Chương 18: Việc nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Có chuyện gì sao?" Hoắc Văn Thanh đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ đóng cửa phòng lại.

Thấy hắn không có ý định lại gần, Tô Nam đột nhiên cảm thấy mình có chút đường đột.

Anh không thể trực tiếp hỏi: Vừa rồi Triệu Tự Hàn mua ghim cài của tôi có liên quan gì đến anh không? Câu này không chỉ bất lịch sự mà còn rất tự cao, bất kể câu trả lời của Hoắc Văn Thanh là gì, cũng sẽ làm tình huống trở nên khó xử.

Tô Nam do dự vài giây rồi nói: "Cũng không có gì, chỉ là nghĩ rằng đã gặp anh rồi, tôi có thể trả lại anh chiếc khăn tay mới, không biết Tổng giám đốc Hoắc bây giờ có tiện không."

Hoắc Văn Thanh nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt: "Cậu mang theo bên mình à?"

"Không," Tô Nam cười, "ở trên xe tôi."

Ánh mắt Hoắc Văn Thanh dừng lại trên mặt Tô Nam, ít giây sau, Tô Nam mới nghe thấy giọng trầm của hắn: "Tôi đợi cậu mười phút."

Tô Nam đột nhiên bật cười. Vừa định nói "được", thì cánh cửa bên cạnh Hoắc Văn Thanh lại mở ra, Triệu Tự Hàn suýt nữa đâm vào người Hoắc Văn Thanh: "Không phải mày bảo đi hút thuốc sao, đứng chắn cửa làm gì?"

Hoắc Văn Thanh chưa kịp lên tiếng, Triệu Tự Hàn đã bước ra, liếc mắt sang thấy Tô Nam đứng cách đó không xa.

Triệu Tự Hàn không quen biết anh, nhưng cảm thấy anh quen mắt, bèn hỏi: "Vị này là?"

Hoắc Văn Thanh: "Tô Nam."

Nếu Hoắc Văn Thanh giới thiệu không ngắn gọn như vậy, Triệu Tự Hàn sẽ không tò mò đến thế.

Vì chỉ có một cái tên, không nói rõ thân phận cũng không nói rõ quan hệ với hắn là gì, vậy thì bí mật ẩn chứa trong đó quá nhiều rồi.

Ánh mắt của Triệu Tự Hàn trở nên thích thú, phát hiện ra người này hình như đã từng gặp ở Phòng triển lãm trước đây.

Trước khi anh ta kịp lên tiếng, Tô Nam đã lịch sự chào hỏi trước: "Chào anh Triệu, tôi là nhà thiết kế trang sức của Pur Jewellery. Chiếc ghim cài mà anh vừa mua với giá mười triệu, là tác phẩm của tôi."

Nghe vậy, Triệu Tự Hàn nhướn mày, theo bản năng liếc nhìn Hoắc Văn Thanh lạnh lùng cao quý bên cạnh: "Ồ, thì ra là vậy."

Tô Nam cũng từ cái liếc mắt này mà phán đoán ra, mười triệu kia quả thực có liên quan đến Hoắc Văn Thanh, hoặc có thể nói là do chính Hoắc Văn Thanh bỏ ra.

Hoắc Văn Thanh liếc Triệu Tự Hàn một cái, rồi lại nhìn Tô Nam, vừa định bảo anh đi lấy khăn tay, thì Triệu Tự Hàn đã cười nói: "Vậy hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi, tôi vào trong ngồi thêm chút nữa."

Sau khi nói xong, anh ta nhẹ nhàng rút lui và đóng cửa lại.

"..."

"..."

Hành lang trở nên yên tĩnh, bầu không khí có chút ngại ngùng khó tả.

Hai người vẫn đứng đối diện nhau, cách nhau một khoảng không xa, tâm trạng của Tô Nam hơi phức tạp, Hoắc Văn Thanh vẫn không để lộ cảm xúc, hỏi anh bằng giọng nhẹ nhàng: "Còn chuyện gì nữa không?"

"Không có, vậy anh đợi tôi một lát." Tô Nam lắc đầu, khi quay người rời đi, Hoắc Văn Thanh đột nhiên lên tiếng: "Chờ đã."

Tô Nam dừng bước quay đầu lại, thấy Hoắc Văn Thanh lấy ra một hộp thuốc lá mỏng bằng bạc từ túi áo vest, những ngón tay thon dài xoay chuyển, một điếu thuốc trắng kẹp giữa đầu ngón tay hắn.

"Có bật lửa không?"

"Ừm, có."

Cuối cùng Hoắc Văn Thanh cũng bước về phía Tô Nam. Hắn không dừng lại bên cạnh Tô Nam mà đi thẳng đến khu vực hút thuốc trên sân thượng, tay cầm một điếu thuốc chưa châm lửa, yên lặng nhìn Tô Nam.

Tô Nam rất biết ý đi tới, lấy bật lửa ra châm, nhưng khi anh đưa tay cầm bật lửa đưa về phía điếu thuốc, bàn tay đang lơ lửng trên không trung của Hoắc Văn Thanh đột nhiên giơ lên, ngậm điếu thuốc vào môi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Tô Nam.

Giữa những người hút thuốc, việc mượn lửa rồi tiện tay châm thuốc không có gì to tát, nhưng điếu thuốc từ tay đến môi, hành động châm lửa không còn tùy ý nữa, có thể tỏ ra nịnh hót, cũng có thể tỏ ra mập mờ, dù là cái nào, Tô Nam cũng không thích lắm.

Ngón tay cái của Tô Nam khẽ động, ngọn lửa nhỏ đột nhiên tắt, anh đóng nắp bật lửa lại, mở lòng bàn tay đưa lại.

Khóe miệng Hoắc Văn Thanh khẽ động đậy, không làm khó anh, đưa tay lấy bật lửa, tự mình châm điếu thuốc đang ngậm trên môi.

Mùi thuốc lá lạnh lẽo lan tỏa, Hoắc Văn Thanh trả lại bật lửa cho Tô Nam: "Cảm ơn."

"Không có gì." Tô Nam nhận lấy, lòng bàn tay cảm nhận được hơi ấm còn sót lại, rồi nhanh chóng nguội lạnh trong gió đêm.

Hoắc Văn Thanh rít một hơi thuốc, nhả khói ra: "Chiếc khăn tay đó cũng không có gì."

Khói thuốc trắng lượn lờ trong gió đêm, Tô Nam ngước mắt nhìn Hoắc Văn Thanh, bỗng nhiên không hiểu ý của vị quý công tử này lắm, bây giờ anh dường như đi cũng không được, mà không đi cũng không xong.

"Ý tôi không phải là cậu không cần phải chạy đến đây đưa cho tôi," Hoắc Văn Thanh bình tĩnh nói thêm, "Chỉ là muốn nói với cậu, những việc nhỏ nhặt này cậu không cần quá để tâm."

Lần này Tô Nam đã hiểu, thậm chí còn hiểu thêm một chút, ví dụ như "những việc này" đương nhiên không chỉ là việc mượn khăn tay, có lẽ còn bao gồm cả vụ mười triệu vừa rồi.

Tô Nam cười nói: "Mười triệu tệ, không thể coi là việc nhỏ được."

Quả là một người thông minh.

Ánh mắt Hoắc Văn Thanh ánh lên ý cười: "Coi như là giúp đỡ bọn trẻ xây thêm vài ngôi trường."

Tô Nam mỉm cười, trong lòng cũng khen ngợi sự thông minh của Hoắc Văn Thanh.

Nhìn ra sự nghi ngờ và bất an của anh, hắn đã đưa ra câu trả lời một cách thẳng thắn, lại khéo léo bảo vệ lòng tự trọng của anh, nói với anh rằng đối tượng của "việc nhỏ" mười triệu tệ này không phải là Tô Nam bị đồng nghiệp chế nhạo, mà là những đứa trẻ vùng núi đang chờ đợi tiền quyên góp từ buổi dạ tiệc.

Thực sự là một người rất lịch thiệp và chu đáo, thiện cảm đã giảm xuống vì Lương Triết lúc trước giờ đây đã được lấy lại.

Nụ cười trên mặt Tô Nam trở nên chân thành hơn: "Vậy cũng vẫn phải nói lời cảm ơn," anh dừng lại một chút, rồi cẩn thận nói, "chỉ là nếu có lần sau, tôi hy vọng Tổng giám đốc Hoắc tiêu tiền là vì muốn mua những tác phẩm mà mình ngưỡng mộ."

Đừng làm ơn mắc oán, đẩy anh lên đầu sóng ngọn gió nữa, đôi lúc bị trúng một miếng bánh từ trên trời rơi xuống cũng không dễ chịu lắm, thậm chí còn có cảm giác không xứng đáng.

Ánh mắt Hoắc Văn Thanh dừng lại trên mặt Tô Nam một lúc lâu, rồi nói: "Tô Nam, có lẽ cậu nên tự tin hơn."

Khói thuốc trắng từ mũi miệng hắn phả ra, che khuất khuôn mặt hắn, khiến người khác khó mà nhận ra cảm xúc của hắn, chỉ nghe thấy giọng nói có vẻ trầm hơn một chút.

"Nếu không đánh giá cao cậu, sao tôi lại muốn mời cậu về làm việc cho mình?"

Làn khói mỏng tan biến, Tô Nam đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Hoắc Văn Thanh, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá đắng, anh nhất thời không nói nên lời, nhưng nhịp tim lại vô cớ đập nhanh hơn.

"Xin lỗi Tổng giám đốc Hoắc, tôi vẫn giữ quan điểm đó, hiện tại tôi không có ý định chuyển việc."

Hoắc Văn Thanh nhìn anh, đột nhiên hỏi: "Là vì Du Khâm sao?"

Tô Nam giật mình, khi ngước mắt lên, đáy mắt thoáng anh qua một tia hoảng loạn.

Hoắc Văn Thanh lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, là tôi đã vượt quá giới hạn."

Sau một thoáng ngỡ ngàng, Tô Nam nhanh chóng hiểu ra tại sao Hoắc Văn Thanh lại có nghi vấn như vậy.

Thì ra hắn không chỉ nghe thấy những lời chế giễu từ miệng Lý Minh, mà còn cả những lời đàm tiếu về chuyện tình cảm của anh.

"Không sao." Tô Nam khẽ cười, có lẽ vì màn đêm mịt mù, lại có chút cay đắng.

Nỗi cay đắng không phải vì Hoắc Văn Thanh đã nhìn thấu suy nghĩ của anh, mà là do bị hiểu lầm. Ngoài ra, trong lòng Tô Nam còn có chút tủi thân khó hiểu, kèm theo đó là một chút tự giễu.

Đối với bản thân và đối với đối phương.

Về phía bản thân, vì những lời của Lý Minh không hoàn toàn sai, trước đây anh thực sự có quan hệ mập mờ với Du Khâm, còn về phía Hoắc Văn Thanh, hắn cũng không hoàn toàn trong sạch, mối quan hệ giữa hắn và Lương Triết cũng không chính đáng.

Nhưng điều kỳ lạ là, sau khi Hoắc Văn Thanh xin lỗi, chút cảm xúc tự giễu trong lòng anh đã biến mất phần lớn, thay vào đó là một sự chua xót muộn màng.

Anh không muốn để Hoắc Văn Thanh, người đánh giá cao anh, biết về mớ rắc rối tình cảm đáng xấu hổ của mình, đặc biệt là khi anh đã chấm dứt nó.

Tô Nam lấy bao thuốc lá từ túi áo khoác, rút ra một điếu thuốc dài, châm lửa, ánh sáng lập lòe, một hơi thuốc lá đắng ngắt tràn vào mũi và miệng.

Tâm trạng căng thẳng đã được thả lỏng, anh nhìn vào khoảng không mờ mịt xa xăm, chậm rãi mở miệng: "Nếu tôi nói, giữa tôi và Du Khâm không phải là loại quan hệ đó, chỉ là bạn bè tốt và đối tác cùng nhau khởi nghiệp, anh có tin không?"

Hoắc Văn Thanh không nói gì, tàn thuốc trên đầu ngón tay tích tụ một đoạn tro, hai mùi thuốc lá khác nhau hòa quyện vào nhau trong màn đêm.

Nếu Tô Nam lúc này nhìn sang, anh sẽ thấy Hoắc Văn Thanh vẫn chưa hề rời mắt khỏi mình. Trong đôi mắt đen ấy, dâng lên những gợn sóng ngầm như biển đêm. Tĩnh lặng, nhưng lại cuồn cuộn trong gió nhẹ.

"Ừm." Yết hầu Hoắc Văn Thanh chuyển động, đáp lại một tiếng.

"Cậu nói, tôi sẽ tin."

---

Tác giả:

Nam của chúng ta: Quý công tử đánh giá cao tôi như vậy, tôi vẫn nên giải thích một chút.

Cậu cả Hoắc: Cậu ấy giải thích với tôi, chứng tỏ trong lòng cậu ấy có tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro