai hay không, thiếu chút nữa đã xông lên cho Lê tiên sinh một quyền.

Đào Kỳ vội vàng ôm lấy Triệu Giản, hô : "Đừng. . . đừng đánh. . . đừng đánh, là em cưỡng hôn ông ấy."

Triệu Giản sững sờ, Cố Trường Đình cũng sững sờ, cả hai khiếp sợ nhìn Đào Kỳ.

Không nghĩ tới Đào Kỳ ngoại trừ lúc khóc đặc biệt doạ người, còn có thể làm ra chuyện càng khiến người ta khiếp sợ hơn.

Cố Trường Đình không nghĩ ra, tại sao Đào Kỳ lại đi cưỡng hôn một người xa lạ để làm gì?

Lê tiên sinh đột nhiên bị Đào Kỳ hôn, hơn nửa ngày mới hồi thần, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Đào Kỳ.

Đào Kỳ bị nhìn đến sợ hãi, lập tức trốn ra sau lưng Triệu Giản.

Dù sao Triệu Giản cao to, bả vai đặc biệt rộng, có thể đem Đào Kỳ toàn bộ che khuất, còn Cố Trường Đình thì không được.

Đào Kỳ trốn đi, sau khi lấy lại chút can đảm, mới dám nói : "Tôi đối với ngài chính là cảm giác như vậy, cho nên không thể trở về với ngài, ngài bây giờ đã biết. . . biết rồi, xin hãy đi đi."

Cố Trường Đình cùng Triệu Giản bên này còn đang khiếp sợ, Lê tiên sinh bên kia cũng khiếp sợ không kém. (Edit: giống như cha mẹ thấy con zai lớn sắp pahir gả đi  ha 

Ông vừa bị Đào Kỳ cưỡng hôn xong đã nhìn thấy Đào Kỳ trốn ở sau lưng một người đàn ông cao lớn khác.

Đào Kỳ đúng là hại Triệu Giản thê thảm, Lê tiên sinh vừa rồi vẫn không chú ý đến Triệu Giản, hiện tại nhìn lên lại lấy làm kinh hãi. Lê tiên sinh trước kia từng gặp qua Triệu Giản, còn cùng nhau hợp tác làm ăn, sao có thể không nhận ra.

Triệu Giản đầu đau muốn chết, lập tức nói : "Lê tiên sinh, không biết ngài cùng Đào Kỳ có hiểu lầm gì, chỉ có điều Đào Kỳ là em trai của tôi, hi vọng Lê tiên sinh có thể nể mặt một chút."

Lê tiên sinh nhìn Triệu Giản một chút, lại nhìn Đào Kỳ một chút : "Đúng là có chút hiểu lầm, tôi hôm nay đi trước, chờ Đào Kỳ tỉnh táo lại, tôi sẽ lại đến tìm cậu ấy nói chuyện."

Lê tiên sinh rời đi rất nhanh, Đào Kỳ bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Trường Đình hỏi : "Đào Kỳ, đây là xảy ra chuyện gì?"

Đào Kỳ bị hỏi thì ấp úng, mặt mũi đỏ bừng. Một nửa là xấu hổ một nửa là gấp gáp, cậu ta cũng không dám nói với Cố Trường Đình rằng Lê tiên sinh là cha nuôi của cậu ta, dù sao Đào Kỳ đã cùng Triệu Giản hợp tác nói dối, nói cha mẹ của Triệu Giản mới là người thu dưỡng Đào Kỳ, bây giờ nói ra, chẳng phải bị lộ?

Đào Kỳ không nói, Cố Trường Đình chỉ thở dài : "Triệu Giản, không thì anh mang em trai anh đi chỗ khác nói chuyện đi?"

Triệu Giản nhanh chóng gật đầu : "Vợ, em chờ một chút, anh đi nói chuyện với cậu ấy."

Triệu Giản vội vàng lôi Đào Kỳ chạy đi, vào phòng nghỉ lập tức mau lẹ khóa cửa lại, nhỏ giọng hỏi: "Đào Kỳ, cậu đang làm cái khỉ gì vậy, sao lại đột nhiên đi cưỡng hôn Lê tiên sinh?"

Đào Kỳ chỉ biết cúi thấp đầu, nói : "Ông ấy là cha em. . ."

"Hả?"

Triệu Giản nghĩ lỗ tai mình chắc hỏng rồi.

Đào Kỳ tưởng anh nghe không rõ, lớn giọng hơn chút: "Ông ấy là cha nuôi của em."

Triệu Giản lúc này mới hiểu, nhưng lượng thông tin quá lớn, không tiêu hóa kịp.

Mình vừa rồi nói với cha nuôi của Đào Kỳ, Đào Kỳ là em trai của mình. Lê tiên sinh lúc ấy bình tĩnh như vậy, không chừng là trong lòng đang thầm cười nhạo mình. . .

Triệu Giản lau mặt, cảm thấy mình mất mặt quá đi. Thể diện hai mươi mất năm coi như bỏ.

Đào Kỳ lại nói : "Em thích ông ấy, ông ấy đối với em rất tốt."

Triệu Giản càng đau đầu : "Nhưng ông ấy không phải là cha nuôi của cậu sao?"

Đào Kỳ nói : "Thế nhưng bọn em cũng không cùng huyết thống, em cũng chưa có nhập vào hộ khẩu nhà ông ấy, chỉ kêu ông ấy là ba ba thôi." (Edit: A, con zai cưng của ba Triệu cãi hay lắm :v)

Triệu Giản : ". . ." Nghe thì cũng rất có lý.

Đào Kỳ cúi thấp đầu nói : "Nhưng ông ấy không thích em, tự em biết, ông ấy chỉ thích mẹ em, cho nên mới đối xử tốt với em như vậy."

Triệu Giản : ". . ." Lượng thông tin lại càng lớn, não anh sắp rớt ra luôn rồi.

Đào Kỳ giống như đang tự nói một mình, coi Triệu Giản như thùng rác tri kỷ : "Giờ ông ấy lại sắp kết hôn."

Triệu Giản : ". . ." Hiện tại đã không biết nói cái gì cho phải.

Triệu Giản cảm thấy mình rất thống khổ, còn chưa thuận lợi động phòng với vợ, giấc mộng ba năm ôm hai đứa tuyệt đối là hão huyền, nhưng lại có loại cảm giác.... đang nuôi con trai nhỏ.

Nhất là đứa con trai Đào Kỳ này, lập tức liền đến tuổi dậy thì, ngược lại rất tiết kiệm tiền sữa bột. (Edit: CLMMMMMM )

Triệu Giản cùng Đào Kỳ ở trong phòng nửa ngày, Cố Trường Đình chờ sốt ruột, liền dứt khoát gõ cửa, đang định đẩy cửa đi vào, lại phát hiện bên trong bị khóa.

Triệu Giản nghe được tiếng có người muốn mở cửa, hấp tấp chạy ra mở : "Vợ."

Cố Trường Đình liếc mắt nhìn Đào Kỳ ỉu xìu cúi đầu : "Thế nào rồi?"

Triệu Giản không biết nói như nào: "Cái này. . . Không có chuyện gì đâu, chuyện nhỏ thôi, Đào Kỳ mới mười tám tuổi, chính là tuổi dậy, ai lại không vụng trộm thầm mến một hai người chứ."

Triệu Giản tùy tiện nói như vậy, Cố Trường Đình nghe xong lại không nhịn được nhíu mày, trong lòng tự nhủ đều đã cưỡng hôn sao lại gọi là thầm mến? Thầm mến kiểu này thật đúng là oanh oanh liệt liệt a.

Cố Trường Đình nhìn Đào Kỳ buồn bã ỉu xìu, dứt khoát nói : "Đào Kỳ, tới đây, anh dẫn cậu đi ăn cơm, bánh ngọt cũng đã mua rồi, ăn chút đồ ngọt tâm tình sẽ tốt lên liền."

Đào Kỳ hiện tại tâm tình tuyệt đối không tốt, cậu ta cũng không rõ mình bị làm sao, đầu óc nóng lên lại đi cưỡng hôn Lê tiên sinh, hỏng bét rồi.

Đào Kỳ ngoan ngoãn đi theo Triệu Giản cùng Cố Trường Đình ăn cơm trưa, vì để cho Đào Kỳ vui vẻ một chút, cố ý đến nhà hàng đối diện công ty, gọi một bàn đồ ăn ngon.

Đào Kỳ cũng uống một chút rượu, chính là rượu vang, nào biết bản thân cậu ta đối với cồn rất nhạy cảm, mới uống có hai chén liền say ngất ngây, khóc bù lu bù loa, khóc đến thảm thiết, nước mắt nước mũi chảy tèm lem. Cũng may bọn họ ngồi trong phòng riêng, nếu không tuyệt đối sẽ bị người khác cười cho. Nhưng dù vậy, nhân viên phục vụ vẫn gõ cửa hỏi thử xem đã xảy ra chuyện gì.

Triệu Giản đau hết cả đầu, Cố Trường Đình an ủi Đào Kỳ, liền bị Đào Kỳ tóm lấy bắt đầu kể khổ.

Triệu Giản rất sợ Đào Kỳ uống nhiều rồi nói bậy, cái gì cũng đều nói ra, như vậy chẳng phải liền bị lộ sao?

Cũng may Đào Kỳ không nói gì cả, chỉ khóc lóc : "Em thích ông ấy thì làm sao bây giờ? Ông ấy không thích em thì làm sao bây giờ? Ông ấy chỉ thích mẹ em, trước kia còn nói dáng vẻ em rất giống mẹ!"

Lần này thì tốt rồi, vừa rồi Triệu Giản bị Đào Kỳ nhồi cho một lượng thông tin kinh người, hiện tại Cố Trường Đình cũng bị doạ lây, sửng sốt trừng mắt suy nghĩ nửa ngày không nói gì.

Triệu Giản cũng bị bộ dáng ngốc manh của Cố Trường Đình chọc cười, dứt khoát nghiêng đầu qua, ôm eo Cố Trường Đình, tại thời điểm Cố Trường Đình không kịp phản ứng, hôn môi cậu một cái.

Cố Trường Đình vội vàng quay đầu nhìn Triệu Giản : "Đừng có làm loạn."

Triệu Giản cười nói : "Vợ yên tâm đi, cậu ấy khóc dữ dộinhư thế, sẽ không chú ý đến hai chúng ta."

Khổ nỗi anh vừa nói xong, con ma men Đào Kỳ đột nhiên vỗ bàn một cái thật mạnh, lớn tiếng nói : "Em! Em nhìn thấy! Anh vừa rồi cắn miệng Cố đại ca!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#songtính