Chương 28: Tự nguyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tối hôm đó, Tô Nam ở lại khách sạn Ritz ngoài ngoại ô một đêm. Một là vì bữa tiệc kết thúc quá muộn, hai là vì anh thực sự có hơi say, Hoắc Văn Thanh đã giữ anh lại với lý do an toàn.

Tất nhiên, cả hai nghỉ ở hai phòng khác nhau, một trái một phải.

Sáng hôm sau, khi Tô Nam tỉnh dậy, cảm thấy hơi nhức đầu, ngồi trên giường một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu.

Thời tiết đẹp, ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu xuống sàn nhà, lấp lánh như những gợn sóng. Tô Nam nhìn ánh sáng đó một lúc, sau đó đứng dậy kéo rèm cửa ra, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ sát đất là một hồ bơi xanh rộng lớn, và xa xa hơn nữa là những ngọn núi xanh thẫm.

Nhiệt độ dễ chịu, cảnh sắc tươi đẹp, Tô Nam cảm thấy Lương Nhược chọn địa điểm khách sạn này rất khéo.

Lúc này vẫn còn sớm, Tô Nam thay quần bơi được chuẩn bị sẵn trong phòng, xuống hồ bơi bơi vài vòng, hít thở không khí trong lành, cảm giác mệt mỏi do rượu dần dần biến mất.

Nhìn khung cảnh rừng núi xa xa, tâm trạng Tô Nam thoải mái hơn nhiều. Khi tình cờ quay mặt và nhìn thấy người ở phòng bên cạnh, anh còn cười chào hỏi: "Tổng giám đốc Hoắc? Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Hoắc Văn Thanh mặc áo sơ mi trắng cổ chữ V và quần dài rộng rãi, tay cầm một tách cà phê, từ trong phòng đi ra. Tô Nam nhìn thấy hắn mang dép của khách sạn.

Hoắc Văn Thanh khi không mặc vest trông thân thiện hơn nhiều. Nhưng Tô Nam vẫn đang ngâm mình trong hồ nước, ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn cảm thấy đối phương quá cao lớn, khí thế áp đảo, đặc biệt là đôi chân dài miên man.

Tô Nam không biết nghĩ đến điều gì, câu "Có muốn bơi không?" đến bên miệng lại nuốt xuống, rõ ràng là chưa sẵn sàng đối mặt với Hoắc Văn Thanh trong tình trạng cởi trần.

Hoắc Văn Thanh cúi đầu nhìn người đang nổi trên mặt nước: "Hình như cậu rất thích bơi lội."

"Ừ, tôi rất thích." Tô Nam nói, "Thích từ nhỏ rồi."

Nói xong, Tô Nam tiến lại gần mép hồ, Hoắc Văn Thanh hỏi anh: "Không bơi nữa à?"

"Ừ, lát nữa tôi còn có việc." Tô Nam chống tay vào thành hồ để đứng dậy, nghĩ một lúc rồi hỏi, "Tối nay Tổng giám đốc Hoắc có kế hoạch gì không?"

Ngày mai anh sẽ trở về Thượng Hải, tấm phiếu ăn tối mà Hoắc Văn Thanh đã nhận, tối nay chắc chắn phải dùng.

Tiếng nước ào ào, Tô Nam như một con cá nhảy lên bờ, cơ thể trần trụi hoàn toàn lộ ra. Những giọt nước chảy trên làn da trắng nõn, giống như một mảnh ánh sáng bị vỡ vụn, đẹp đến chói mắt.

Tô Nam thuộc dạng người gầy nhưng săn chắc, cơ bắp không rõ rệt, lưng mỏng eo thon. Bờ mông được quần bơi ôm trọn tròn trịa nhỏ nhắn, đường nét uyển chuyển, tỷ lệ hoàn hảo, trông hoàn toàn khác biệt khi mặc áo sơ mi và quần tây.

Nhưng lúc này, điều thu hút ánh mắt Hoắc Văn Thanh hơn cả là tấm lưng trần của anh, những vệt đỏ trước đó gần như đã biến mất, chỉ còn lại một vết sẹo dài bằng bàn tay.

Ánh mắt Hoắc Văn Thanh dừng lại không rời, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc.

Tô Nam không nghe thấy câu trả lời, nghiêng đầu nhìn Hoắc Văn Thanh, nhận thấy ánh mắt của đối phương đang dừng trên lưng mình, có hơi thất thần.

Tô Nam lập tức cảm thấy gai người, trong lòng hơi hối hận.

Dù sao tối qua Hoắc Văn Thanh mới tự tiết lộ xu hướng tính dục để "nhắc nhở" anh, hôm nay anh lại bày ra cảnh này, cộng thêm câu hỏi vừa rồi, có gì đó không ổn.

Tô Nam vội vàng lấy khăn tắm bên cạnh quấn lên vai, cũng không hỏi thêm về lịch trình của Hoắc Văn Thanh nữa.

Hoắc Văn Thanh nhận thấy sự không thoải mái của Tô Nam, thu ánh mắt lại, bình thản nói: "Không có kế hoạch gì, có thể ăn tối với cậu."

Sợ Tô Nam không thoải mái, lần này hắn không dùng từ "hẹn hò" đầy mập mờ nữa.

Tô Nam sững người, rồi cười nói: "Được."

Anh còn có việc quan trọng phải làm, phải đi mua đá sapphire, thời gian rất gấp, nên không nán lại lâu hơn nữa.

Tuy nhiên, trước khi anh chào tạm biệt, Hoắc Văn Thanh đột nhiên cau mày gọi anh lại: "Chân cậu bị sao vậy?"

Tô Nam nhìn xuống theo ánh mắt của hắn, thấy trên đùi mình, gần gốc đùi có hai vết hằn đỏ.

"À, cái này chắc là do kẹp áo sơ mi." Tô Nam giải thích, "Lần đầu tiên dùng không quen lắm."

Chuyện này vốn không đáng để ý, nhưng da đùi của Tô Nam rất trắng, lúc này còn đọng vài giọt nước long lanh. Vết đỏ ửng lên màu hồng mờ ám, tấm áo choàng tắm nửa che nửa hở, càng thêm phần quyến rũ khó cưỡng.

Tô Nam cảm thấy ánh mắt của Hoắc Văn Thanh dường như có nhiệt độ, khiến hai chân anh nóng lên. Nhưng đáy mắt Hoắc Văn Thanh chỉ có một màu đen tĩnh lặng, như thể chỉ đơn thuần là bất ngờ vì anh bị thương ở chân, lại như là sự bình tĩnh đè nén ý nghĩ khác thường.

Tô Nam không thể nhìn thấu được, cũng không dám nhìn thấu. May mắn thay, chỉ trong hai ba giây, Hoắc Văn Thanh đã rời mắt đi, bình thản "ừ" một tiếng, rồi nói: "Chắc là kích cỡ không vừa."

Tô Nam vội đáp: "Ừ."

Hoắc Văn Thanh nuốt khan: "Tối gặp lại."

"Được, tối gặp lại." Tô Nam nói xong thì quay vào phòng. Thế nên anh không nhận thấy ham muốn đang dâng lên trong mắt Hoắc Văn Thanh khi nhìn theo bóng lưng anh. Càng không biết rằng sau khi anh thay quần áo và rời đi, Hoắc Văn Thanh đã nhảy xuống hồ bơi và bơi hơn mười phút như để giải tỏa.

-

Hồng Kông hàng năm đều tổ chức triển lãm trang sức quốc tế, do địa điểm và quy mô của triển lãm, yêu cầu đối với các nhà trang sức tham gia rất cao. Thông thường, trong khoảng một tuần trước và sau triển lãm, sẽ có một số nhà kinh doanh trang sức nhỏ lẻ đến "ăn theo".

Triển lãm trang sức nhỏ mà Fujiwara nói với Tô Nam cũng tương tự như vậy, là một khu vực giống như chợ do các nhà kinh doanh trang sức nhỏ lẻ tụ họp lại, nằm trong một con hẻm trên con phố bên ngoài trung tâm hội nghị triển lãm.

Những thương gia này quy mô nhỏ, chất lượng đá quý họ mang đến cũng không cao, có thể mua được hàng tốt hay không còn phải phụ thuộc vào may mắn và con mắt của người mua.

Tô Nam cùng Lương Triết đến đây xem náo nhiệt đã ở trong con phố này cả ngày, đến khi trời tối mới mua được một viên sapphire phù hợp với giá cả hợp lý, cả về kích thước lẫn độ tinh khiết đều khá tốt.

Khi rời khỏi trung tâm triển lãm thì trời đã tối, Lương Triết kêu đói bụng và muốn Tô Nam mời cậu ta đi ăn, lúc này Tô Nam mới nhớ ra mình có hẹn vào buổi tối, vội vàng lấy điện thoại ra xem giờ.

Đã hơn 8 giờ rồi, Hoắc Văn Thanh không liên lạc với anh, không biết là quên hay cũng đang bận rộn chưa xong.

Tô Nam không dám gọi điện làm phiền, suy nghĩ một chút, soạn một tin nhắn gửi qua.

Chưa đầy hai phút sau, Tô Nam nhận được cuộc gọi từ Hoắc Văn Thanh. Không hiểu vì sao, Tô Nam đi xa khỏi Lương Triết một chút rồi mới bắt máy.

"Cậu xong việc rồi à?" Hoắc Văn Thanh hỏi.

"Ừm, xong rồi."

Hoắc Văn Thanh nói: "Được, vậy tôi đến đón cậu."

Tô Nam ngạc nhiên, vội vàng từ chối: "Không cần đâu, tôi phải về khách sạn thay quần áo trước, tôi sẽ tự qua đó."

"Được, tôi biết rồi."

Vừa cúp máy, Lương Triết đã xuất hiện từ phía sau anh, tò mò hỏi: "Anh phải thay quần áo để đi đâu? Hẹn hò à?"

Tô Nam: "Không phải hẹn hò, chỉ là đi ăn tối thôi."

"Đi đâu ăn? Mấy người? Nam hay nữ?" Lương Triết hỏi dồn, "Có thể dẫn em theo không?"

Tô Nam cười bất lực: "Không thể dẫn cậu theo, cậu tự đi chơi đi."

Lương Triết bĩu môi: "Quả nhiên là hẹn hò, chậc chậc chậc." Chậc xong, cậu ta lại cười một cách mờ ám: "Hì hì, vậy chúc anh tối nay vui vẻ nhé."

Tô Nam bật cười, đập nhẹ lên cánh tay Lương Triết: "Đừng có tào lao, mau đi đi."

Bận rộn cả ngày, người đầy mồ hôi, Tô Nam chắc chắn không thể gặp Hoắc Văn Thanh trong tình trạng này, chưa nói đến việc khách sạn Ritz có yêu cầu về trang phục hay không, bản thân Tô Nam cũng không chịu nổi việc đi ăn tối với một thân mồ hôi.

Anh không quay về khách sạn ngoại ô, mà trở về khách sạn mình đang ở, sau khi tắm xong, anh lại đau đầu không biết nên mặc gì.

Đến Hồng Kông chủ yếu là để làm việc, quần áo Tô Nam mang theo đều thiên về phong cách thường ngày, thoải mái. Buổi tiệc sinh nhật hôm qua chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng hôm nay thì không. Nếu anh không mặc trang phục phù hợp sẽ có vẻ thiếu tôn trọng.

Nếu không phải vì chuyện ở hồ bơi sáng nay, có lẽ Tô Nam đã đi mua một bộ vest rồi, nhưng bây giờ rõ ràng là không thích hợp.

Sẽ có vẻ hơi trịnh trọng quá.

Tô Nam không muốn làm cho mình trông quá coi trọng bữa tối này, như thể anh thực sự có ý đồ gì khác.

Lúc này, anh vẫn chưa nhận ra rằng, nếu tâm tư của anh thực sự trong sáng, thì sẽ không có nhiều lo lắng như vậy.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng Tô Nam đã mặc bộ vest thường ngày mà anh đã mặc hôm qua, sau đó đeo cặp khuy măng sét ngọc trai vừa mua hôm nay và một chiếc ghim cài áo hình con nai sừng tấm bằng bạc.

Tác dụng của phụ kiện được thể hiện rõ lúc này, kiểu dáng hơi cầu kỳ đã trung hòa được cảm giác thường ngày của bộ vest, Tô Nam cạo râu, rồi dùng keo xịt tóc chỉnh lại mái tóc, cuối cùng hiệu quả cũng khá ổn, không quá trang trọng, cũng không quá tùy tiện.

Đến nhà hàng, Tô Nam được quản gia đã chờ sẵn dẫn vào cửa, Hoắc Văn Thanh đương nhiên chú ý đến việc Tô Nam đeo trang sức, trong bữa ăn còn chủ động hỏi có phải là tác phẩm của anh không, Tô Nam trả lời không phải.

Hoắc Văn Thanh không hỏi thêm nữa, mà nói: "Hình như cậu rất thích động vật nhỏ, nhiều tác phẩm cũng xoay quanh chủ đề động vật, côn trùng."

Tô Nam cười nhẹ: "Tôi khá thích những thứ dễ thương."

Hoắc Văn Thanh cũng cười: "Trẻ con."

"Cũng không hẳn là trẻ con." Tô Nam nói, "Những tác phẩm này phần lớn lấy cảm hứng từ các bức tranh. Chẳng hạn như chiếc ghim cài hình cá mà tôi đã quyên tặng lần trước, được lấy cảm hứng từ bức tranh "Lá sen tròn" của Khương Lạp, tôi thấy con cá thò đầu ra từ dưới lá sen rất thú vị nên đã làm thành một chiếc ghim cá."

Ánh mắt Hoắc Văn Thanh dừng lại một lúc, trong lòng dấy lên một chút vui mừng, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì, thuận thế nhắc đến một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng của Pháp cũng giỏi lấy cảm hứng từ các bức tranh nổi tiếng.

Hai người bắt đầu trò chuyện về điều này, sau đó Hoắc Văn Thanh lại hỏi Tô Nam có phải rất thích tranh của Khương Lạp không. Tô Nam gật đầu, nói rằng tranh của Khương Lạp rất có sức sống.

Bữa tối này chắc chắn rất dễ chịu, đồ ăn ngon, không khí thoải mái.

Ban đầu, khi xuống xe thấy quản gia đang đợi, Tô Nam còn hơi lo lắng, sợ rằng khi bước vào cửa sẽ thấy một khung cảnh lãng mạn dễ khiến người ta liên tưởng. Nhưng thực tế không phải vậy.

Nhà hàng của khách sạn Ritz vốn đã sang trọng và tao nhã, khu vườn trên không được mệnh danh là thánh địa hẹn hò, phong cách trang trí có phần lãng mạn, cộng thêm việc cả hai đều có xu hướng tính dục giống nhau, dù không có những yếu tố này cũng sẽ có hơi mờ ám.

Nhưng Hoắc Văn Thanh rõ ràng đã dặn dò trước, tăng độ sáng đèn, bỏ đi đồ trang trí, không khí mờ ám đó đã tan đi phần lớn. Hai người giống như những người bạn bình thường, trò chuyện và dùng bữa.

Trong khi ăn, Tô Nam nhận được một cuộc gọi từ bà Triệu, hỏi anh ngày mai có thể về nhà để tổ chức sinh nhật không, Tô Nam không tránh mặt Hoắc Văn Thanh, nói rằng nếu chuyến bay ngày mai không bị trễ, anh có thể kịp về ăn tối.

Sau khi cúp máy, Hoắc Văn Thanh hỏi anh: "Ngày mai về à?"

"Ừm." Tô Nam gật đầu.

Sau khi hỏi Tô Nam giờ bay, Hoắc Văn Thanh không nói gì thêm.

Sau đó, khi bữa tối kết thúc, Tô Nam định rời đi, Hoắc Văn Thanh gọi anh lại và nói: "Đi với tôi đến một nơi."

Tô Nam hỏi: "Đi đâu?"

Hoắc Văn Thanh mở cửa xe cho anh: "Chắc chắn sẽ không đem bán cậu đâu."

Tô Nam bật cười, đành ngồi lên chiếc Maybach. Chiếc xe này rõ ràng không rộng rãi như chiếc Bentley kéo dài, Tô Nam ngồi bên trong, nhiều lần chạm vào đầu gối của Hoắc Văn Thanh.

Mười phút sau, xe đến nơi.

Tô Nam đi theo Hoắc Văn Thanh vào phòng triển lãm tranh của Khương Lạp một cách dễ dàng.

Phòng triển lãm rộng lớn không một bóng người, chỉ có những bức tranh tuyệt đẹp, lặng lẽ chờ đợi được thưởng thức.

Lúc này đã hơn mười giờ đêm, triển lãm chưa đóng cửa rõ ràng là do Hoắc Văn Thanh đã sắp xếp đặc biệt.

Tim Tô Nam đập nhanh hơn, anh nhìn Hoắc Văn Thanh với vẻ ngạc nhiên và xúc động.

Hoắc Văn Thanh đón nhận ánh mắt của anh, rồi nói: "Ban đầu tôi cũng định đến đây, coi như đây là món quà đáp lễ cho bữa tối nhé."

Tô Nam bật cười, tâm trạng nhẹ nhõm một cách khó tả, nhưng nhịp tim vẫn không thể bình tĩnh lại ngay.

Hoắc Văn Thanh thực sự là một người rất chu đáo và tinh tế, hắn dường như luôn có thể nhận ra những cảm xúc tinh tế của Tô Nam, và sau đó dùng những cách hoặc là trực tiếp hoặc là uyển chuyển để chu toàn mọi việc.

Gần gũi nhưng không quá gần gũi, quan tâm nhưng không quá mức quan tâm, luôn biết cách giữ khoảng cách vừa phải.

Đây là sự quan tâm mà Tô Nam đã lâu rồi không cảm nhận được.

Nó khiến anh, trong đêm cách xa nhà hơn một nghìn năm trăm cây số, cảm thấy thư thái chưa từng có.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nhờ có Hoắc Văn Thanh, hai đêm ở Hồng Kông này là hai đêm anh cảm thấy vui vẻ nhất trong suốt thời gian qua.

Sau khi rời khỏi phòng triển lãm, oắc Văn Thanh bảo quản gia lái xe đưa Tô Nam về khách sạn. Khi Tô Nam mở cửa xe định xuống thì Hoắc Văn Thanh đột nhiên gọi anh lại.

Tô Nam đứng ở khu vực giao thoa giữa không khí ấm áp bên ngoài và hơi lạnh điều hòa trong xe, nghe thấy Hoắc Văn Thanh nói: "Tô Nam, chúc mừng sinh nhật."

Hai luồng không khí va chạm vào nhau, khiến Tô Nam đang sững sờ cảm thấy một sự dằn vặt kỳ lạ, đó là cảm giác nằm giữa rung động và sợ hãi.

Trong khoảnh khắc này, anh hiểu ra rằng buổi triển lãm tranh này không phải là một món quà đáp lễ cho bữa tối.

"Hôm nay không phải sinh nhật tôi." Vài giây sau, Tô Nam mới lên tiếng.

Hoắc Văn Thanh giơ tay lên, chỉ đồng hồ cho anh xem: "Đã qua mười hai giờ rồi."

Đúng là vậy.

Bây giờ đã là một ngày mới.

Là sinh nhật của anh.

Tô Nam cười, như thể nhận thua mà nói: "Cảm ơn, hôm nay tôi rất vui."

Hoắc Văn Thanh cũng cười: "Đó là vinh hạnh của tôi." Có thể làm cho em vui.

Tô Nam không vội rời đi, đứng bên ngoài xe nhìn sâu vào mắt Hoắc Văn Thanh, rồi tiễn chiếc Maybach rời đi.

Trong xe, quản gia đã im lặng suốt chặng đường chợt lên tiếng hỏi Hoắc Văn Thanh: "Cậu chủ còn nhớ cả sinh nhật của cậu Tô sao?"

"Không phải," Hoắc Văn Thanh đáp, "chỉ là tình cờ nghe cậu ấy nhắc đến trong cuộc điện thoại với mẹ thôi."

Quản gia hiểu ra, thảo nào đang ăn tối bỗng dưng lại bảo ông sắp xếp đi xem triển lãm tranh.

"Chắc hẳn cậu Tô đã có một ngày rất vui vẻ." Quản gia hỏi, "Sao cậu chủ không hỏi lại cậu ấy có muốn tham gia thiết kế trang sức cao cấp mùa tới không?"

Từ chối Lynx đối với công ty của Tô Nam chắc chắn là một việc lớn. Theo tính cách chuyên nghiệp của Tô Nam trong công việc, không thể chỉ vì tình cảm cá nhân mà từ chối thẳng, chắc chắn còn có những cân nhắc khác. Và lý do này có thể thuyết phục được các cấp lãnh đạo trong công ty, chắc chắn là lý do chuyên môn.

Tóm lại, anh không muốn, ngay cả sau khi hiểu lầm đã được giải quyết, anh vẫn không muốn.

Ánh sáng trong xe mờ ảo, khuôn mặt Hoắc Văn Thanh ẩn mình trong bóng tối. Sau vài giây yên lặng, giọng nói của hắn lại vang lên: "Sau này vẫn sẽ có cơ hội hợp tác."

Nếu đã vậy, quản gia cũng không nói gì thêm, chiếc Maybach từ từ lăn bánh rời đi.

Hoắc Văn Thanh ngồi ở ghế sau vẫn chưa thu hồi ánh nhìn của mình. Dưới ánh sáng và bóng tối thay đổi, đáy mắt đen láy của hắn tựa như biển đêm, lúc tĩnh lặng lúc cuồn cuộn.

Ép buộc người khác chưa bao giờ là điều Hoắc Văn Thanh muốn, hắn muốn sự tự nguyện.

Vì vậy, tôi sẽ đợi em tự nguyện.

Tôi có đủ kiên nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro