Chương 15: Thích đàn ông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau Tô Nam dậy muộn, lúc mở mắt ra đã là mười hai giờ rưỡi, mắt cay xè, đầu óc choáng váng.

Tối qua sau khi Du Khâm rời đi, Tô Nam thực sự bực bội. Anh mở một chai rượu gin uống vài ly, mơ màng ngủ thiếp đi trên ghế sofa.

Ban đầu anh còn định hôm nay đến Lynx để hoàn tất nốt công việc, nhưng tình hình hiện tại rõ ràng là không cần đi nữa.

Tô Nam nằm trên sofa một lúc rồi ngồi dậy, nhặt chiếc ly rượu đổ trên thảm và chai rượu còn lại một nửa, sau đó đi tắm, đánh răng, cạo râu, vệ sinh cá nhân sạch sẽ, Tô Nam lại dọn dẹp nhà cửa một lượt.

Ngoài việc dọn dẹp ra một đống bản phác thảo trong phòng làm việc, Tô Nam còn tìm thấy một bưu kiện mới đến, đó là một hộp khăn tay được gói cẩn thận.

Chiếc khăn tay này là Tô Nam mua sau khi biết dự án hợp tác của Rebecca là với Lynx, để trả lại cho Hoắc Văn Thanh.

Lúc đầu mượn khăn tay của Hoắc Văn Thanh, Tô Nam thực sự đã nghĩ rằng mình sẽ không có cơ hội trả lại, và cũng nghĩ rằng Hoắc Văn Thanh có lẽ không cần anh trả lại. Cố gắng tìm cơ hội trả khăn tay ngược lại làm anh trông như có ý đồ gì đó.

Nhưng họ đã gặp lại nhau ở Lynx, và ba tiếng "Thầy Điềm Tâm" mà Hoắc Văn Thanh gọi trong cuộc họp hôm đó rõ ràng là cố ý, hắn nhớ Tô Nam là ai, đương nhiên cũng nhớ chiếc khăn tay hắn đã cho anh mượn.

Đối với Tô Nam, đồ mượn phải trả lại đàng hoàng, đây là phép lịch sự cơ bản, không thể vì đối phương không so đo hay không quan tâm mà không làm. Vì vậy, anh mới mua lại một chiếc khăn tay khác, nghĩ rằng có cơ hội sẽ trả lại.

Chiếc khăn tay mà Hoắc Văn Thanh đưa cho anh có lẽ lại là loại được Lynx làm riêng cho cậu chủ. Tô Nam tìm khắp các dòng khăn tay của Lynx cũng không thấy loại tương tự, cuối cùng chỉ có thể đến một thương hiệu xa xỉ khác nổi tiếng với chất liệu vải cao cấp và kỹ thuật dệt đặc biệt, chọn một chiếc tương tự để thay thế.

Vào thứ Hai khi đến Lynx, Tô Nam mang theo chiếc khăn tay này. Anh không trực tiếp đi gặp Hoắc Văn Thanh, mà gặp lại chàng trai trẻ đã đưa máy sấy tóc cho anh trước đó. Bây giờ Tô Nam đã biết cậu ta là Dư Thanh, phát âm giống với tên của Du Khâm, là một trong những thư ký hành chính của Hoắc Văn Thanh.

Hôm nay Tô Nam về cơ bản có thể kết thúc hợp tác tại Lynx, sau này nếu không có việc gì thì sẽ không đến nữa, nên anh đưa khăn tay cho Dư Thanh nhờ chuyển lại. Dư Thanh rất lịch sự nhận lời, Tô Nam thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, khi Tô Nam kết thúc công việc và định rời đi, Dư Thanh mang khăn tay trở lại và nói rằng không thể giúp anh chuyển cho Hoắc Văn Thanh vì hắn đã đến Thâm Quyến ngày hôm qua, hôm nay có lẽ sẽ không về được.

"Không sao, có thể đợi anh ấy trở về rồi đưa." Tô Nam nói, "Khi nào tiện thì đưa cũng được."

Dư Thanh lịch sự nói: "Xin lỗi, anh Tô, tôi nghĩ rằng anh nên tự tay đưa cho Tổng giám đốc Hoắc để thể hiện rõ hơn lòng biết ơn của anh. Việc tôi chuyển giúp có vẻ không hợp lý."

Tô Nam có hơi không hiểu, nhưng thấy Dư Thanh có vẻ khó xử, anh cũng không miễn cưỡng nữa, nhận lại chiếc khăn tay và cảm ơn đối phương.

Tô Nam cúi nhìn món đồ trong tay, khẽ thở dài.

Anh tất nhiên biết việc tự tay trả lại sẽ tốt hơn việc người khác chuyển giúp, nhưng đối với tình huống của Tô Nam thì lại không thích hợp lắm. Thứ nhất là vì anh cảm thấy chuyện tối qua có chút ngại ngùng khó nói, thứ hai là anh căn bản không có cách nào gặp được Hoắc Văn Thanh, bọn họ không có cách liên lạc...

Không đúng, vẫn có.

Hoắc Văn Thanh đã gọi điện cho anh tối qua.

Tô Nam không cảm thấy lạ khi Hoắc Văn Thanh biết số liên lạc của mình. Dù sao trước khi tham gia dự án thời trang cao cấp Xuân Hè của Lynx, anh đã ký một loạt thông tin và thỏa thuận, Hoắc Văn Thanh muốn biết thì rất dễ dàng.

Có số điện thoại rồi, Tô Nam cũng không định gọi ngay, cứ tạm gác chuyện này lại đã.

Tối hôm rời khỏi Lynx, Rebecca mời Tô Nam một bữa ăn thịnh soạn, dẫn cả nhóm của họ đi cùng, coi như tổ chức tiệc chia tay cho Tô Nam, trong đó Lương Triết là người vui nhất. Có lẽ cậu ta thực sự thích Tô Nam, coi Tô Nam như thầy giáo, thậm chí còn nói những lời như Tô Nam đi rồi sẽ không ai dạy cậu ta nữa, khiến Rebecca gõ vào đầu cậu, đùa rằng bảo Tô Nam mang cậu ta đi theo luôn.

Lương Triết tỉnh ngay, nói không: "Sếp của anh ấy dữ lắm, không thích đâu."

Tô Nam cười phá lên, Lương Triết lại nói: "Hay anh về công ty bọn em đi, em bảo sếp, sếp lớn trả lương cao cho anh."

Thực ra sếp lớn Hoắc Văn Thanh cũng đã từng nói muốn mời anh về, nhưng Tô Nam không để ý lắm, anh không có ý định rời khỏi Pur Jewellery, Du Khâm là Du Khâm, công ty là công ty, Tô Nam luôn phân biệt rất rõ ràng.

Tô Nam cười trừ cho qua chủ đề này, bữa tối diễn ra rất vui vẻ, sau đó họ còn chơi bi-a một lúc trên bàn bi-a của nhà hàng, Lương Triết ngạc nhiên khi thấy Tô Nam chơi bi-a khá giỏi.

Lúc rời đi, Lương Triết có hơi say, vây quanh Tô Nam nói rất nhiều, còn bảo anh sau này phải tìm một người yêu cao hơn mình.

Tô Nam hoàn toàn không hiểu: "Cái gì cơ?"

Lương Triết nói với Tô Nam, theo quan sát của cậu ta, nhìn Tô Nam từ góc độ từ trên xuống là đẹp nhất, đặc biệt là khi Tô Nam hơi ngước mắt nhìn lại, đôi lông mày ngang, đuôi mắt hơi xếch lên, mang theo ý cười vừa sắc bén vừa dịu dàng, ánh mắt vô cùng quyến rũ.

Tô Nam nghe vậy, nhớ lại một câu chuyện cười khi còn du học.

Vẻ đẹp phương Đông của Tô Nam chủ yếu thể hiện ở đôi mắt và lông mày của anh, ban đầu không ai chú ý, cho đến khi một người bạn học Bắc Âu say mê Kinh kịch Trung Quốc hỏi anh có học Kinh kịch không, nói anh giống diễn viên Kinh kịch, khi cụp mắt ngước mắt, ở một số góc độ nhìn qua sẽ có chút mong manh và uyển chuyển như đào hát, không lâu sau đó, Tô Nam có biệt danh "Đào hát phương Đông".

Ban đầu có lẽ đó là lời khen, nhưng sau đó trong giới bắt đầu có ý giễu cợt và coi thường, có người dùng nó để chế giễu tác phẩm của Tô Nam sử dụng vật liệu rẻ tiền, cũng có người dùng nó để mỉa mai anh giống như đào hát đang ra vẻ quyến rũ.

Thực ra Tô Nam chưa bao giờ nghĩ mình đẹp, anh tự đánh giá mình chỉ là khá ưa nhìn, nghe Lương Triết khen anh đẹp, anh cũng vui, dù sao thì không ai là không thích những lời khen chân thành.

"Cậu không lo làm việc, suốt ngày nhìn chằm chằm Tô Nam, còn lo chuyện cậu ấy tìm đối tượng," Rebecca trêu chọc Lương Triết, "Chẳng lẽ cậu có ý với cậu ấy à?"

Lương Triết khen ngợi một cách thẳng thắn và cởi mở, Tô Nam biết cậu ta chỉ đơn thuần chia sẻ phát hiện mới của mình, Rebecca cũng chỉ đùa thôi, không ai coi là thật, ngoại trừ Lương Triết.

"Hả?" Lương Triết lắc đầu, "Không phải đâu, em là trai thẳng."

Tô Nam vốn đang cười, nghe vậy thì nhướng mày: "Cậu là trai thẳng?"

"Ừ," Lương Triết ngơ ngác hỏi lại, "Anh không phải à?"

Tô Nam khựng lại, trong chốc lát nghĩ đến nhiều điều nghi vấn, nhưng lại không nghĩ sâu xa, chỉ cho rằng Lương Triết không muốn tiết lộ điều gì nên mới nói mình là trai thẳng.

Anh mỉm cười: "Đúng vậy, anh không phải."

Lương Triết bình tĩnh "ồ" một tiếng, rồi như an ủi vỗ vai Tô Nam: "Không sao, không phải trai thẳng cũng tốt mà, anh họ của em cũng không phải trai thẳng, vẫn ngầu lòi."

Tô Nam bật cười, không biết anh họ này không phải trai thẳng thì ngầu kiểu gì, nhưng việc bỏ tiền ra mua một đống đá quý vỡ vụn thì đúng là khá ngầu.

Lương Triết yên lặng một lúc rồi đột nhiên nói: "Ơ? Vậy chẳng phải là vừa hay sao!"

Tô Nam tưởng rằng Lương Triết muốn nhiệt tình làm mai mối, vừa cau mày định từ chối, thì thấy mắt cậu ta sáng lên, như thể vừa phát hiện ra một lục địa mới, "Nếu anh thích con gái, thì đúng là rất khó tìm được người cao hơn anh. Anh thích con trai, muốn tìm một người cao hơn anh thì ừm..." Lương Triết làm động tác đo lường, "Con trai cao hơn một cái đầu thì dễ tìm hơn nhiều, như vậy mỗi lần anh ấy nhìn anh đều là lúc anh đẹp nhất, chỉ có thể ngày càng thích anh hơn thôi, thật là tuyệt vời."

Tô Nam: "..."

Lý luận này thật sự có lý, tư duy rõ ràng, Tô Nam vừa cảm thấy cạn lời vừa buồn cười, cười đến run cả vai, cảm thán não bộ của Lương Triết quả thực không giống người thường.

Lương Triết đắc ý nói: "Đúng vậy, em không phải gay, cũng không phải người thường."

Tô Nam: "... Được rồi, anh biết cậu không phải đồng tính rồi, không cần nhấn mạnh mãi thế." Hoàn toàn là "Giấu đầu lòi đuôi"!

Mặc dù anh đã nói với Du Khâm rằng muốn tìm một người để yêu đương nghiêm túc, nhưng thực tế anh vẫn chưa sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ mới, huống chi là tìm một người cao hơn anh và rất yêu anh. Tô Nam cao 1m77, người cao hơn anh một cái đầu ít nhất phải 1m90 trở lên.

Không rõ tại sao, trong khoảnh khắc này Tô Nam lại nghĩ đến Hoắc Văn Thanh, gương mặt điềm tĩnh lạnh lùng, đôi chân dài thẳng tắp, vừa đúng cao hơn anh một cái đầu.

Tô Nam lắc đầu, cảm thấy mình có lẽ đã uống phải rượu giả.

Điều này có hơi quá hoang đường rồi.

Làm sao một quý công tử với đôi chân dài như vậy lại có thể yêu một người bình thường như anh được?

Sau bữa ăn, mọi người ai về nhà nấy, Lương Triết vì để quên sạc dự phòng ở văn phòng nên quay lại công ty một chuyến, vừa hay gặp quản gia Phương đang mang đồ ăn khuya cho Hoắc Văn Thanh.

Lương Triết cười khúc khích, chạy theo lên tầng 27, nói là muốn tìm anh họ để nói chuyện.

Quản gia định nói Hoắc Văn Thanh hiện đang rất bận, vừa vội vã từ Thâm Quyến về họp, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, nhưng thấy Lương Triết có vẻ say, cũng không yên tâm để cậu ta tự về, nghĩ bụng thôi để cậu ta ở lại cùng cậu chủ ăn xong rồi đưa về.

Trong văn phòng tầng 27, Hoắc Văn Thanh đang tiến hành một cuộc họp video, Lương Triết vào phòng rất ngoan ngoãn không lên tiếng, khi Hoắc Văn Thanh ngẩng lên, cậu ta dùng giọng thì thầm nói: "Ăn cơm thôi."

Năm phút sau, Hoắc Văn Thanh kết thúc cuộc họp video, đứng dậy đi về phía Lương Triết: "Cậu chạy đến đây làm gì?"

Lương Triết cười hì hì, hỏi hắn có muốn bổ sung nhân tài mới cho bộ phận thiết kế không.

Hoắc Văn Thanh ngửi thấy mùi rượu trên người cậu ta, cau mày nhìn: "Lại gây chuyện gì rồi?"

"Đâu có đâu," Lương Triết nói, "Em chỉ muốn giới thiệu cho anh một nhân tài thôi."

"Cậu mà cũng giới thiệu được nhân tài à?"

Lương Triết hừ một tiếng: "Anh đừng coi thường em, người này chắc chắn là nhân tài."

Hoắc Văn Thanh không đưa ra bình luận gì, Lương Triết trịnh trọng nói: "Đó chính là Nanshan Su của bọn em, thầy Điểm Tâm!"

Con ngươi Hoắc Văn Thanh khẽ động: "Cậu lại đi uống rượu với cậu ấy à?"

"Ừm," Lương Triết nói, "Anh ấy đã hoàn thành công việc, ngày mai sẽ không đến nữa, vì vậy mọi người đã cùng nhau đi ăn."

Nghe vậy, Hoắc Văn Thanh khựng lại, nhớ ra hôm nay bộ phận thiết kế quả thực đã nộp một bộ ảnh sản phẩm hoàn thiện để hắn duyệt.

Tô Nam đã hoàn thành công việc của mình.

Ý là muốn đi rồi sao? Cảm thấy sau này không còn liên quan nên mới trả lại quà cảm ơn cho hắn?

Hoắc Văn Thanh âm thầm nhíu mày.

Lương Triết đứng bên cạnh thì thao thao bất tuyệt khen ngợi Tô Nam, nói anh tốt bụng, tay nghề giỏi, không hề giấu nghề, còn nói bản thân đã học được rất nhiều, thậm chí còn muốn bái anh làm thầy.

Lương Triết quả thực là đột nhiên nảy ra ý định muốn vào ngành trang sức, nói muốn đến chi nhánh Thượng Hải để theo Hoắc Văn Thanh làm trang sức. Người nhà thực ra không mấy ai để ý đến cậu, chỉ có chị gái cậu nói cậu có thể đi, nhưng không được đi với tư cách là cậu chủ, chỉ có thể bắt đầu từ vị trí nhân viên bình thường như những người khác.

Lương Triết đồng ý, cũng đã làm như vậy. Với tính cách cởi mở hoạt bát của mình, cậu không gặp vấn đề gì trong việc hòa đồng với đồng nghiệp, nhưng trong công việc, cậu vốn là người ngoại đạo tay ngang, thực ra không được tiếp xúc với những nội dung thực chất có thể học hỏi, những nhà thiết kế mà cậu ta từng theo học cũng không muốn dành thời gian dạy cậu ta.

Những ngày đi theo Tô Nam, cậu còn học được nhiều hơn cả một tháng ở công ty, nếu không thì làm sao cậu ta lại thích Tô Nam như vậy chứ.

Hoắc Văn Thanh im lặng lắng nghe, không nói một lời mà tiếp tục ăn.

"Anh họ à, anh còn nhớ bộ đá quý vụn mà anh đã mua trong chuyến công tác ở Pháp không, đó chính là tác phẩm của anh Nam đấy." Lương Triết thấy hắn không nói gì, bắt đầu cố gắng dùng duyên số để thuyết phục, "Anh xem, cả hai đều thích đàn ông, thật có duyên, chiêu mộ anh ấy về đây, chắc chắn sẽ không thiệt đâu."

Chiếc thìa va vào thành bát phát ra một tiếng leng keng, Hoắc Văn Thanh nhàn nhạt mở lời: "Cậu ấy còn nói với cậu là cậu ấy thích đàn ông sao?"

"Đúng thế, không ngờ phải không."

Hoắc Văn Thanh yên lặng một giây, như thể hỏi vu vơ: "Vậy cậu ấy có nói với cậu là cậu ấy còn độc thân không?"

"Chuyện này à," Lương Triết sờ cằm, "Em quên hỏi mất rồi."

Hoắc Văn Thanh liếc mắt qua: "Cậu hỏi cậu ấy mấy chuyện này làm gì?"

"Hả?" Lương Triết ngơ ngác đáp, "Không biết nữa, chẳng phải anh hỏi sao?"

"..."

Quản gia bên cạnh không nhịn được cười thành tiếng, khi Hoắc Văn Thanh lườm qua thì vội vàng kiềm chế nụ cười, cung kính xin lỗi: "Xin lỗi cậu chủ, tôi không cố ý." Sau đó lại nhận thêm được một cái lườm sắc như dao của Hoắc Văn Thanh.

Lương Triết vẫn còn ngơ ngác, không hiểu tại sao quản gia lại cười, cũng không hiểu tại sao Hoắc Văn Thanh đột nhiên không vui.

Hoắc Văn Thanh đặt chiếc thìa sứ xuống, dùng khăn nhẹ nhàng lau khóe miệng, sau đó ném lại vào đĩa, ra lệnh đuổi khách: "Cậu có thể cút đi được rồi."

Cứ ở đây mãi, không khí cũng trở nên ngu ngốc.

Lương Triết nhìn gương mặt lạnh lùng của Hoắc Văn Thanh với vẻ tủi thân. Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn rời đi, trước khi đi còn trả thù bằng cách lấy đi cái bánh cá ngon nhất trong đĩa, rồi lén hỏi quản gia: "Tôi chọc giận anh ấy chỗ nào vậy?"

"Ừm," quản gia đoán, "Có lẽ là ăn phải giấm rồi."

Lương Triết: "Hả?" Đồ ăn đêm đâu có cho giấm vào đâu.

---

Tác giả:

Quản gia: Tôi đã qua đào tạo chuyên nghiệp, tôi không thể cười...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro