Chương 8: Chàng* của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(*) Tác giả sử dụng từ Lương nhân 良人 là cách người vợ chỉ chồng mình thời xưa. Chinh phụ ngâm khúc của Đặng Trần Côn có câu: "Lương nhân nhị thập ngô môn hào", Bà Đoàn Thị Điểm phỏng dịch rằng: "Chàng tuổi trẻ vốn dòng hào kiệt" (nghĩa đúng là người chồng hai mươi tuổi là bậc hào kiệt ở Ngô môn). (Nguồn: hvdic.thivien.net) Nên ở đây mình cũng sẽ tạm thời để thành "Chàng".

Tô Nam không nghe rõ nội dung phía sau, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết họ đang thảo luận về điều gì.

Anh tự cho rằng mình bình tĩnh ngồi thẳng dậy, liếc nhìn bản thiết kế trên màn hình: "So với khảm pavé, khảm bông tuyết quả thực có sự không chắc chắn. Tôi không thể đảm bảo sẽ làm hài lòng tất cả mọi người, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng thành phẩm sẽ đẹp hơn so với thiết kế trên giấy."

Tô Nam nói lời này vừa khiêm tốn vừa không quá khiêm tốn, vì nếu lúc này anh không tỏ ra tự tin mạnh mẽ, các lãnh đạo sẽ mất lòng tin vào Rebecca và càng không hài lòng hơn.

Những lãnh đạo vừa mới còn đang chất vấn Rebecca nghe xong câu này đều không lên tiếng, đồng loạt nhìn về phía Hoắc Văn Thanh, người đang ngồi ở vị trí cao nhất với vẻ mặt khó lường.

Hoắc Văn Thanh ngẩng đầu, đón ánh nhìn sáng ngời của Tô Nam, trong mắt đầy ẩn ý không rõ ràng. Một vài giây sau, hắn mới khẽ mở đôi môi mỏng: "Vậy thì hãy chờ xem."

Tô Nam ngoan ngoãn mỉm cười: "Vâng."

Ánh mắt Hoắc Văn Thanh khựng lại, không hiểu sao lại có cảm giác như đấm vào bông mềm.

Cuộc họp tiếp tục, Rebecca quay lại nhìn Tô Nam bằng ánh mắt đầy tán thưởng "Làm tốt lắm!". Tô Nam mỉm cười, cố gắng không để mất tập trung nữa.

Ngoài việc thay đổi kỹ thuật cho chiếc đồng hồ, còn có một chiếc ghim cài tên là "Muôn Hoa" cần phải chỉnh sửa. Tô Nam tưởng rằng anh không còn việc gì nữa, nhưng vẫn có người không muốn buông tha anh.

Khi Rebecca giới thiệu kế hoạch thay đổi ghim cài bằng cách khảm xen kẽ sapphire và kim cương để đạt được độ sáng hoàn hảo hơn, một thanh niên ngồi đối diện mở miệng hỏi: "Tại sao không cân nhắc sử dụng Mystery Set?"

Mystery Set, hay còn gọi là kỹ thuật đính đá ẩn, là một phương pháp khảm do các thợ kim hoàn của Arpels, một thương hiệu trang sức cao cấp của Pháp, phát minh ra vào năm 1930. Phương pháp khảm này có thể làm cho bề mặt của toàn bộ đồ trang sức không nhìn thấy bất kỳ ngạnh nào, cũng không nhìn thấy đế dùng để khảm đá quý, giống như các mảnh ghép được lắp ráp một cách hoàn hảo, tự nhiên và rực rỡ.

Quá trình khảm của nó cực kỳ phức tạp và tiêu hao rất nhiều đá quý, thường được sử dụng trong chế tác trang sức cao cấp. Nó không chỉ tốn thời gian và nguyên liệu, mà còn khó tìm được thợ thành thạo phương pháp này trong nước.

Người đưa ra đề xuất là nhà thiết kế Lý Minh của bộ phận thiết kế Lynx, rõ ràng là muốn gây khó dễ. Rebecca nheo mắt, ánh mắt lộ rõ vẻ bực bội.

Lý Minh dường như không nhận ra, như thể thật sự đang đưa ra lời khuyên: "Nếu muốn thể hiện vẻ đẹp hoàn hảo của đá quý, Mystery Set chắc chắn là lựa chọn tốt nhất."

"Tất nhiên tôi biết Mystery Set là lựa chọn tốt nhất," Rebecca nói, "Nhưng hiện tại thời gian quá gấp, việc tìm kiếm đá quý phù hợp và tìm thợ khảm thành thạo không phải dễ dàng, cậu làm được không?"

Lý Minh chậm rãi cười: "Cần gì phải tìm, bên cạnh cô không phải đã có sẵn một người sao."

Nói rồi cậu ta liếc nhìn Tô Nam: "Nếu tôi không nhầm, vị này từng làm việc tại Arpels của Pháp và học Mystery Set dưới sự hướng dẫn của bậc thầy đính đá ẩn Elliot. Đến giờ phút này rồi, Rebecca, sao cô còn giấu tài vậy?"

Ánh mắt mọi người trong phòng lại tập trung vào Tô Nam.

Tô Nam: "..."

Biết ngay mà, công việc này không đơn giản chút nào.

Rebecca biết lai lịch của Tô Nam, việc nhờ anh làm kỹ thuật đính bông tuyết đã rất phiền phức rồi, nếu làm Mystery Set thì sẽ càng phức tạp hơn, cho nên dù biết Tô Nam làm được nhưng cô cũng không cân nhắc đến việc đó.

Tất nhiên còn một lý do nữa là bản thân cô cũng không chắc Tô Nam có thực sự làm được hay không. Bởi vì kể từ khi Tô Nam về nước khởi nghiệp, anh gần như không sử dụng kỹ thuật này để làm đồ trang sức.

Lý Minh không phải đang đưa ra ý kiến cho Rebecca, mà là đang gài bẫy cô. Nếu những lãnh đạo ở đây có ai đó bị ý tưởng này thu hút, thì những rắc rối sau này sẽ vô cùng vô tận.

Rebecca theo bản năng muốn từ chối, nhưng Lý Minh đã quay đầu nhìn về phía Hoắc Văn Thanh: "Tổng giám đốc Hoắc, ngài thấy sao? Có thể để vị này thử được không?"

Rebecca muốn chửi thề, Tô Nam cũng vậy.

Anh đã làm gì mà lại gặp phải tình huống này?

Hoắc Văn Thanh thuận miệng hỏi: "Có thể làm được không?"

Thấy Hoắc Văn Thanh có hứng thú, khóe miệng Lý Minh nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, nhưng không ai ngờ rằng, Tô Nam lại dứt khoát từ chối.

"Không thể."

Mọi người lại được một phen kinh ngạc, nghĩ rằng người này chắc không muốn làm nữa, dám từ chối Hoắc Văn Thanh một cách thẳng thừng như vậy.

Ngay cả Hoắc Văn Thanh cũng có một thoáng bất ngờ, trong đôi mắt luôn bình tĩnh của hắn cuối cùng cũng lộ ra một chút hứng thú.

Tuy nhiên, ánh nhìn lạnh lùng của hắn trong mắt mọi người lại giống như báo hiệu một cơn giông tố sắp đến.

Tô Nam cũng hơi căng thẳng, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đứng dậy nhận điều khiển từ xa của máy chiếu từ tay Rebecca, chiếu lên một bản thiết kế trang phục cao cấp.

"Tôi nói không thể, là vì không cần thiết."

Tô Nam dựa vào bản thiết kế trang phục, từ tốn trình bày suy nghĩ của mình.

Mặc dù đề xuất của Rebecca là nâng cấp chiếc ghim cài này trở nên gần với trang sức cao cấp, nhưng bản chất của nó vẫn là một phụ kiện.

Đặc biệt, trong buổi ra mắt bộ sưu tập cao cấp Xuân Hè của Lynx lần này, trọng tâm chính là trang phục, tất cả trang sức phụ kiện đều nhằm mục đích phù hợp với thiết kế trang phục, làm tăng giá trị của trang phục, và được bán kèm.

Chiếc ghim cài này được thiết kế để phối với một chiếc áo khoác nữ bằng cashmere xanh đậm, tông màu hơi tối, khiến cho trang phục mang hơi hướng trưởng thành nhẹ nhàng. Nhiệm vụ của ghim cài giống như một điểm nhấn, làm nổi bật thiết kế đa dạng trong kiểu dáng cắt may của trang phục.

Vì vậy, chiếc ghim cài cần thể hiện độ lấp lánh cao hơn một bậc so với sự tinh tế bên trong.

Điểm nổi bật của kỹ thuật đính đá ẩn là sử dụng các viên đá quý cùng màu được trải rộng trên một diện tích lớn để tạo ra sự thay đổi độ đậm nhạt của màu sắc, tôn lên vẻ đẹp tự nhiên của đá quý, tạo nên vẻ tinh tế và trang nhã. Chỉ xét về hiệu ứng thị giác, nó không nổi bật và bắt mắt bằng cách kết hợp kim cương trắng và sapphire khảm pavé.

"Mystery Set có thể được sử dụng ở đây, nhưng không cần thiết." Khi Tô Nam nói xong, phòng họp lại chìm vào im lặng.

Thấy không ít lãnh đạo khẽ gật đầu đồng ý, Lý Minh biết rằng thử thách cậu ta đặt ra đã bị Tô Nam vượt qua, điều này khiến cậu ta cực kỳ khó chịu.

Ánh mắt Hoắc Văn Thanh vẫn lạnh lùng, nhưng ngoài vẻ bình tĩnh, Tô Nam còn nhận thấy một vài cảm xúc khác mơ hồ, có thể là sự tán thưởng hoặc có thể là một hứng thú khác. Tô Nam không thể phân biệt được, nhưng anh biết rằng đối phương đã bị anh thuyết phục.

Cuộc họp kéo dài đến trưa, sau khi tán thành với bài phát biểu của Tô Nam, Hoắc Văn Thanh rời đi. Khi đi ngang qua Tô Nam, hai người nhìn nhau, trong mắt Tô Nam là sự tôn trọng chính thức, Hoắc Văn Thanh nói bằng giọng lạnh nhạt: "Thầy Điểm Tâm, đừng làm tôi thất vọng."

Vẫn là ba từ đó, nhưng lần này có phần trêu chọc hơn trước, khiến Tô Nam chắc chắn Hoắc Văn Thanh cố ý. Vị quý công tử này có vẻ không khó gần như lời đồn, mà lại khá thích trêu đùa người khác.

Sau khi Hoắc Văn Thanh rời đi, không còn ai tìm cách gây khó dễ cho Tô Nam nữa, anh yên tâm lơ đãng cho đến khi cuộc họp kết thúc.

Nhờ việc Lý Minh bóc mẽ trong cuộc họp, cùng với vị thế của kỹ thuật khảm ẩn trong giới trang sức, Tô Nam nhận được nhiều ánh mắt tò mò và ngưỡng mộ. Đa số mọi người đều âm thầm đoán già đoán non, chỉ có Lương Triết dám trực tiếp hỏi Tô Nam có thật là học trò của bậc thầy đính đá ẩn Elliot không.

Tô Nam cười: "Tất nhiên là không."

"Hả?" Lương Triết không hiểu, "Vậy sao cái tên Lý Minh đó lại nói anh học được kỹ thuật Mystery Set từ Elliot?"

Tô Nam giải thích: "Chỉ là lúc tôi thực tập đã được thầy Elliot chỉ dạy vài câu thôi, không thể coi là học được."

Lương Triết há hốc miệng: "Vậy à, may mà anh thuyết phục được sếp... sếp lớn, nếu không thì toi rồi."

Tô Nam: "..."

Nếu Lương Triết không có một khuôn mặt trẻ trung tràn đầy sức sống, những lời nói thẳng thắn không suy nghĩ của cậu ta đã không biết đắc tội với bao nhiêu người rồi.

Nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu ta, Tô Nam cảm thấy thật kỳ diệu khi Lương Triết có thể vào làm việc tại Lynx.

"Nếu cậu còn ở đây nói nhảm nữa, công việc của cậu sẽ toi đấy." Rebecca cười lạnh.

Lương Triết lập tức cười giả lả: "Được rồi, chị Rebecca, em đi làm ngay đây!"

Giải quyết xong với các lãnh đạo, xác định quy trình, Rebecca cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo Tô Nam đến một nhà hàng Nhật gần đó để đãi anh một bữa trưa.

Trong không gian riêng tư, hai người nói chuyện thoải mái hơn, Rebecca chửi mắng Lý Minh vài câu, nói rằng cậu ta thật sự có vấn đề.

Ban đầu, Tô Nam cũng rất ngạc nhiên tại sao Lý Minh lại biết anh và biết về chuyện ở Pháp. Khi nghe Rebecca nói, anh mới nhớ ra Lý Minh là thực tập sinh cùng khóa với anh.

Năm đó, có hơn hai mươi thực tập sinh vào Arpels, chỉ có bốn người Châu Á. Cuối cùng chỉ còn lại hai người, một là Tô Nam, một là Du Khâm, hai người còn lại bị loại, trong đó có Lý Minh.

Có lẽ đây cũng là một phần lý do khiến Lý Minh có ác cảm với anh.

"Không ngờ lại gặp ở đây." Tô Nam cảm thán.

Rebecca cười nhạt: "Chị cũng không ngờ cậu ta lại có thể vào được bộ phận thiết kế của Lynx với trình độ đó, xem ra người tiến cử cậu ta chắc cũng không phải dạng vừa."

Tô Nam cười, cảm thấy Rebecca có ý gì đó, nhưng anh không phải kiểu người nhiều chuyện nên không hỏi kỹ, ngược lại, Rebecca lại bắt đầu tám chuyện về anh.

"Cậu và Du Khâm dạo này thế nào rồi?"

Tô Nam nói: "Cũng ổn, vẫn vậy, bận rộn thôi."

Rebecca: "Chị hỏi chuyện tình cảm, ai hỏi cậu chuyện công việc? Ăn uống không nói chuyện công việc, ảnh hưởng đến khẩu vị."

Tô Nam: "..."

Anh im lặng trong chốc lát, không biết trả lời thế nào.

Thật ra, mối quan hệ giữa anh và Du Khâm rất đơn giản, chỉ là một người thầm yêu không nói, một người mù quáng không biết, mơ mơ hồ hồ vì một sự cố mà phát triển thành quan hệ bạn giường.

Tô Nam không nhớ rõ đêm đó bắt đầu như thế nào, nhưng anh nhớ rõ sự hối hận và bực bội trong mắt Du Khâm khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau.

Tô Nam không phải là thánh nhân, cũng không phải là không có ảo tưởng về mối tình này, nhưng hiện thực dạy anh biết cách đối mặt.

Đối với Du Khâm, mối quan hệ bạn giường rõ ràng phù hợp hơn với lối sống của y. Không cần tốn công tốn sức, lại có thể thoải mái cho cả hai bên, đã có một lần ngoài ý muốn, thì người đó trở thành Tô Nam dường như cũng là chuyện dễ hiểu.

Và Tô Nam cũng vui vẻ chấp nhận điều đó, dù sao thì có thể ngủ với người mình thích cũng là một điều đáng vui mừng, tính sao cũng được lợi.

Nhưng không biết từ khi nào, mối quan hệ này khiến Tô Nam bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Có lẽ cả hai đều trở nên mệt mỏi, nên không cần tiếp tục khiến mọi thứ trở nên mệt mỏi hơn.

Rebecca nhận ra điều gì đó: "Chia tay rồi à?"

Tô Nam cười khổ: "Chưa từng hẹn hò với nhau, chia tay gì chứ?"

Rebecca nhướn mày, nhìn Tô Nam vài giây rồi nói: "Chia tay cũng tốt. Nhiều năm như vậy không đến được với nhau thì tám phần là không thể đến được với nhau rồi. Chàng của cậu còn đang chờ ở tương lai."

Mặt Tô Nam vẫn cười nhưng cảm xúc trong mắt lại u ám.

Đúng vậy, nhiều năm trôi qua, mọi thứ đã thay đổi, Tô Nam cũng nên thay đổi.

Rebecca giơ cốc lên, thành tâm xin lỗi: "Xin lỗi, chị không nên nhắc đến chuyện đó. Cậu đừng vì tâm trạng không tốt mà làm hỏng việc của chị nha."

"Chị đang sỉ nhục tay nghề của em đấy." Tô Nam cười buồn, sự thất vọng tạm thời bị đè nén, trở thành một năng lượng mới, "Đã thất tình, thì công việc nhất định phải thành công, chị cứ chờ xem."

"Tốt!" Rebecca hét lên, cụng ly với anh, "Phát tài không quên nhau nhé!"

Bỏ qua chủ đề tình cảm, bữa ăn này cuối cùng cũng diễn ra vui vẻ, không ảnh hưởng đến trạng thái làm việc của cả hai.

Những ngày sau đó, Tô Nam luôn ở lại Lynx để làm công việc đính đá cho chiếc đồng hồ. Anh không gặp lại Hoắc Văn Thanh, nhưng lại dần quen với cậu thanh niên tên Lương Triết.

Lương Triết tính cách hoạt bát, sau khi thấy Tô Nam làm công việc đính đá thì rất hứng thú với anh, luôn tìm cơ hội đến bên cạnh xem anh làm việc, mong muốn học lỏm kỹ thuật. Rebecca đã nhắc nhở cậu ta vài lần, thế là cậu ta tự nguyện xin làm trợ lý cho Tô Nam.

Tô Nam cũng thực sự cần một trợ lý, anh không từ chối, Rebecca cũng đồng ý, dặn Lương Triết không được gây rối, nếu không sẽ mất việc.

Lương Triết lớn tiếng: "Được ạ!"

Nhưng cam đoan làm tốt cũng chẳng ích gì, Tô Nam phát hiện ra cậu nhóc này hoàn toàn là một người ngoại đạo. Cậu ta học đại học ngành điêu khắc, theo lời của chính cậu thì: "Nghịch đất sét. Sau đó cảm thấy mài đá cũng rất thú vị, biến một viên đá thô thành viên kim cương sáng bóng thì thú vị biết bao, nên tôi mới đến đây học hỏi."

Cậu ta nói là học hỏi, chứ không phải thực tập, Tô Nam thấy thái độ của cậu khá tốt, nghe lời, chăm chỉ học và nhớ nhanh, nên cũng không ngại dạy cho cậu vài điều.

Hơn nữa, nhờ tính cách cởi mở của Lương Triết, cùng với những câu nói thẳng thắn nhưng hài hước của cậu ta, Tô Nam cười nhiều hơn trước rất nhiều, công việc ở Lynx cũng suôn sẻ hơn anh nghĩ.

Mọi thứ thuận lợi, những đám mây u ám đè nặng trong lòng anh suốt năm sáu năm qua dường như bắt đầu tan biến.

Tô Nam bắt đầu tin lời của Rebecca, rằng chàng của anh có thể thật sự đang ở tương lai phía trước.

---

Tác giả:

Sếp Hoắc: Đúng rồi, chàng của em chính là tôi.

Tô Nam: Hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro