Chương 5: Trằn trọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài cửa sổ mưa lạnh rơi tí tách, sương phủ mờ mịt.

Ngu Linh Tê một đêm không ngon giấc, mặc áo lông chồn dựa vào giường thất thần, mái tóc rối bời phác họa ra dáng người yểu điệu, có một loại dáng vẻ lả lướt tinh xảo.

Hai ngày, nàng vẫn không hiểu nổi những hình ảnh mình nhìn thấy ở Dục Giới Tiên Đô.

Ngu Linh Tê biết rằng từ trước tới nay, Ninh Ân vẫn luôn tuấn mỹ cao quý, coi thường chúng sinh.

Hắn chống gậy có tay cầm bằng ngọc bích nạm vàng, dù là khi giết người dính má, tư thế cũng vẫn cực kỳ tao nhã, không có lấy một chút chật vật nào.

Nghĩ đến hắn quỳ gối dưới chân làm ghế cho người khác, Ngu Linh Tê nhất thời hoài nghi thế giới này có chân thật.

Dưới sự khiếp sợ cực độ, con người không cảm nhận được khoái cảm khi trả thù.

Nàng lảo đảo lui về phía sau, phản ứng duy nhất của thân thể duy nhất là chạy trối chết.

Nàng cũng không biết chính mình đang sợ hãi cái gì.

Chỉ không thể tưởng tượng được nổi: Chẳng lẽ là những lời nguyền rủa Ninh  Ân sau khi chết của nàng thực sự linh nghiệm, trời cao có mắt khiến Ninh Ân làm trâu làm ngựa, đền lại tội lỗi kiếp trước?

“Tiểu thư, phòng bếp nói nước thuốc ngài phân phó đã nấu xong, bây giờ đem đến cho người sao?” Hồ Đào bước vào bẩm báo, kéo suy nghĩ của Ngu Linh Tê về lại hiện thực.

Chính sự quan trọng hơn.

Ngu Linh Tê đành nén xuống tâm tư, nói: “Không cần, ta tự đi lấy là được.”
Dứt lời vỗ vỗ gương mặt tỉnh táo lại, đứng dậy đi tới nhà bếp.

Đêm qua trời đổ mưa lạnh, Ngu Linh Tê cố ý chọn cái thời tiết lạnh lẽo này .

Trên mặt bàn nhà bếp đặt hai cái khay khắc hoa sơn đỏ, một cái bên trong là loại thuốc bí mật Ngu Linh Tê lén nấu, cái còn lại là canh gừng đường đỏ nóng hổi.

Đây là thói quen của mẹ nàng.

Trước kia, hằng năm khi vào thu đông tiết trời trở lạnh, mẹ đều sẽ lệnh cho nhà bếp nấu một chén canh gừng, giúp phu quân cùng trưởng tử làm ấm thân mỗi khi ra ngoài.

Ngu Linh Tê thản nhiên, tìm lý do bảo thị tỳ rời đi: “Thuốc này của ta đắng quá, ngươi vào phòng ta lấy chút mứt hoa quả tới kìm bớt vị đắng đi.”

Thị tỳ không có mảy may nghi ngờ, đáp “Vâng”, liền buông quạt hương bồ xuống đi ra cửa.

Sau khi thị tỳ lui ra, Ngu Linh Tê vội bưng bát canh gừng của cha huynh lên, mỗi người múc nửa bát, lại đem thuốc của mình trộn lẫn vào, khuấy đều.

Màu sắc hai chén thuốc không khác biệt lắm, cũng không có hương vị gì kỳ quái, chắc hẳn là nhìn không ra.

Thị tỳ mau chóng trở lại cùng mứt hoa quả, Ngu Linh Tê tiện tay lấy một cái ngậm ở trong miệng, vẫn không yên tâm, liền nói với thị tỳ: “Ngươi lui xuống đi, hai chén canh gừng này để ta tự mình đưa qua.”

Trong thư phòng, cha con Ngu tướng quân đang ngồi sau án kỉ, cùng xem bản đồ biên cảnh.

Ngu Linh Tê lấy lại bình tĩnh, bước vào đem canh gừng đặt ở trước mặt cha huynh, tỏ vẻ như bình  thường: “Cha, huynh trưởng, canh gừng mẹ nấu cho hai người.”

Ngu tướng quân không ngẩng đầu lên, nói: “Nữ nhi ngoan, để xuống đi.”

Ngu Linh Tê ôm khay ở trước ngực, dừng một chút, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nếu để nguội rồi thì uống vào không còn tốt nữa.”

Ngu tướng quân lúc này mới bưng lên canh gừng lên đưa đến bên miệng.

Ngu Linh Tê nín thở.

Kết quả còn chưa uống nổi một ngụm, đã thấy huynh trưởng Ngu Hoán Thần chỉ vào nơi nào đó trên bản đồ, nghiêng qua nói: “Phụ thân, tuyến đường chỗ này không ổn.”

Ngu tướng quân nhíu mày, lại buông canh gừng xuống.

Tầm mắt Ngu Linh Tê theo chén sứ lên xuống, sau lại trừng mắt nhìn tên huynh trưởng vướng víu, liếc mắt một cái.

Lại không uống nữa sợ là chuyện lớn sinh thêm chuyện nhỏ.

Nghĩ đến cái gì, tầm mắt Ngu Linh Tê vừa chuyển, nói: “Cha, nãy đem canh qua con có nếm thử, hương vị có hơi nhạt nhẽo. Người muốn nữ nhi thêm đĩa bột ớt vào cho ra mồ hôi không?”

Vừa dứt lời, thái dương hai cha con cùng nhảy dựng lên, tóm lấy bát canh gừng uống liền một hơi, sợ rằng chậm chút sẽ bị bột ớt tra tấn.

Sự cổ quái của tiểu cô nương nhà mình bọn họ đã từng lĩnh giáo, chịu không nổi, chịu không nổi.

Ngu Linh Tê nhịn cười, nhịn đến thật vất vả.

Uống xong canh gừng, hai cha con lại thay quần áo đến Binh Bộ một chuyến, thương nghị chuyện lương thảo.

Ngu Linh Tê không có ngăn cản.

Dược tính phải mấy canh giờ mới có thể phát tác, cha huynh nhiều đi nhiều nơi một chút, mới có thể phân tán bớt nghi ngờ trên người nàng.

Nàng nhẫn nại ngồi trong khuê phòng, chờ tin tức.

Tới trưa, cha huynh quả thực bị người khiêng về.

Ngu phu nhân hoảng hốt, đi theo dò hỏi thị vệ, mới biết trượng phu cùng nhi tử không hiểu sao đột nhiên bị nhiễm phong hàn, váng đầu hoa mắt không đứng thẳng nổi, bấy giờ mới được người của Binh Bộ phủ dùng xe ngựa đưa trở về.

Hai cha con mới đầu chỉ là sốt cao mất sức, miễn cưỡng có thể tỉnh táo đôi chút.

Tới ban đêm thì đã hôn mê bất tỉnh.
Trong cung phái đại tổng quản, thái y tới tới lui lui thay đổi vài người, nhưng vẫn không đoán ra vì sao hai cha con lại đột nhiên phát bệnh nặng.

Hôn mê tới ngày thứ ba, cha con Ngu tướng quân hô hấp dần dần dần suy yếu, đến thái y giỏi nhất cũng phải nhíu chặt mày, bó tay không có biện pháp.

Đại tổng quản thấy bệnh bộc phát ngày càng nặng cũng không giống giả vờ, lắc lắc đầu, làm bộ an ủi Ngu phu nhân vài câu, sau đó liền hồi cung phục mệnh.

Ngu Linh Tê trái tim thấp thỏm như treo trên cổ họng, cuối cùng bình an chạm đất.

Tuy rằng thay đổi chủ tướng ngay trước khi xuất chinh, đối với quân tâm mà nói là rất bất lợi, nhưng Ngu Linh Tê sống lại một đời, biết lần này biết Nhung tộc tấn công không phải là đại nạn, chỉ là có dã tâm người nhắm vào Ngu gia mới là nguy hiểm.

Dù có phải đổi chủ tướng Bắc chinh, cũng sẽ không ảnh hưởng tới vận mệnh quốc gia.

Nàng cũng là bất đắc dĩ, mới phải dùng tới cách này.

Chỉ là, khó tránh khỏi làm mẹ nàng phải khổ một phen.

Ngu phu nhân đã túc trực ở bên giường trượng phu cùng trưởng tử suốt mấy ngày đêm, gầy đến đai lưng cũng lỏng lẻo, nhưng vừa thấy đến nữ nhi, nàng vẫn là cố sức nặn ra một nụ cười yếu ớt, hơi nghẹn nói: “Tuế Tuế đừng lo lắng, có mẹ ở đâu, cha con cùng huynh trưởng sẽ không có việc gì.”

Ngu Linh Tê trông thấy mẹ khóc đến sưng mắt, trong lòng vô cùng áy náy.
Nàng há miệng thở dốc, trong một cái chớp mắt, nàng muốn nói hết tất cả sự thật cho mẹ mình biết.

Nhưng nàng không thể.

Chết đi sống lại sẽ có mấy người tin? Nói ra cũng chỉ càng thêm thương tâm.
Huống chi có thể sinh ra một Ninh Ân ngoan tuyệt âm hiểm như vậy, hoàng đế tuyệt đối không phải người vô năng, kế hoạch này trước mắt chỉ có lừa gạt được người thân, mới có thể khiến hoàng đế không mảy may nghi ngờ.

“Mẹ, người về phòng nghỉ một lát đi.”
Ngu Linh Tê nhẹ nhàng bước lên, ôm chặt lấy đầu vai mảnh khảnh của mẹ mình, “Nơi này có con là được rồi.”

Ngu phu nhân lắc đầu, “ Thân thể con vốn yếu đuối, đừng để nhiễm bệnh. Nếu bây giờ con cũng…… Ta thật không biết phải sống sao đây!”

“Không đâu, mẹ! Nhiều nhất bốn ngày, cha cùng huynh trưởng có thể tỉnh lại rồi.”

Ngu Linh Tê giống như trưởng thành sau một đêm, kiên định nói: “Thân là nữ nhi, lý ra con nên ở bên giường  phụ thân báo hiếu.”

Ngu phu nhân không khuyên nhủ được nàng, đành phải đồng ý.

Trên giường, cha con Ngu gia nằm song song, hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng yên tĩnh nhìn không ra là đang hô hấp bình thường, cùng bệnh trạng của mình lúc trước giống nhau.

Ánh nến leo lắt, Ngu Linh Tê đi tới, cẩn thận dém lại góc chăn của cha huynh.
Rồi lại ngồi bên mép giường, nhìn hô hấp mỏng manh của phụ thân, dần dần đỏ mắt.

“Xin lỗi, cha, nữ nhi chỉ lừa người lần này thôi.”

Nàng nắm lấy bàn tay thô ráp của phụ thân, đặt ở bên má cọ cọ, thấp giọng nói, “Đời, nữ nhi nhất định bảo vệ nhà ta chu toàn…… Nhất định!”

Ngu Linh Tê làm được.

Qua bốn ngày, cha con Ngu gia quả nhiên lần lượt tỉnh lại.

Hai cha con thần thanh khí sảng dậy khỏi giường, lại biết tin bản thân đột nhiên phát “Bệnh hiểm nghèo” đã nhiều ngày, binh mã Đại Vệ đã khởi hành Bắc chinh, chủ tướng lại là người luôn cùng Ngu gia so kè - Vân Huy tướng quân.

Ngu đại tướng quân tức giận đến không buồn ăn uống, ngày thứ hai liền cùng nhi tử tiến cung diện thánh tạ tội.

“Tiểu thư, Đại tướng quân cùng thiếu tướng quân đã bình an về phủ.”
Thị vệ Thanh Tiêu khom người đứng ở ngoài cửa, tận chức tận trách hồi báo động tĩnh với Ngu Linh Tê: “Hoàng Thượng không những không trách móc nặng nề Đại tướng quân, ngược lại khen còn khen "Trời phù hộ Đại Vệ ta, không tổn hại tướng tài", ban thưởng hai con Tây Vực bảo mã, còn phái người đưa về.”

Ngu Linh Tê nhấp môi: “Đã biết.”
Hoàng đế tạm thời còn muốn dùng Ngu gia, như vậy cũng nằm trong dự tính.

Đại tướng quân phủ, *dạ yến.

*Tiệc buổi tối

“Lâng bệnh này cũng thật quá kỳ lạ, ta và phụ thân xưa nay thân thể tráng kiện, tại sao vào thời điểm quan trọng như thế này lại cùng lúc bị bệnh?”

Ngu Hoán Thần lơ đãng chọc chọc cơm trong bát, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Chống cằm suy tư một hồi, hắn nhíu mày nói: “Hay là có người hạ độc?”

“Khụ!” Ngu Linh Tê đang ăn canh bên cạnh bỗng chột dạ ho một tiếng.

Nàng cố trấn an bản thân mà lau lau khóe miệng, ý đồ thuận nước đẩy thuyền, muốn chuyển đề tài tới chuyện "nội gián" kiếp trước.

“Hay là trong triều có đối thủ ghen ghét cha huynh, cùng người nội ứng ngoại hợp hãm hại hai người?”

Tuy rằng trước mắt gian kế của kẻ thù không thể thực hiện được, nhưng cha huynh ở ngoài sáng, địch ở trong tối, không thể không nhắc nhở bọn họ đề phòng.

“Cũng không phải là không có khả năng.”

Não Ngu Hoán Thần xoay chuyển mau chóng, sau đó gật đầu, “Vân Huy tướng quân Lý gia, Binh Bộ Lưu thị lang, không phải đều ở trong tối ngoài sáng nhắm vào phụ thân sao? Ngày ấy chúng ta nhiễm bệnh, cũng vừa đúng lúc đi Binh Bộ một chuyến……”

Nghe vậy, Ngu Linh Tê áy náy rất nhiều, cũng lại an tâm thêm phần nào.

Ca ca thông minh như vậy, từ trước tới nay lại không có nghi ngờ "độc" trên người bọn họ là nàng hạ.

Không cần lấp liếm giải thích, hai cái người này, đến chết vẫn sẽ tin tưởng nàng.

Ngu Linh Tê mắt ánh lên tia sáng, cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

Giờ Hợi, đồng hồ nước nhỏ tí tách.

Ngu Linh Tê uống mấy chén rượu nhỏ, má phấn ửng đỏ, đạp lên con đường đá nhỏ nhuộm đầy ánh trăng trở lại khuê phòng, trong lòng chưa bao giờ thanh thản như vậy.

Sau khi hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, thị tỳ lui ra sau, nàng liền khoác áo ngồi dậy, tới bên án thư chấm mực viết.
Nguy cơ Bắc chinh đã giải quyết, như vậy kế tiếp muốn điều tra chính là……

Nàng rũ mắt trầm ngâm, trên giấy Tuyên Thành viết xuống mấy chữ “Nguyên nhân chết”.

Kiếp trước chết đi không rõ ràng, thật sự quá oan khuất. Nếu không điều tra rõ phía sau màn hạ độc thủ, trong lòng nàng trước sau găm một cái gai nhọn, đứng ngồi không yên.

Nàng cũng từng nghĩ tới, việc mình chết đi phải chăng cũng là bút tích của Ninh Ân, nhưng đáp án này mau chóng bị nàng phủ nhận.

Hai năm sớm chiều kề cận, Ninh  n có trăm ngàn loại biện pháp giết chết nàng, hà tất phải khiến chính mình trên giường bị nàng phun máu đen đầy người?

Đây không phải tác phong của hắn.
Huống chi trước khi nàng nôn ra máu mà chết trước nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Ninh Ân không giống giả vờ.
Chống cằm trầm tư, lông mi cong vút phủ lên ánh nến.

Kiếp trước đủ loại mơ hồ như hoa trong gương, trăng dưới nước, ánh mắt Ngu Linh Tê trầm tĩnh xinh đẹp lược ra gợn sóng.

Nhíu mày, nàng lại điền bên “Nguyên nhân chết” một cái “Ninh Ân”, khi đặt bút mang theo cái tư vị nghiến răng nghiến lợi.

Dù không phải Ninh Ân hạ thủ, việc nàng chết đi hắn cũng thoát không khỏi liên can.

Cảm giác say dần dần trùng xuống, Ngu Linh Tê ghé vào trên án kỉ nghỉ ngơi, nhìn chằm chằm trước mặt giấy Tuyên Thành, nhìn thật lâu, càng nhìn càng cảm thấy hai chữ “Ninh Ân” thật chói mắt.

Trong trí nhớ, dung nhan anh tuấn cười thâm trầm cùng gương mặt thiếu niên bị người đạp dưới chân trùng khớp, mâu thuẫn, lôi kéo suy nghĩ của nàng……

Ngu Linh Tê tùy tiện đem giấy Tuyên Thành vo thành 1 cục, ném vào chậu than hồng.

Vô lực nằm lên giường, đem đệm chăn trùm đầu, nặng nề thiếp đi.

……

Ngoài hiên cửa sổ, ánh trăng ngả về phía tây.

Ngu Linh Tê cũng không biết, đã là lần thứ mấy nàng mơ thấy Ninh Ân.

Trong mộng nàng vẫn là linh hồn mờ nhạt, phiêu dạt bên người Ninh Ân.

Không biết có phải ảo giác hay không, bây giờ Ninh Ân dường như càng điên loạn so với trước kia. Sắc mặt của hắn còn tái hơn quỷ, lộ ra một bộ dáng tuấn lãng lại ốm yếu.

Ngu Linh Tê nhìn hắn giết Binh Bộ thượng thư, giết Ngự Sử đại phu, lại đến hữu tướng Tiết gia, từ nhìn không thuận mắt đến xem thuận mắt toàn bộ giết sạch, tàn sát đến mưa máu gió tanh.

Sau đó, một chân đá tiểu hoàng đế mới tròn 10 tuổi khỏi long ỷ.

Trước kia tuy Ninh Ân hung ác vô thường, làm việc miễn cưỡng được coi là ổn thỏa. Mà bây giờ, trong mắt Ninh Ân chỉ còn lại hủy diệt.

Nhưng hắn vẫn không vui.

Tuy rằng khóe miệng hắn vẫn câu lên hình cánh cung, lại rất có hứng thú mà thưởng thức Kim Loan Điện nhuộm đầy máu tươi, nhưng Ngu Linh Tê có thể nhìn ra, hắn không vui.

Hắn tới ngục hành hạ Tiết Sầm, nghe Tiết Sầm chửi ầm lên, một bộ dáng nhàn nhã không để tâm.

Trên đời người mắng chửi hắn, muốn giết hắn nhiều vô kể, một cái Tiết Sầm không đáng để vào mắt.

Nhưng hắn không giết Tiết Sầm, hắn nói chết là một việc đơn giản, không thể để họ Tiết được thoải mái.

“Nếu Tiết công tử chết rồi, thế gian này sẽ không còn người nhớ rõ……”

Lời mới nói một nửa, Ninh Ân liền nhấp môi mỏng.

Hắn giống như đã nhận ra cái gì, xoay chuyển ánh mắt, hướng về phía Ngu Linh Tê phiêu đãng.

Biết rõ hắn nhìn không thấy chính mình, Ngu Linh Tê vẫn không tự chủ run lên.

Cả người đầy mồ hôi lạnh, nàng từ trong mộng bừng tỉnh lại đây.

Ngu Linh Tê trợn tròn mắt nhìn đỉnh trướng chỉ bạc thêu hoa, hình ảnh máu me trong mơ vẫn không xóa đi được.

Trong ngực như là nghẹn một cục bông, khiến nàng không thở nổi. Nàng vì cái chớp mắt mềm lòng tối hôm qua mà cảm thấy hổ thẹn.

Người kia trước mắt đáng thương, cũng không thay đổi được tương lai hắn đầy người sát nghiệt.

Thương hại hắn, vậy ai sẽ thương cho kiếp trước của nàng phải phiêu dạt làm cô hồn dã quỷ?

Nghĩ đến nơi đây, Ngu Linh Tê ném gối đầu trong ngực, tức giận trở mình.

Không được, vẫn là nuốt không trôi cục tức này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro