Chương 13: Tôi muốn kéo cậu về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tô Nam, đừng sợ tôi."

Tô Nam giật mình, vô thức cảm nhận trong ánh mắt tĩnh lặng của Hoắc Văn Thanh có một điều gì đó anh không thể nhìn thấu, nhưng rồi lại cho rằng đó chỉ là ảo giác.

Hoắc Văn Thanh tiếp tục nói bằng giọng đều đều: "Cậu không phải là nhân viên trong công ty tôi, cũng không phải là cấp dưới của tôi. Mối quan hệ giữa chúng ta là hợp tác bình đẳng. Mời cậu ăn một bữa cơm là chuyện rất bình thường, cậu không cần phải cảm thấy áp lực."

Tô Nam có chút á khẩu, Hoắc Văn Thanh lại hỏi: "Hay là trông tôi rất đáng sợ?"

Giọng điệu của hắn vừa như đùa giỡn vừa như bất lực, làm dịu đi sự nghiêm túc lúc trước. Tô Nam bỗng cảm thấy mình có vẻ hơi quá đáng, đành cười đáp lại bằng một câu bông đùa: "Không đến mức đó, tôi chỉ lo anh không đủ ăn thôi."

Khóe miệng Hoắc Văn Thanh nở một nụ cười sâu hơn, bước vào phòng ăn và ngồi xuống. Lo Tô Nam sẽ không thoải mái, hắn không lịch sự kéo ghế cho Tô Nam mà chỉ nói bâng quơ: "Ngồi đi."

Quản gia đã bày biện xong các món ăn, hương thơm thức ăn lan tỏa khắp nơi, Tô Nam nuốt nước bọt một cách lặng lẽ.

Khi anh ngồi xuống nhìn, các món ăn được bày trên những chiếc đĩa sứ tinh xảo lần lượt là cá hun khói, đậu phụ om Tứ Hỉ, tôm pha lê, cá phi lê xào lăn và một món rau xào. Tất cả đều là món Thượng Hải chính gốc.

"Tổng giám đốc Hoắc thích ăn món Thượng Hải à?" Tô Nam cười hỏi.

Hoắc Văn Thanh không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Cậu thích không?"

"Ừm, dù sao cũng là món ăn từ nhỏ đến lớn." Tô Nam nói.

"Thích là tốt rồi, cậu thử xem có đúng vị không." Hoắc Văn Thanh nói.

Quản gia đang sắp xếp bộ đồ ăn cho Hoắc Văn Thanh liếc nhìn cậu chủ, trong lòng thầm cười.

Những món này vừa mới mua từ nhà hàng Thượng Hải chính gốc về, đúng vị không thể nào đúng hơn.

Tô Nam thoáng ngạc nhiên khi thấy quản gia lấy ra bộ đồ ăn thứ hai, rồi chợt nhớ ra lần đầu tiên gặp Hoắc Văn Thanh ở khách sạn, hình như hắn dùng bữa cùng quản gia, hai bộ đồ ăn có vẻ hợp lý.

Tô Nam đã cân nhắc xem liệu mình có cần xin lỗi hay cảm ơn vì đã dùng bữa trưa của quản gia hay không. Nhưng rồi nghĩ lại bầu không khí sẽ trở nên ngượng ngùng, nên anh coi như không phát hiện ra, nhận lấy bộ đồ ăn và nếm thử món ăn trước mặt.

Tôm tươi giòn dai, vị ngọt thanh, Tô Nam vô thức nở nụ cười khen ngon.

Hoắc Văn Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, cũng thử một miếng tôm pha lê.

Vì không có canh sau bữa ăn, quản gia đã mở cho họ một chai rượu vang sủi bọt có hương vị thanh mát. Sau đó ông nói một câu "chúc ngon miệng" rồi rời đi, tránh làm Tô Nam cảm thấy không thoải mái khi có người phục vụ bên cạnh.

Đây không phải lần đầu tiên Tô Nam nhìn thấy Hoắc Văn Thanh dùng bữa, nhưng đúng là lần đầu tiên anh ngồi ăn cùng Hoắc Văn Thanh. Anh lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc sự tao nhã, lịch lãm khắc sâu vào trong xương tủy của Hoắc Văn Thanh. Nhai kỹ nuốt chậm, không vội vàng, không phát ra một tiếng động thừa nào.

Hoắc Văn Thanh không tuân theo quy tắc "ăn không nói," trong bữa ăn thỉnh thoảng hắn vẫn trò chuyện với Tô Nam về hương vị và cách chế biến món ăn. Nhưng mỗi khi nói đều đợi khi Tô Nam không có thức ăn trong miệng, rồi nhìn Tô Nam chăm chú lắng nghe câu trả lời của anh.

Sự chu đáo nhẹ nhàng này không gây áp lực cho Tô Nam, ngược lại còn khiến anh thoải mái, có lẽ cũng là do tác dụng của rượu.

Rượu vang sủi bọt có hương vị rất ngon, vậy nên mặc dù Hoắc Văn Thanh đã nói rằng rượu này khá nặng đô, Tô Nam vẫn uống khá nhiều. Anh còn hỏi Hoắc Văn Thanh đó là thương hiệu gì, rồi biết được rượu đó không có thương hiệu, là loại đặc biệt từ nhà máy rượu của nhà họ Hoắc ở New Zealand, được pha chế riêng cho Hoắc Văn Thanh.

"Nếu cậu thích, tôi có thể tặng cậu." Hoắc Văn Thanh nói.

"Không cần đâu," Tô Nam đáp, "Tôi đã ăn rồi lại còn lấy, ngại quá."

Khi nói những lời này, Tô Nam rất thoải mái, trên mặt hiện lên một lớp ửng hồng nhàn nhạt, trong mắt ánh lên ý cười, cứ thế nhìn Hoắc Văn Thanh. Ánh mắt Hoắc Văn Thanh vô thức trở nên sâu hơn một chút, dường như lại nhìn thấy chút sức hút mơ hồ trên người Tô Nam.

Hắn nói: "Không sao cả, tôi rất vui lòng tặng cho cậu."

Ban đầu Tô Nam không nhận ra điều gì, nhưng khi thời gian nhìn nhau kéo dài, cộng với câu nói hơi mơ hồ này, nụ cười trong mắt Tô Nam dần dần thu lại, lông mày anh khẽ nhíu lại: "Tại sao?"

Chỉ trong khoảnh khắc, cảm xúc trong mắt Hoắc Văn Thanh đã trở lại vẻ bình tĩnh và thờ ơ thường thấy, hắn hỏi Tô Nam: "Tô Nam, cậu đã từng cân nhắc việc chuyển việc chưa?"

Tô Nam khựng lại một chút, rồi nhướng mày hỏi: "Tôi có thể hiểu là anh muốn kéo tôi về Lynx không?"

"Ừ," Hoắc Văn Thanh nhìn anh, "Tôi muốn kéo cậu về."

Giọng điệu của Hoắc Văn Thanh bình thản, ánh mắt nhìn Tô Nam cũng rất bình lặng, nhưng Tô Nam lại cảm thấy một chút áp lực mơ hồ.

"Tổng giám đốc Hoắc đừng đùa nữa." Tô Nam nói.

Hoắc Văn Thanh nhìn anh một lúc: "Tôi không đùa, cậu cứ suy nghĩ kỹ đi, không cần vội trả lời tôi."

Tô Nam cười lắc đầu, rồi nói: "Cảm ơn Tổng giám đốc Hoắc đã mời tôi ăn cơm, tôi phải về làm việc rồi."

Khi anh đứng dậy, đầu óc hơi choáng váng, loạng choạng một chút, Hoắc Văn Thanh nhanh tay nắm lấy cổ tay anh.

Phần xương cổ tay nhô lên bị các khớp ngón tay của đối phương giữ chặt, cả hai đều cảm nhận được một cơn đau và nóng bỏng kỳ lạ.

Hoắc Văn Thanh nhanh chóng buông tay: "Ổn chứ?"

Tô Nam lắc đầu: "Không sao, rượu này đúng là có hậu vị khá mạnh."

Hoắc Văn Thanh nhìn anh nói: "Để tôi đưa cậu về."

Tô Nam muốn từ chối, nhưng Hoắc Văn Thanh không nghe, cứ thế đi thẳng ra cửa đợi Tô Nam.

Ban đầu Tô Nam nghĩ Hoắc Văn Thanh nói đưa anh về, là đưa anh về phòng làm việc. Nhưng khi họ vào thang máy đi thẳng xuống tầng hầm đỗ xe, Tô Nam mới nhận ra ý Hoắc Văn Thanh là đưa anh về nhà.

Tô Nam lại nói không cần, Hoắc Văn Thanh lấy lý do hiện tại anh có vẻ không thích hợp để làm việc để chặn họng anh, đồng thời quản gia cũng đã mang điện thoại và sổ tay công việc mà anh để ở phòng làm việc đến.

Tô Nam đành chịu, cũng thực sự cảm thấy mệt mỏi. Anh đã lâu không vận động, hôm nay bơi lội cường độ cao khiến chân anh bắt đầu mỏi nhừ. Chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời, một lần nữa ngồi lên chiếc Bentley kéo dài của Hoắc Văn Thanh.

Vẫn là vị trí lần trước, nhưng hôm nay do Hoắc Văn Thanh để Tô Nam lên xe trước nên vị trí trái phải của hai người đã đổi chỗ cho nhau.

Trong xe vẫn thoang thoảng một mùi hương thơm nhè nhẹ, mát lạnh của cỏ cây. Tô Nam thực ra không quen ngửi thấy mùi hương nồng nặc khi đi xe, đôi khi nó khiến anh cảm thấy hơi say xe, vì vậy anh không bao giờ để bất cứ thứ gì có mùi trong xe của mình.

Mùi hương trong xe của Hoắc Văn Thanh có thể nói là mùi duy nhất mà Tô Nam cảm thấy dễ chịu khi ngửi. Rất nhẹ, nhưng cũng không phải lúc có lúc không, là một mùi hương thảo mộc tươi mát mang theo chút hơi lạnh.

Hương thơm này cũng phảng phất trên chiếc khăn tay mà Hoắc Văn Thanh đưa cho Tô Nam để lau mồ hôi, chỉ là trên khăn tay có thêm chút hương hoa thoang thoảng. Mùi hương đó khiến Tô Nam liên tưởng đến buổi sáng sớm cuối thu, mở cửa sổ ra, cơn gió lạnh đầu tiên thổi từ khu vườn bên ngoài vào.

Trong sự lạnh lẽo có một chút thanh tao và sức sống nhàn nhạt.

Mùi hương này giống với một loại nước hoa trong bộ sưu tập Lynx Garden mà Tô Nam rất thích, nhưng loại Hoắc Văn Thanh dùng có mùi hương nhẹ nhàng và sâu lắng hơn một chút.

Tô Nam thích mùi hương này hơn, nghĩ vậy, anh lại có ý định hỏi về thương hiệu, nhưng vừa định mở miệng lại nhớ đến loại rượu khi nãy, có thể anh sẽ lại nhận được câu trả lời là "đặt làm riêng". Dù sao, Tô Nam cũng đã mua không ít nước hoa trong bộ sưu tập Lynx.

Hoắc Văn Thanh nhìn ra vẻ muốn nói lại thôi của anh: "Sao vậy?"

"Không có gì." Tô Nam nói.

Hoắc Văn Thanh nhìn Tô Nam không rời mắt, lông mày khẽ nhướng lên, chờ Tô Nam nói thật.

Tô Nam cười bất đắc dĩ: "Nước hoa trên xe của anh rất thơm, tôi muốn hỏi anh dùng loại nào."

Có lẽ là bữa tối đã kéo gần khoảng cách, hoặc cũng có thể là rượu đã làm mờ đi cảm giác dè dặt của Tô Nam, anh đã chuyển cách xưng hô với Hoắc Văn Thanh từ "ngài" sang "anh".

Câu trả lời của Hoắc Văn Thanh không nằm ngoài dự đoán của Tô Nam, quả thực không phải loại có thể mua trên thị trường.

"Là tôi tự điều chế."

Mắt Tô Nam mở to: "Anh còn biết điều chế nước hoa sao?"

"Ừm, rảnh rỗi không có việc gì làm, làm chơi thôi." Hoắc Văn Thanh nói.

Mùi hương này có tầng hương rõ ràng, lưu hương lâu, chắc chắn không phải là thứ "làm chơi" có thể tạo ra được.

Tô Nam nghe hắn khiêm tốn, bật cười thành tiếng: "Chỉ làm chơi thôi mà cũng giỏi như vậy, anh không nên tiếp quản mảng trang sức mà nên tiếp quản mảng nước hoa mới đúng."

Lời khen ngợi này là thật lòng, lời nói đùa cũng là thật lòng.

Vẻ mặt thoải mái của Tô Nam khiến Hoắc Văn Thanh vui vẻ, ánh mắt hắn vẫn sâu thẳm, nhưng giọng nói không còn lạnh nhạt nữa: "Đây không phải là thứ tôi có thể tự chọn."

Tô Nam khựng lại, nhớ đến tin đồn dường như có người đã nói rằng Hoắc Văn Thanh thất bại trong cuộc tranh giành quyền lực ở Bắc Kinh, khiến ông cụ nhà họ Hoắc không hài lòng và bị đày đến Thượng Hải. Không biết thật giả thế nào, nhưng trong khoảnh khắc này, Tô Nam nhìn thấy nụ cười bất lực trên môi Hoắc Văn Thanh, trong lòng bỗng dâng lên một chút đồng cảm và xúc động khó tả.

Ngay cả một người có thân phận như Hoắc Văn Thanh cũng có những chuyện không thể tự quyết định.

"Nhưng hiện tại có vẻ như trang sức thú vị hơn nước hoa." Hoắc Văn Thanh nói tiếp. Lần này, giọng điệu của hắn mang theo một nụ cười nhẹ nhàng.

Không biết có phải vì khoảng cách của họ rất gần, trong một không gian kín, họ ngồi đối diện nhau, hay là do ánh đèn đường bên ngoài chập chờn sáng tối, khiến bầu không khí trong khoảnh khắc ngắn ngủi này trở nên thoải mái và gần gũi, Tô Nam đột nhiên cảm thấy Hoắc Văn Thanh không còn quá xa vời như trước nữa.

Tô Nam mỉm cười với hắn, trong ánh mắt có chút an ủi mà chính anh cũng không nhận ra: "Vậy thì tốt quá."

Hoắc Văn Thanh vô thức xoa xoa dây đeo kim loại của chiếc đồng hồ trên cổ tay, yết hầu trượt lên xuống, rồi buộc mình phải rời mắt khỏi khuôn mặt Tô Nam.

"Đúng là tốt thật."

Hai mươi phút sau, chiếc Bentley kéo dài đỗ trước cổng khu chung cư của Tô Nam.

Tô Nam mở cửa xe bước xuống, một lần nữa cảm ơn và tạm biệt Hoắc Văn Thanh, sau đó đi bộ một mình về nhà.

Mãi cho đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất, chiếc Bentley mới từ từ hòa vào dòng xe cộ, đi về hướng ngược lại.

Khi đi qua bãi đậu xe ngoài trời dưới tầng chung cư, Tô Nam nhìn thấy một chiếc Audi A8 quen thuộc. Anh dừng bước, sự thư giãn do cơn say mang lại dần biến mất, nhưng anh cũng không bước nhanh hơn, vẫn thong thả đi về nhà.

Về đến nhà, mở cửa, thấy Du Khâm đang ngồi trên sofa, Tô Nam không hề ngạc nhiên.

"Đến sao không gọi điện cho tôi?" Tô Nam vừa thay giày vừa nói.

Du Khâm nghiêm mặt: "Cậu còn nhớ mình có thứ gọi là điện thoại sao?"

Tô Nam nhíu mày, lúc này mới nhớ ra mình quên kiểm tra điện thoại, lấy ra thì mới phát hiện đã hết pin từ lúc nào.

"Hết pin, quên sạc." Vừa nói Tô Nam vừa tìm dây sạc bên cạnh bàn để sạc điện thoại, "Tìm tôi có việc gì?"

Khoảng cách gần hơn, vết đỏ ửng trên mặt Tô Nam hiện rõ mồn một. Du Khâm ngửi thấy mùi rượu nhạt, sắc mặt y đột nhiên sa sầm: "Cậu lại đi uống rượu rồi?"

"Ừ, uống một chút." Tô Nam trả lời một cách không mấy quan tâm.

Dư Khâm lạnh lùng chất vấn: "Uống với ai?"

Tô Nam ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh, bình tĩnh nhìn Du Khâm, không trả lời câu hỏi của y.

Ánh mắt bình thản và thờ ơ của Tô Nam như một lưỡi dao đâm vào lòng Du Khâm, khiến giọng y càng thêm lạnh lùng: "Cậu nói với tôi là muốn nghỉ phép, muốn nghỉ ngơi cho tốt, rồi sao? Nghỉ ngơi kiểu của cậu là ngày nào cũng đi bar với người khác à?"

Tô Nam bình tĩnh hỏi ngược lại: "Đời sống riêng tư của tôi không cần phải báo cáo với cậu chứ?"

Biểu cảm của Du Khâm đột nhiên đông cứng lại, cơn bực bội và tức giận đã đeo bám y suốt nửa tháng nay bỗng chốc dâng lên gấp bội, khiến y gần như muốn vươn tay xé toạc vẻ bình thản trên mặt Tô Nam.

"Rốt cuộc cậu đang tức giận chuyện gì?" Tô Nam ngẩng mặt lên, dường như không hiểu, lại dường như bất lực, "Giận tôi uống rượu trong thời gian nghỉ phép, hay giận tôi không lên giường với cậu?"

Tác giả:

Sếp Hoắc: Tôi cũng giận!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro