Chương 32: Muốn mời tôi không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Nam nhận được điện thoại của Hoắc Văn Thanh khi vừa ra khỏi dinh thự của bà Đỗ.

Triệu Tiểu Húc run rẩy đi theo sau anh, vẻ mặt lo lắng. Tô Nam bảo cậu ta lên xe trước, còn mình đi sang một bên nghe điện thoại.

"Tổng giám đốc Hoắc, sao đột nhiên lại gọi điện cho tôi?" Giọng Tô Nam mang theo ý cười, dù cách điện thoại nhưng Hoắc Văn Thanh vẫn cảm nhận được tâm trạng anh có vẻ khá tốt.

"Đột ngột lắm sao?" Hoắc Văn Thanh nói, "Tôi cứ tưởng cậu sẽ gọi điện cho tôi trước chứ."

Tô Nam ngớ người, phát ra một âm nghi vấn lên giọng từ cổ họng.

Hoắc Văn Thanh khẽ cười: "Lần trước cậu nói ở Sùng Minh có chỗ thích hợp để câu cá biển, bảo là sẽ tìm thời gian dẫn tôi đi."

Tô Nam nhớ ra rồi, đó là một trong những chủ đề trong bữa tối hôm đó trên vườn treo, nhắc đến tên của anh xuất phát từ một ngọn núi nhỏ tên Nam Sơn, cũng nhắc đến việc anh sinh ra ở Sùng Minh, thuở nhỏ thường cùng ông nội ra biển câu cá, cho đến tận bây giờ vẫn thỉnh thoảng đi câu cá biển.

Lúc đó chỉ là thuận miệng nhắc đến, không ngờ Hoắc Văn Thanh lại coi là thật, còn đặc biệt gọi điện thoại đến nhắc nhở anh.

Trong lòng Tô Nam thoáng qua một tia cảm xúc khác lạ, nụ cười trên mặt thu lại một chút: "Nhớ chứ, nhưng gần đây tôi không có thời gian, phải làm phiền Tổng giám đốc Hoắc đợi thêm rồi."

"Đang bận gì vậy?" Hoắc Văn Thanh hỏi.

"Công việc," Tô Nam trả lời theo phản xạ, ngay sau đó lại nhận ra có chút cứng nhắc, bèn bổ sung thêm, "Thời gian trước nghỉ phép, công việc tồn đọng hơi nhiều."

"Ừ, tôi biết rồi," giọng Hoắc Văn Thanh nhẹ đi một chút, "Cậu có thể gửi địa chỉ cho tôi trước."

"Được thôi." Tô Nam đồng ý, bên kia Hoắc Văn Thanh ừ một tiếng, không nói gì thêm nữa. Tô Nam lại nói: "Vậy nếu không có gì nữa, tôi đi làm việc nhé?"

"Ừ, tôi đợi tin của cậu." Hoắc Văn Thanh nói xong, Tô Nam liền cúp máy, soạn tin nhắn gửi địa chỉ cho Hoắc Văn Thanh, còn bổ sung thêm một lời nhắc nhở, nói rằng nên đi biển vào buổi tối lúc thủy triều lên, không chỉ dễ câu được cá hơn mà còn có thể ngắm cảnh trăng rất đẹp.

Hoắc Văn Thanh không trả lời, Tô Nam cất điện thoại trở lại xe, lái xe chở Triệu Tiểu Húc về công ty.

Trên đường đi, Triệu Tiểu Húc cứ do dự, ấp úng mãi đến khi xe đến dưới tòa nhà công ty, mới gọi một tiếng: "Giám đốc Tô."

"Ừ?" Tô Nam dừng bước.

"Bà Đỗ thật sự không tức giận sao?" Triệu Tiểu Húc lo lắng.

Tô Nam bất lực cười: "Không đâu, bà ấy đã nhận Butterfly Fairy rồi thì chắc chắn là hài lòng, cậu đừng nghĩ nhiều, làm việc cho tốt."

Triệu Tiểu Húc gật đầu, nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Thực ra anh không cần phải làm vậy đâu, được tham gia vào việc chế tác trang sức cao cấp tôi đã rất mãn nguyện rồi, dù sao cũng cảm ơn anh." Nói xong, cậu ta cúi người gần như 90 độ, rất trịnh trọng nói lại một lần nữa "Cảm ơn anh".

Cậu ta thực sự không ngờ Tô Nam đưa mình đến gặp bà Đỗ, là để giới thiệu cậu ta với bà, còn nói rằng bộ Butterfly Fairy không chỉ là tác phẩm của riêng Tô Nam, Triệu Tiểu Húc cũng không chỉ tham gia chế tác với tư cách là trợ lý mà còn tham gia từ giai đoạn thiết kế ban đầu.

Tô Nam nhìn chằm chằm vào cái đầu cúi thấp của cậu ta một lúc, cảm thấy có thứ gì đó đè nặng lên tim mình, không nặng không nhẹ, không ngứa không đau, khiến anh cảm thấy mình thật sự không xứng đáng với lời cảm ơn này.

"Không cần cảm ơn tôi, nếu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn chính bản thân cậu." Anh nhìn vào đôi mắt đầy cảm kích của Triệu Tiểu Húc, khẽ thở dài, "Dễ dàng thỏa mãn là điều tốt, nhưng sau này gặp phải chuyện như vậy, tốt nhất đừng nên dễ dàng thỏa mãn như thế."

Thứ thuộc về mình thì phải tranh giành để có được, không có lý nào cuối cùng lại phải cảm ơn vì sự bố thí của người khác.

Triệu Tiểu Húc có vẻ như hiểu mà cũng như không, Tô Nam không nói thêm gì nữa, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, anh không nói cho Triệu Tiểu Húc biết kế hoạch của mình, chỉ bảo cậu ta về làm việc chăm chỉ, còn mình thì ở lại hút một điếu thuốc.

Nicotine từ khoang miệng đi vào phổi, cảm giác thoải mái vì kế hoạch tiến triển thuận lợi ban đầu lúc này biến thành sự ghê tởm, Tô Nam cảm thấy mình thực sự rất nông cạn, còn rất giả tạo.

Thực ra anh ta có thể làm nhiều hơn thế, cơ hội để sửa sai kịp thời cũng không phải là không có, nhưng cuối cùng vì tình cảm cá nhân và đủ thứ cân nhắc, anh đã chọn một cách xử lý mà anh tự cho là "chu toàn", để rồi đến cuối cùng chỉ có thể nói một câu "đây không phải là tác phẩm của riêng tôi, mà là của chúng tôi".

Vớ vẩn, ngay từ đầu, đây mẹ nó đâu phải là tác phẩm của anh, của Tô Nam.

Hai ngày sau đó, sóng yên biển lặng, sau khi Tô Nam dặn dò bộ phận truyền thông mới lên lịch công bố tác phẩm Butterfly Fairy vào ngày sinh nhật con gái bà Đỗ, anh lại nhận được điện thoại của Hoắc Văn Thanh.

Hoắc Văn Thanh có vẻ hơi oán trách hỏi anh tại sao không nói cho hắn địa điểm câu cá biển.

Tô Nam ngớ người trong giây lát, tưởng mình thật sự bận quá mà quên mất, xem lại lịch sử tin nhắn mới xác định là mình đã gửi rồi.

"Vậy sao?" Hoắc Văn Thanh nói, "Xin lỗi, tôi hầu như không xem tin nhắn."

Mặc dù là xin lỗi, nhưng giọng điệu của hắn lại rất đương nhiên.

Tô Nam cười bất lực, nghĩ đến hộp thư tin nhắn của mình toàn là từ 10086 hoặc quảng cáo tài chính, thấy Hoắc Văn Thanh nói cũng có lý.

Ngày nay, các ứng dụng xã hội xuất hiện tràn lan, quả thật không có mấy ai còn quan tâm đến tin nhắn truyền thống, hay là dùng tin nhắn truyền thống để liên lạc nữa.

Nghĩ một lúc, anh hỏi: "Vậy tôi thêm WeChat của anh, được không?"

Hoắc Văn Thanh trả lời với giọng điệu bình thản: "Tất nhiên là được."

"Được thôi."

Hoắc Văn Thanh đọc số WeChat của mình, Tô Nam vừa nghe vừa ghi vào sổ, đang định cúp điện thoại để thêm WeChat thì cách một cánh cửa truyền đến giọng nói giận giữ của Tổng giám đốc Hoàng: "Tô Nam đâu? Bảo nó đến gặp tôi."

Giọng nói này như chuông lớn, bên kia điện thoại cũng có thể nghe thấy, Tô Nam vội vàng nói mình còn có việc rồi cúp máy.

Hoắc Văn Thanh khẽ nhíu mày, đặt điện thoại xuống, dùng điện thoại nội bộ, gọi quản gia Phương đến, bảo ông ta đi tìm hiểu xem gần đây Pur Jewellery đã xảy ra chuyện gì.

"Cậu đã sớm có ý định làm như vậy, cho nên lần trước ở tiệc từ thiện, cậu mới cố ý nhắc đến Triệu Tiểu Húc trước mặt bà Đỗ." Du Khâm nhíu mày, có chút không hài lòng, nhưng không tức giận như Tổng giám đốc Hoàng.

Tô Nam không phủ nhận.

Từ khi để Triệu Tiểu Húc tham gia vào, anh ta đã quyết định sẽ làm như vậy.

Anh luôn không thể thật sự biến mình thành một kẻ đạo nhái thiết kế của người khác, nên chỉ có thể dùng cách này để thỏa mãn lòng ích kỷ của mình, che đậy sự xấu hổ của mình, cuối cùng khi tác phẩm được công bố sẽ trả lại cho Triệu Tiểu Húc.

Tô Nam thậm chí còn tính toán cả bà Đỗ, ngay từ đầu đã chuẩn bị sẵn, để bà biết đến sự tồn tại của Tiểu Húc, cho rằng Tiểu Húc chỉ là trợ lý của anh, sau đó khi sản phẩm hoàn thành, xác nhận bà ta hài lòng với nó, mới giả vờ vô tình nói ra bản phác thảo ban đầu của bộ tác phẩm này là do Triệu Tiểu Húc vẽ, đánh tráo khái niệm nói rằng đây là tác phẩm của cả hai người.

Bà Đỗ lúc đó không nói gì, cũng không tỏ ra tức giận, chỉ nhắc nhở Tô Nam một câu, nói rằng anh không nên dẫn dắt người mới như vậy, cố tình đưa đến trước mặt bà, lấy bà làm bệ đỡ.

Chắc chắn có sự không hài lòng, Tô Nam sớm đã biết điều đó, nhưng anh vẫn mạo hiểm đánh cược, cược rằng bà Đỗ không hẹp hòi đến thế, và cũng cược rằng sau khi nhìn thấy thành phẩm ưng ý, bà Đỗ chắc chắn sẽ không còn xem thường Triệu Tiểu Húc như trước nữa, dù lúc này trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng sẽ nhanh chóng qua đi.

Nhưng đối với Tổng giám đốc Hoàng, chuyện này rõ ràng không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Ông ta không quan tâm đến những chuyện vòng vo này, trong mắt ông ta chỉ thấy bộ tác phẩm hoàn hảo đó đáng lẽ có thể khiến bà Đỗ vui vẻ, mọi người đều vui, nhưng Tô Nam lại làm chuyện thừa thãi, dẫn người đến đó, tự nhiên khiến bà Đỗ khó chịu.

Tô Nam không tranh cãi với ông, nhưng cũng không thể làm như không có chuyện gì xảy ra, lòng đầy giận dữ, vì vậy khi đối mặt với sự chất vấn của Du Khâm, giọng anh lạnh lùng và cứng rắn.

"Đúng, tôi đã sớm có ý định làm như vậy."

Ánh mắt Du Khâm lộ ra chút không hiểu, lại dường như có thể hiểu được, y nhìn chằm chằm Tô Nam một lúc lâu, mới nói: "Vậy tại sao cậu lại nói với tôi rằng không liên quan gì đến Triệu Tiểu Húc, cậu có thể hiểu được, tất cả đều là nhảm nhí, nếu cậu đã không chấp nhận, tại sao không nói với tôi sớm hơn?"

"Nói sớm với cậu thì có ích gì?" Tô Nam cũng không còn giữ được bình tĩnh, hét lên với cùng âm lượng, "Cậu luôn nhắc đến Triệu Tiểu Húc với tôi, chẳng lẽ cậu không biết trong lòng tôi con mẹ nó để ý đến chuyện này sao?! Cậu không biết tôi đéo thể chấp nhận việc ăn cắp danh tiếng sao?!"

Du Khâm không biết sao? Y đương nhiên biết, đồng thời y càng biết rõ là Tô Nam sẽ hiểu cho y, chính sự nhượng bộ liên tục trước đây của Tô Nam đã cho y sự tự tin.

Cuối cùng họ vẫn đi đến bước này.

Du Khâm nghẹn lời, y muốn nói gì đó để phản bác, nhưng vào lúc này đã mất hết lý lẽ.

"Có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã sai rồi," sau một lúc lâu, Tô Nam bình tĩnh lại cơn giận trong lòng, "Tôi không nên cùng cậu khởi nghiệp."

Càng không nên vì lòng ích kỷ mà lên giường với nhau.

Khiến cậu không còn là cậu của ngày xưa, cũng khiến chính mình không còn là bản thân của ngày trước.

Du Khâm bỗng dưng ngơ ngác: "Cậu nói gì cơ?"

"Kết thúc ở đây thôi." Tô Nam lau mặt, anh quay người muốn rời đi, nhưng bị Du Khâm nắm chặt cổ tay kéo lại.

"Kết thúc ở đây là sao? Bây giờ cậu còn muốn cắt đứt cả công ty với tôi?" Du Khâm gần như cười lạnh, "Không cùng tôi khởi nghiệp, cậu định đi đâu? Đến Lynx à?"

Không nhắc đến chuyện này thì thôi, nhắc đến chỉ làm cho Tô Nam lại càng tức giận.

"Không phải cậu đã lén từ chối thay tôi rồi sao? Tôi còn đến đó làm gì nữa?" Tô Nam lạnh lùng hỏi ngược lại.

"Hừ, tôi từ chối thay cậu thì có tác dụng gì? Không phải cậu vẫn dây dưa với Hoắc Văn Thanh sao!" Du Khâm lúc này đã tức điên lên, "Ghim cài áo của tôi cậu không nhận, đồ của Hoắc Văn Thanh thì nhận. Kẹp áo sơ mi, ha, hắn ta không biết cậu chưa bao giờ dùng thứ đó sao? Hay là hai người đã dùng nó vào việc khác ——"

Lời của Du Khâm chưa kịp nói hết, Tô Nam đã đấm mạnh vào mặt y, khiến y quay nghiêng đầu, va thẳng vào khung cửa.

Tô Nam vẫn không động đậy, mặt lạnh như băng, nắm đấm siết chặt nổi lên từng gân xanh, anh đã giận đến cực điểm.

Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên anh giận đến mức này.

Trong mắt Du Khâm đầy vẻ không thể tin được: "Cậu vì hắn mà đánh tôi?"

"Không, tôi đánh cậu vì chính bản thân mình." Tô Nam giật tay khỏi y, bình tĩnh nói, "Ban đầu tôi chưa có ý định này, nhưng giờ thì có rồi."

Du Khâm sững sờ nhìn Tô Nam, dưới ánh mắt thờ ơ của đối phương, cảm thấy uất ức và hoảng sợ vô cùng.

Sau đó, y nhìn thấy Tô Nam quay lưng bỏ đi.

"Tôi từ chức, cậu tự lo lấy."

-

Hoắc Văn Thanh đang trong một cuộc họp video quốc tế, nhìn thấy có thêm một yêu cầu kết bạn trên WeChat.

Lúc này đã qua 11 giờ đêm, cuộc họp vẫn chưa kết thúc.

Hoắc Văn Thanh lơ đãng, mở WeChat lên.

Ảnh đại diện của đối phương là bức tranh "Đêm đầy sao" của Van Gogh, nickname là tên của Tô Nam "Nanshan", không cần câu "Tôi là Tô Nam" cũng có thể dễ dàng nhận ra.

Hoắc Văn Thanh nhấn đồng ý, nhận thấy lời mời kết bạn này được gửi cách đây nửa tiếng.

Hắn đang tính xem có nên hỏi một câu tại sao giờ này mới thêm bạn không, thì phía trên khung chat đột nhiên xuất hiện dòng chữ "Đối phương đang nhập...".

Hoắc Văn Thanh dừng gõ phím, kiên nhẫn chờ đợi.

Khoảng một phút sau, một bong bóng trắng hiện lên: [Tổng giám đốc Hoắc]

Hoắc Văn Thanh không trả lời, không hiểu sao cảm thấy bốn chữ này nhìn không thuận mắt bằng nghe.

Ngay sau đó, một bong bóng trắng khác hiện lên: [Anh còn muốn mời tôi không?]

---

Tác giả:

Vẫn muốn lên giường với em. ^o^

Lần này thầy Điểm Tâm thật sự muốn từ chức, bay vào vòng tay của sếp Hoắc nhà chúng ta o(^▽^)o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro