Chương 1 🍑

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Kim Thoa

Bên trong một căn phòng lớn hoa lệ, một vị trưởng bối lớn tuổi đầu tóc hoa râm đang ngồi ở ghế chủ vị , ngồi ở phía bên phải là một đôi vợ chồng trung niên cùng với con gái của bọn họ , bên trái có một vị trí bỏ trống , tiếp đó là một người đàn ông trẻ tuổi vô cùng đẹp trai .

Còn có một lão quản gia đứng ở sau lưng .

Mặc dù căn phòng rất lớn , nhưng lại chỉ có ít ỏi mấy người , chỉ đếm trên đầu ngón tay .

Hôm nay là bữa cơm tối của hai gia đình , cho nên cũng không có mời bạn bè thân thích , chủ yếu là để cho các vị trưởng bối thương lượng một chút chuyện đính hôn của Chu Tư Dương - cháu trai duy nhất của Chu Cẩm Phong cùng với thiên kim của Thời gia - Thời Âm .

Lúc này Thời Âm chính là đang ngốc trệ vẻ mặt háo sắc nhìn Chu Tư Dương cúi đầu nghịch điện thoại , nhìn không chớp mắt , yên lặng giống như một toà điêu khắc .

"Ngô Khang " lão nhân gia mở miệng , tiếng nói âm vang hữu lực , hỏi :" Thừa Uyên , nói khi nào sẽ đến ?"

Ông vừa hỏi ra miệng , cánh cửa của căn phòng đã được mở ra .

Chu Thừa Uyên sắc mặt tái nhợt ngồi trên xe lăn được một người thanh niên đẩy vào , hắn hướng tới chỗ mọi người ngồi trong phòng khẽ gật đầu , áy náy thấp giọng nói :" Thật ngại quá , tôi đến muộn . "

"Không muộn không muộn , mau , mau đến đây ngồi xuống. " Mẹ của Thời Âm vừa cười vừa nói .

" Người cũng đã tới đông đủ ." Chu lão gia vung tay lên :" Ngô Khang , gọi người mang thức ăn lên ."

"Vâng , lão gia . " Ngô Khang lên tiếng trả lời , đi đến cửa cùng với người vừa đẩy Chu Thừa Uyên vào rời khỏi phòng .

"Tôi cảm thấy đây là chuyện chung thân đại sự của Tư Dương và Âm Âm , chúng ta vẫn là nên nghe ý của hai đứa nhỏ , xem chúng muốn thế nào rồi đưa ra quyết định . " Chu lão gia lên tiếng nói trước .

Thời Minh Viễn gật gật đầu , phụ hoạ nói :" Được , được , tôi đồng ý ."

Ánh mắt Chu Cẩm Phong mang y cười , nhìn sang , ngữ khí thân thiết gọi :" Âm Âm ?"

Thời Âm không chút động tĩnh .

Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía này , Đường Ngữ Lâm ngồi bên cạnh Thời Âm vội đưa tay xuống dưới bàn nhéo đùi Thời Âm một cái.

Thời Âm đau kêu lên một tiếng .

Cô lấy lại tinh thần , nhìn về phía những người xa lạ đang ngồi cùng với mình , ngơ ngẩn chớp chớp mắt .

Vẻ mặt mờ mịt tôi là ai , tôi đang ở đâu , tôi đang làm gì , còn các người là ai ?

"Gia gia hỏi sao con không trả lời ? Về việc hôn sự của con và Chu Tư Dương con có ý kiến gì không?" Đường Ngữ Lâm liều mạng nháy nháy mắt về phía Thời Âm .

Ai không biết còn tưởng rằng mắt của bà bị co giật .

Thời Âm vẻ mặt hoang mang hỏi :"Ai ?"

"Tư Dương !" Đường Ngữ Lâm tỏ ra vẻ trấn định , nỗ lực duy trì nụ cười tươi trên mặt , nhìn về phía Chu Tư Dương đang ngồi , nhắc nhở Thời Âm :" Con không phải vẫn luôn nói với mẹ , giấc mộng lớn nhất cả đời này của con chính là gả cho anh Tư Dương sao ?"

Đợi chút ....

Thời âm nhíu nhíu mày , tại sao những lời này và tên của người kia lại quen thuộc như vậy ?

Thời Âm nhìn về phía người ngồi đối diện với mình , nhìn chằm chằm người đàn ông anh tuấn xa lạ trước mặt , không rõ hỏi :" Chu .... Chu Tư Dương ?"

Chu Tư Dương nhướng mày :" Sao vậy ?"

Thật sự là Chu Tư Dương ????

Chu Tư Dương không phải là... không phải là nam chủ cặn bã trong cuốn thuyết ngược văn cô vừa xem sao?

Exm???

Đây là tình huống gì ????

Thời Âm đột nhiên đứng lên , làm cho Đường Ngữ Lâm bên cạnh giật nảy mình , Đường Ngữ Lâm vội  kéo tay cô , ý muốn nói cô mau ngồi xuống đi , Thời Âm lại rút tay ra , tỏ ra không quan tâm che bụng của mình , vẻ mặt thống khổ cúi người nói với những người trước mặt :" Thật có lỗi , con ... con phải đi toilet ngay bây giờ ."

Nói xong liền vội vàng nhấc chân rời khỏi phòng .

Cô mang đôi dày cao gót mấy cm , một đường chạy chậm đến toilet , giương mắt nhìn về phía gương , phát hiện khuôn mặt của bản thân đã hoàn toàn thay đổi.

Một mái tóc dài thanh tú đẹp đẽ , một đôi mắt hoa đào mê người , đôi lông mi vừa dài vừa cong , mũi cao thẳng , môi khiêu gợi , còn có da thịt nõn nà trắng mịn .

Mặc dù trong cuộc sống hiện thực cô cũng có vài phần nhan sắc , nhưng tuyệt đối không thể đạt đến loại nhan sắc thần tiên chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn như thế này .

Thời Âm đưa tay hung hăng nhéo mặt mình một cái .

Ngoạ tào ! Thật con mẹ nó đau !

* Ngoạ tào : khó vào đời , câu nửa miệng của dân đi làm khi gặp khủng hoảng kinh tế .

Thời Âm mặt mày ủ rũ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạ lẫm trong gương bị cô nhéo đỏ , triệt để xác định một điều ----- cô đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết cô vừa đọc xong , mà nhân vật nữ chính trong cuốn tiểu thuyết ngược văn đó lại trùng tên trùng họ với cô .

Vốn là Thời Âm không xem ngược văn , dù sao thì cuộc đời cay đắng như vậy , khi bạn đọc tiểu thuyết để giải trí , thì chắc chắn bạn sẽ chọn kiểu tiểu bánh ngọt để thoả mãn tâm tình của mình .

Nhưng là , bởi vì nữ chính trong cuốn ngược văn này trùng tên trùng họ với cô , cho nên Thời Âm mới ngoại lệ mà đọc nó .

Kỳ thực đây chính là một cuốn tiểu thuyết vô cùng cẩu huyết , ngay cả thiên lôi cũng phải cuồn cuộn vì độ ngược của nó , nữ chính là thiên kim nhà giàu sắp bị phá sản , nam chính là hào môn thiếu gia từ nhỏ đã mất đi bố mẹ chỉ còn lại ông nội và một chú nhỏ thân thể yếu đuối nhiều bệnh , nữ chính và nam chính tuy rằng kém nhau mấy tuổi , nhưng bởi vì từ nhỏ đã quen biết nhau , nên cũng được coi là thanh mai trúc mã , nữ chính là một tiểu bánh bao ngọt ngào , ngốc nghếch đến độ làm người ta muốn bùng nổ ,  trong đầu đều Chu Tư Dương , trong lòng cũng đều là Chu Tư Dương , sau này bởi vì quan hệ lợi ích của hai nhà , nữ chính cũng được như ý nguyện gả cho tình nhân trong mộng của bản thân .

Thời Âm vốn còn tưởng rằng hai người trong sách sau khi kết hôn sẽ từ từ bồi dưỡng tình cảm , trước sau gì thì sau khi kết hôn cũng sẽ yêu nhau , dù sao phần lớn tiểu thuyết đều phát triển theo hướng này , kết quả tác giả này lại sát ngàn đao , nửa đường lại xuất hiện bạch nguyệt quang chó má thời đại học của nam chính , nam chính lần nữa nhìn thấy bạch nguyệt quang của mình , tâm liền bị câu đi , diễn một tiếc mục khơi lại tình cũ với người yêu cũ , một bên ứng phó với nữ chính , một bên dây dưa không rõ với bạch nguyệt quang .

Thời Âm tuc nghẹn , một đường mặc sức tưởng tượng cảnh nữ chính nông nô nổi dậy đem binh khởi xướng , hung hăng ngược nam chính , để bản thân mình hả dạ một phen , sau đó tiêu sái rời khỏi nam chính đi tìm chân trời mới .

Kết quả đến đại kết cục , nhân vật nữ chính tính cách mềm yếu không có hành hạ nhân vật nam chính như cô nghĩ , thậm chí còn tự sát khi đang mang đứa nhỏ trong bụng .

Điều này làm cho Thời Âm giống như ăn một đống phân , ghê tởm không nuốt được , phun ra lại không chịu ra .

Vì thế trong cuộc sống hiện thực nữ minh tinh hạng ba Thời Âm, trong giờ nghỉ ngơi sau khi diễn ở phim trường đã viết một bình luận bày tỏ sự bất mãn và khó hiểu của mình.

Trong lòng cô thật sự rất phẫn nộ , bình luận lúc đó được đăng lên là : [ Thật hy vọng tác giả cũng trải nghiệm một chút những gì mà nữ chính phải chịu , tự mình trải nghiệm xem cái gì là nhân sinh bi thảm :)]

Vậy ... vậy tại sao người vào đây là cô mà không phải là tác giả sát ngàn đao kia ????

Thời Âm đứng trước bồn rửa tay , trong đầu từ từ nhớ lại nội dung cuốn tiểu thuyết kia , sau đó lại tiến hành phân tính một chút mấy người mà cô vừa nhìn thấy .

Lão nhân gia tóc bạc kia là Chu lão gia Chu Cẩm Phong.

Người phụ nữ trung niên mặc quần áo hoa lệ ngồi bên cạnh cô , có lẽ là mẹ của nữ chính người chỉ biết a dua nịnh hót mà không có đầu óc gì Đường Ngữ Lâm .

Người ngồi ở bên cạnh Đường Ngữ Lâm không cần nghĩ cũng biết là cha của nữ chính trong nguyên tác Thời Minh Viễn .

Mà vừa nãy cô đã xác nhận , người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện cô chính là Chu Tử Dương , Thời Âm nghĩ đến đây không khỏi nhíu mày , chẳng trách anh ta có thể làm nam chính , quả thực ngoại hình rất tuấn tú lịch sự .

Nhưng lại rất cặn bã .

Người ngồi xe lăn bên cạnh Chu Tư Dương là .....

Thời Âm nhíu nhíu mày , cẩn thận suy nghĩ một chút , nhớ lại những chi tiết ở thời điểm này trong cuốn sách , đột nhiên nhớ ra .

Đó là Chu gia nhị thiếu gia , Chu Thừa Uyên ! Là một người thoạt nhìn lạnh lùng tự phụ , nhưng làm việc lại nhanh nhẹn cương quyết .

Bất quá ... Mặc dù ở trong tiểu thuyết tác giả có viết quan hệ của hắn và nam chính rất tốt , nhưng hắn lại không xuất hiện nhiều lắm , cũng chỉ có vài lần làm nền cho bối cảnh , hơn nữa người này cũng không sống được bao nhiêu chương bởi vì từ nhỏ nhiều bệnh mà thân thể yếu nhược , sau này lại đột nhiên bị bệnh hiểm nghèo quấn thân chết mất .

Cụ thể là bệnh gì , tác giả không có viết , Thời Âm cũng không rõ.

Cô chỉ biết nếu tình hình phát triển theo chiều hướng hiện tại , hắn cũng sắp chết rồi .

Sống không được bao lâu ?

Chuyện này cũng tốt !!!!

Thời Âm đột nhiên nhìn thấy hy vọng đang hướng tới chỗ mình vẫy tay điên cuồng .

Cô hoàn toàn có thể lựa chọn gả cho Chu Thừa Uyên , sau đó chờ mệnh số của hắn đến , bản thân tự nhiên sẽ trở lại thành người độc thân .

Như vậy không những thúc đẩy mối quan hệ thông gia giữa hai nhà , thành công cứu vớt xí nghiệp Thời gia , còn có thể vì bản thân mà tìm đường lui .

Quan trọng nhất chính là , trên pháp luật cô có thể trở thành thím nhỏ của cặn bã nam chính Chu Tư Dương ! Cũng vì những nghẹn khuất của bản thân khi xem cuốn ngược văn này mà nhổ ra một ngụm ác khí!

Nhất là khi nghĩ đến cảnh hắn cung kính gọi mình một tiếng thím nhỏ bỗng nhiên lại cảm thấy vui vẻ đến cực độ !

Haha ! Cô thật đúng là một đứa bé lanh lợi mà !

Thời Âm điều chỉnh lại tốt tư thái của mình , ra khỏi toilet , từng bước một trở lại phòng ăn .

Cô đẩy cửa ra , dùng toàn bộ kỹ thuật diễn xuất của mình để nói chuyện , ngượng ngùng đỏ mặt cười với những người ở trong phòng , có chút áy náy nói :" Thực xin lỗi , vừa rồi bụng con đột nhiên không thoải mái , cho nên có chút thất lễ , hi vọng Chu gia gia không cảm thấy phiền lòng . "

Chu lão gia cười cười , một mặt hiền lành nói :"Không có việc gì , mau ngồi đi , thức ăn đã dọn lên đủ cả rồi ."

Thời Âm vừa mới ngồi xuống , Chu Cẩm Phong lại mở miệng nói : "Vừa rồi Tư Dương nói nó đối với hôn sự của hai đứa không có ý kiến gì , Âm Âm còn con thì sao ?"

Thời Âm khẽ cắn môi dưới , buông chiếc đũa xuống , muốn nói lại thôi .

Chu Cẩm Phong nhìn ra cô có chuyện muốn nói , liền ôn hoà nói với Thời Âm :" Âm Âm muốn nói gì , cứ tự nhiên thoải mái mà nói ra , hai nhà chúng ta sẽ cùng nhau thương lượng ."

Thời Âm liền ngẩng đầu lên nhìn Chu Cẩm Phong , sau đó lại đem ánh mắt của mình dừng trên người Chu Thừa Uyên đang xoay xoay chén rượu trong tay .

Ngón tay thon dài người đàn ông, khớp xương rõ ràng , gầy yếu nhưng lại thập phần xinh đẹp .

"Cái đó ..." Thời Âm ngừng cúi xuống , cắn cắn môi , nhất cổ tác khí nói ra : " Hôm nay cũng không có người ngoài , vậy con sẽ nói thẳng . Dù sao có một số việc , nói đúng thời điểm sẽ tương đối ổn thỏa hơn. "

*Nhất cổ tác khí : một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm .

Ánh mắt của nhiều người đồng thời dừng ở trên mặt Thời Âm , chỉ thấy cô thở ra , lời nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết :" Thật ra con , không có thích anh Tư Dương ."

Lời này vừa nói ra , tất cả mọi người đều sửng sốt , ngay cả Chu lão gia đã trải qua sóng to gió lớn trên đời cũng cảm thấy kinh ngạc .

Chỉ có người cầm chén rượu ngồi ở bên kia , thần sắc nhàn nhạt , trên mặt không có một tia ngoài ý muốn .

" Nhiều năm như vậy con đi theo sau anh Tư Dương , thực ra chính là vì muốn có thể cách chú nhỏ Thừa Uyên gần hơn một chút , bởi vì con biết anh Tư Dương tiếp xúc với chú nhỏ Thừa Uyên nhiều hơn những người khác ." Thời Âm cụp mắt xuống , trợ thủ đắc lực những ngón tay xoắn vào nhau , lời nói đặc biệt chân thành , hốc mắt cô ửng đỏ nói :" Người con thích , vẫn luôn là chú nhỏ Thừa Uyên . "

Nghe đến đó , vẻ mặt của Đường Ngữ Lâm và Thời Minh Viễn đều là không thể tin được , thậm chí Đường Ngữ Lâm còn liên tục ở phía dưới bàn dùng chân chạm vào giày cao gót của Thời Âm .

Nhưng mà Thời Âm lại làm như không thấy , nhìn ánh mắt kinh ngạc của Chu Tư Dương và Chu lão gia rồi tiếp tục nói .

"Em biết em nói rõ ràng thẳng thắng ra như thế đối với anh Tư Dương thật không công bằng , em thật sự xin lỗi anh ." Thời Âm với lấy bình rượu rót đầy chén rượu của mình , sau đó giơ chén rượu nói với Chu Tư Dương :" Thực xin lỗi , em không nên vì muốn đến gần chú nhỏ Thừa Uyên mà cố ý tiếp cận anh , nhưng mà em thật sự rất thích Thừa Uyên , cho nên căn bản không thể nhịn được ."

Nói xong liền ngửa đầu liền ùng ục ùng ục một hơi uống hết một chén rượu lớn.

Sau khi uống rượu xong Thời Âm đưa tay lau miệng , tiếp tục có chút ủy khuất nói :" Hơn nữa thân thể của chú nhỏ Thừa Uyên bây giờ không được tốt lắm , con cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa , nếu mọi người đều đồng ý , con sẽ gả cho chú nhỏ Thừa Uyên ." Thời Âm khịt khịt mũi , ánh mắt hồng hồng nhìn về phía bọn họ :" Như vậy , cũng sẽ không gây trở ngại trên việc hợp tác của Chu gia và Thời gia."

"Mẹ không đồng ý !" Đương Ngữ Lâm lập tức cao giọng phản bác .

Con gái của bà điên rồi , sao đột nhiên lại muốn gả cho một người đàn ông sắp chết , thật xúi quẩy !

Thời Âm bĩu môi nhìn về phía bà , nước mắt lạch bạch từng giọt rơi xuống , cô khóc nức nở mang theo hàm ý cầu xin nói :" Mẹ , con thật sự rất thích Thừa Uyên , đời này nếu không phải chú ấy thì con sẽ không lấy chồng !"

Đường Ngữ Lâm còn muốn nói gì đó , đã bị Thời Minh Viễn âm thầm nhéo nhéo tay , chỉ có thể thở dài tức tối một hơi rồi im lặng .

Chu lão gia cân nhắc một chút , hỏi Chu Tư Dương :" Tư Dương , ý của con như thế nào ?"

Nữ chính từ nhỏ đã chạy theo sau mông của Chu Tư Dương , mỗi ngày đều gọi " Anh Tư Dương " "Anh Tư Dương " , những năm gần đây luôn xem Chu Tư Dương là đối tượng lý tưởng mà bản thân muốn gả , đối với Chu Tư Dương không phải loại si mê bình thường .

Mà cảm giác của Chu Tư Dương đối với Thời Âm , chỉ có thể dùng từ "cũng không tệ " để hình dung .

"Cũng không tệ " từ này thật đúng là vi diệu , nói trắng ra chính là một cách nói khác , cô không phải kém cỏi nhất nhưng cũng không bao giờ có thể là tốt nhất .

Cho nên Thời Âm ở bên cạnh hắn , chỉ có thể nói là đối tượng thích hợp nhất để kết hôn , nhưng không nhất định là người hắn yêu nhất .

Hắn vốn không thích Thời Âm lắm , nay nghe Thời Âm nói như vậy , hắn cũng không thể bá đạo không nói đạo lý không chịu thả người .

Chỉ là một cuộc hôn nhân mà thôi , có hay không có thì cũng chẳng sao cả ? Chu Tư Dương hắn còn thiếu một con đàn bà hay sao ?

Nhưng dù sao hắn đột nhiên bị người ta từ hôn , sắc mặt làm sao có thể đẹp mắt nổi .

Chu Tư Dương cười cười , coi như giữ thể diện nói : "Nếu như Thời Âm đã nói như vậy , con đây hẳn là phải nên tôn trọng lựa chọn của em ấy , hôn sự của chúng ta liền xem như đã hết , dù sao dưa hái xanh không ngọt , cho dù con có buộc em ấy kết hôn cùng con , lòng của em ấy cũng không có ở chỗ của con ."

Thời Âm trong lòng hừ lạnh , đồ cặn bã thật biết tự hiểu lấy !

"Thừa Uyên ?" Chu Cẩm Phong nhìn con trai của mình , dò hỏi .

Thực ra xuất phát từ trong lòng , Chu Cẩm Phong từ trước cho đến nay luôn muốn cưới cho Thừa Uyên một người vợ , nhưng nề hà con trai này của ông mệnh khổ , từ nhỏ thân thể đã không tốt , mặc dù có rất nhiều phụ nữ có ý đối với nó , nhưng thằng nhóc này lại không có ý định kết hôn .

Hiên tại cùng lắm mới qua một năm lại bị chẩn đoán mắc bệnh hiểm nghèo, điều kỳ lạ nhất là không chẩn đoán được căn bệnh, cơ thể hắn ngày một ốm yếu gầy gò, cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.

Tình huống éo le thành ra như vậy , lại còn có ai nguyện ý muốn lấy một người sắp chết ?

Dù sao có lẽ kết hôn không bao lâu sẽ trở thành goá phụ .

Có cô gái nào có thể chịu được ? Hơn nữa nếu thật sự kết hôn , đối với con gái nhà người ta cũng thật sự không công bằng .

Mà lúc này , ở trước mắt bọn họ , đang có một cơ hội .

Nếu cuộc hôn nhân này có thể thành , may mắn mà nói , có lẽ còn có thể lưu lại huyết mạch của Thừa Uyên .

Cũng để cho hắn nghĩ đến lão già này .

Nhưng ... Dù sao đây cũng là chuyện chung thân đại sự cả đời , Chu Cẩm Phong cũng không phải là không có điều bận tâm , cho nên trước hết ông muốn nghe ý của Chu Thừa Uyên .

Chu Thừa Uyên từ khi vào cửa nói một câu sau đó thì im lặng trầm mặt cho đến bây giờ , Chu Thừa Uyên thong thả nhấc mi mắt lên nhìn về phía Thời Âm .

Con ngươi của hắn không đậm màu lắm , nhưng sắc bén và phong nhiên , khi nhìn thẳng tới , không khỏi làm cho người khác nao núng .

Cho dù hắn ngồi trên xe lăn, sắc mặt xanh xao tái nhợt , cũng không ngăn được khí tràng cường đại quanh người .

Một lát sau , hắn nhàn nhạt mà lên tiếng :" Cho cô một cơ hội cuối cùng , bây giờ cô đổi ý vẫn còn kịp".

______&&

Vừa làm cổ đại xong mà viết hiện đại khó tránh khỏi sai xót . Mình hay bị nhầm chỗ "cô " và "nàng" nên là ai thấy giúp mình để lại bình luận nha . Cảm ơn ạ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro