Chương 26: Cảnh tượng đẹp mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoắc Văn Thanh có một thoáng nghĩ rằng thôi bỏ đi, không làm khó cậu ấy nữa, nhưng nhìn vào đôi mắt ngoan ngoãn đầy mong đợi trên khuôn mặt ửng hồng của Tô Nam, hắn lại thay đổi ý định.

Bàn tay đang giơ lên lặng lẽ hạ xuống, Hoắc Văn Thanh hỏi: "Phiếu ăn tối lấy từ đâu ra vậy?"

Giọng điệu không thể hiện rõ vui hay giận, Tô Nam chỉ có thể thành thật trả lời: "Đổi từ vé mời triển lãm tranh với quý cô thắng trò bowling kia."

Nói đến đây, Tô Nam cũng có chút may mắn, may mắn là cô gái đó không hứng thú với Hoắc Văn Thanh, sẵn sàng đổi tấm phiếu ăn tối giá trị ngàn vàng này cho anh.

Hoắc Văn Thanh khẽ cười trong lòng, quả là có tâm, tốn bao nhiêu công sức như vậy chỉ để dỗ hắn bớt giận.

Rõ ràng trong lòng đã rất vui mừng, nhưng ngoài mặt Hoắc Văn Thanh vẫn tiếp tục làm khó anh: "Nếu là của người khác, tôi cũng có thể không chấp nhận."

Tô Nam giật mình, đôi mắt không giấu được chút tủi thân.

Thầm nghĩ quý công tử này thật khó dỗ dành.

"Không thể coi là của người khác, vé mời triển lãm tranh là tôi thắng được, đây là sự trao đổi công bằng." Anh nói.

"Nhưng với tôi thì không công bằng," Hoắc Văn Thanh nói, "Khi Lương Nhược đưa buổi hẹn hò với tôi vào danh sách giải thưởng, cô ấy đã không xin phép tôi."

Hắn cố tình nói bữa tối bình thường thành buổi hẹn hò.

Tô Nam có một thoáng cảm thấy kỳ lạ, nhưng không thể tìm ra lỗi sai, hơn nữa lời nói của Hoắc Văn Thanh có vẻ giống như đang trách móc hơn là làm khó, và còn có chút bất lực.

Dù có hơi chậm chạp vì say, Tô Nam vẫn cảm nhận được Hoắc Văn Thanh đã không còn giận nhiều như trước, có lẽ trong lòng vẫn còn chút gì đó chưa nguôi nên cố tình làm khó anh.

Anh cười bất lực hỏi: "Vậy anh muốn tôi làm gì?"

Hoắc Văn Thanh suy nghĩ một chút, đưa tay nhận lấy tấm phiếu ăn tối, rồi nhẹ nhàng nhét lại vào túi áo của Tô Nam: "Phải thắng được tôi thì tấm phiếu này mới có hiệu lực."

Tô Nam: "Thắng bằng cách nào? Đánh bi-a sao?"

Hoắc Văn Thanh "Ừ" một tiếng, Tô Nam nói: "Vậy được thôi."

Nói xong, anh quay người định đi xuống lầu, Hoắc Văn Thanh gọi lại: "Đi đâu?"

"Không phải là đi đánh bi-a sao?" Tô Nam khó hiểu hỏi.

Hoắc Văn Thanh: "Hôm nay thôi." Hắn không muốn thả người ra ngoài tỏa sáng nữa, tự dưng lại thu hút một đống ánh mắt khiến hắn khó chịu.

"Tại sao?"

Còn có thể tại sao nữa?

Hoắc Văn Thanh liếc nhìn vết hằn trên đùi anh, thầm thở dài: "Cậu đánh lâu như vậy, không mệt sao? Tôi không muốn thừa nước đục thả câu."

Tô Nam cười nói: "Không thể nói là thừa nước đục thả câu, mà là tôi đang nhân lúc tay còn đang thuận mà đánh tiếp. Nếu ngày mai tôi không thắng anh, thì chẳng phải công sức tối nay của tôi sẽ đổ sông đổ bể sao."

Dĩ nhiên còn vì Tô Nam hy vọng chuyện này có thể kết thúc ngay tối nay để anh có thể ngủ ngon.

Hoắc Văn Thanh không nói gì, ánh mắt có chút trầm tư.

Tô Nam nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngay bây giờ đi, được không?"

Hoắc Văn Thanh nhận ra có lẽ Tô Nam thực sự đã say, cảm giác dè dặt thường thấy hoàn toàn biến mất, âm điệu cuối câu vừa như dỗ dành vừa như cầu xin, lộ ra chút đáng yêu gần gũi.

Không thể từ chối, Hoắc Văn Thanh chỉ có thể đồng ý, sau đó bảo quản gia chuẩn bị một phòng bi-a, không có người xem nào khác, chỉ có hắn và Tô Nam.

Tô Nam không cảm thấy quý công tử đang làm kiêu, gây phiền toái. Trong tâm trí anh, Hoắc Văn Thanh luôn là người thích sự yên tĩnh và kín đáo. Với thân phận đấy, ở đa số các buổi tiệc, hắn luôn là tâm điểm chú ý, nhưng hắn chưa bao giờ biến mình thành tâm điểm.

Thành thật mà nói, Tô Nam cũng không thể tưởng tượng được cảnh Hoắc Văn Thanh chơi bi-a trước mặt nhiều người. Dĩ nhiên, trong lòng anh cũng không muốn bị vây quanh cùng với Hoắc Văn Thanh.

Không rõ tại sao, Tô Nam không muốn để người khác biết về mối duyên giữa anh và Hoắc Văn Thanh.

Không gian riêng tư tách biệt với sự ồn ào bên ngoài, cảm xúc phấn khích của Tô Nam dần dần lắng xuống. Quản gia đã chuẩn bị sẵn bàn bi-a, sau đó tiến đến nhận áo khoác trong tay anh.

"Cảm ơn."

"Không có gì." Quản gia mỉm cười với anh, nói một câu "Chơi vui nhé" rồi rời đi.

"Chơi Snooker được không?" Hoắc Văn Thanh hỏi.

Tô Nam liếc nhìn bàn bi-a, thầm nghĩ bóng đã được xếp sẵn rồi, còn hỏi gì nữa.

Anh gật đầu, nói: "Được."

Snooker khác với bi-a 8 bóng Trung Quốc về số lượng bóng và cách chơi. Trừ bi cái ra, Snooker có tổng cộng 21 bi mục tiêu, trong đó có 15 bi đỏ một điểm và 6 bi màu.

Giá trị điểm của các bi màu như sau: bi vàng 2 điểm; bi xanh lá 3 điểm; bi nâu 4 điểm; bi xanh dương 5 điểm; bi hồng 6 điểm; bi đen 7 điểm.

Về cách chơi, không cần phân bóng theo màu như bi-a 8 bóng, chỉ cần luân phiên đánh một bi đỏ và một bi màu, bi vào lỗ thì được điểm, cuối cùng ai có điểm cao hơn sẽ thắng.

Do đó, cách chơi Snooker khó hơn, thời gian của một ván đấu cũng lâu hơn.

Hoắc Văn Thanh hẳn là chơi rất giỏi, đây là kết luận mà Tô Nam rút ra sau khi thấy hắn đánh bi khởi đầu. Tuy nhiên, anh cũng không lo lắng về việc sẽ thua.

Hai người lần lượt đánh bóng, một người thì phong thái nhẹ nhàng, một người thì lúc tĩnh lúc động đều sắc bén.

Trong phòng chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân và tiếng bi va chạm, không khí không hề gượng gạo, ngược lại có một sự thư thái kỳ lạ.

Cho đến khi Hoắc Văn Thanh dễ dàng đánh trúng một bi ở vị trí không thuận lợi, Tô Nam đột nhiên thốt lên một tiếng "chậc" ngắn ngủi.

Hoắc Văn Thanh ngước mắt hỏi: "Sao vậy?"

Tô Nam thở dài: "Chân anh dài quá, làm tôi thấy thiệt thòi."

oắc Văn Thanh không ngờ lại nghe được câu này, hắn nghiêng đầu, khẽ cười.

Tô Nam nhìn Hoắc Văn Thanh, thoáng chốc thất thần. Đây không phải lần đầu anh thấy Hoắc Văn Thanh cười, nhưng là lần đầu tiên anh cảm nhận rõ ràng niềm vui không hề che giấu của đối phương.

Tim Tô Nam ngừng một nhịp, một cảm giác khó tả ập đến.

Làm anh cảm thấy mọi nỗ lực tối nay đều đáng giá.

Việc anh ghi được bao nhiêu điểm, có thắng được hay không dường như không còn quan trọng nữa.

Ánh mắt Hoắc Văn Thanh chứa đựng ý cười lướt từ dưới lên trên người Tô Nam, rồi dừng lại ở vị trí kẹp áo sơ mi trên đùi anh, trầm giọng nói: "Chân cậu cũng không ngắn, tỷ lệ rất đẹp."

Không phải Hoắc Văn Thanh chưa từng khen anh, nhưng lời khen "đẹp" này lại khiến má Tô Nam nóng lên, ngay cả ánh mắt của đối phương cũng như có nhiệt độ, sự hiện diện của kẹp áo sơ mi trở nên rõ rệt, những ý nghĩ kỳ lạ lại xuất hiện.

Tô Nam che giấu bằng cách nhấc ly rượu bên cạnh lên uống một hơi, sau đó cầm cây cơ đi tới.

Quả bóng này anh không đánh trúng, lại đến lượt Hoắc Văn Thanh đánh.

Có lẽ do tác động của rượu, hoặc là một thứ gì khác đang âm thầm nảy nở, ánh mắt Tô Nam dần chuyển từ mặt bàn bi-a sang người đang đánh bóng, trong đầu nghĩ nếu lúc này họ đang chơi trên bàn bi-a ngoài trời, chắc chắn số người xem sẽ tăng lên gấp nhiều lần.

Cô gái đã đổi phiếu ăn tối cho anh cũng có thể sẽ muốn rút lại lời đổi, vì Tô Nam đã nghe lỏm được qua cuộc trò chuyện của cô ấy với bạn rằng, cô ấy không quan tâm đến phiếu ăn tối này vì nghe nói cái tên công tử này trông bình thường, đã thế còn lạnh lùng kiêu ngạo, khó gần.

Quý công tử có thể hơi lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng ngoại hình thì thực sự không bình thường.

Ánh mắt Tô Nam dừng lại trên đôi chân dài thẳng tắp của hắn, rồi từ từ di chuyển lên trên, là cặp mông săn chắc làm căng chiếc quần tây.

Khi đối phương cúi xuống để đánh bóng, vòng eo thon và tấm lưng rộng như một lưỡi dao cong, kết hợp với gương mặt sắc lạnh như thần, cây cơ trong tay hắn dường như biến thành một mũi tên xé gió, thu hút mọi ánh nhìn.

Tô Nam phải thừa nhận rằng, cảnh tượng này thật sự đã mắt và kích thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro