Chương 10 : Chờ trong đêm tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : TNTN
( Hết bản thảo nên bắt đầu ra chậm lại. Ta nói nó tức gì đâu á, edit xong mất bản thảo hai lần mà dài chứ -.- )
Trước ngày thứ ba chuẩn bị rời khỏi phủ Vinh Vương, buổi tối hôm ấy một chiếc bình lưu li được đưa đến trước mặt nàng .
Trước mắt là chiếc bình có thể nhìn thấy bên trong,đủ loại bướm sặc sỡ đang bay múa, đặc biệt là được nhìn ngắm vào mùa đông càng khiến lòng người rung động.
Tô Diêu ánh mắt sáng ngời,bộ dáng kinh hỉ đầy mặt: "Triệu ma ma, đây là đại ca cho người đưa tới?"
Không đợi nàng phải nhắc nhở hắn đã  đưa tới, Mộc Từ Tu làm việc quả thật chu toàn!
"Vâng, là đại thiếu gia nói mang tới để tiểu thư nhìn ngắm."
Tô Diêu rũ mắt che đi ý cười bên trong, từ trong miệng đám người Triệu ma ma cùng Mộc Khanh Thần biết được quá ít tin tức, Vinh Vương phi thì phòng bị nàng, Mộc Từ Tu trước mắt liền trở thành người tốt nhất.
"Đại ca tặng ta lễ vật, ta làm muội muội tự nhiên cũng muốn đáp lễ, Triệu ma ma, đại ca ngày thường thích gì?"
"Cái này...Đại thiếu gia vẫn luôn hành tẩu bên ngoài, nô tỳ cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc."
"Ta bị mất trí nhớ, đưa cái gì cũng sợ đại ca không yêu thích, chi bằng liền đưa chút đồ ăn đi."
Tô Diêu vừa nói vừa bước ra phía trước đẩy cửa sổ, một trận gió lạnh tức khắc đánh úp lại,bông tuyết nho nhỏ trắng tinh rơi trên tay nàng càng làm ý cười trong mắt trở nên nồng nhiệt :
Ông trời thật đúng là giúp nàng!
Năm nay thu hoạch không tốt, vào đông lại rơi một trận tuyết lớn, Vinh Thành không ít vấn đề yêu cầu cần giải quyết, hơn nữa còn có nạn dân, Vinh Vương thân là chủ của Vinh Thành đã liên tiếp bận rộn nhiều ngày.
Mộc Từ Tu là người nối nghiệp Vinh Vương càng là vội đến mức chân không chạm đất, thật vất vả đem đồ cứu trợ phân phối tốt, lại phải đem một đám nạn dân an trí, khi trở về sắc trời đã sớm tối đen.
Tuyết rơi rất dày, bước chân hắn dẫm lên vang tiếng kẽo kẹt,thời điểm tới gần Tiêu Tương uyển liền được ánh đèn ấm áp chiếu sáng lại,khiến hắn phải dừng bước chân.
Giữa nơi tuyết rơi trắng tinh không tì vết có một ngọn đèn chiếu sáng thành vòng tròn nho nhỏ, thân ảnh tinh tế đơn bạc đang ngồi xổm trên mặt đất, xung quanh nàng là những bông tuyết rào rạt rơi, xuyên qua có thể nhìn thấy ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, mê mang mỹ lệ , liếc mắt một cái có thể khắc vào tâm tư.
Mộc Từ Tu nhẹ bước chân, lúc sau đến gần mới phát hiện trên mặt đất là hai  người tuyết có bộ dạng xấu xí.
Nghe được tiếng bước chân, bóng người trên mặt đất bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt trắng tinh không tì vết: "Ca ca!"
Áo choàng rơi xuống, lộ ra mái tóc dài đen nhánh, đèn lồng giống như cặp mắt nàng lấp lánh ánh sáng ở giữa màn đêm.
Mộc Từ Tu cảm giác ngực hắn có chút động: "Muội tại sao lại ở chỗ này?"
Tô Diêu muốn đứng dậy nhưng nàng ngồi xổm thời gian quá dài, hơn nữa còn giữa trời đông giá rét, đôi chân nàng dường như không còn tri giác, hướng về nền tuyết chuẩn bị ngã.
Mộc Từ Tu vội vàng duỗi tay đem người giữ chặt, trong lúc vô ý đụng tới tay nàng, lạnh lẽo giống như khối băng : "Muội ở chỗ này chờ đã rất lâu?" Tuyết rơi trên người nàng đã dày thêm một tầng.
Tô Diêu lắc lư hai chân,cảm giác vừa có tri giác liền vội vàng ổn định thân mình: "Hôm nay muội nhận được chiếc bình ca ca đưa tới, trong lòng rất vui mừng, cho nên muội liền nghĩ phải đáp lễ ca ca."
"Muội chờ đã bao lâu?"
"Không lâu lắm..."Tô Diêu cúi đầu chà xát đôi tay, thình lình nàng rùng mình một cái.
Mộc Từ Tu giữa mày giãn ra,khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một tia nhu hoà: "Chúng ta là huynh muội, không cần phải đáp lễ, còn nữa, muội nếu muốn gặp ta, liền sai người nói cho ta một tiếng,tội gì phải chờ lâu ở chỗ này?"
Tô Diêu ngẩng đầu mỉm cười, rồi lại kiên định lắc đầu: "Muội nghe nói ca ca đang phải an trí nạn dân, đây là việc lớn, muội sao có thể vô lý quấy rầy, muội chờ một lát cũng không sao."
Ý cười của nàng lan từ khóe môi đến đôi mắt, ở dưới ánh lửa trong suốt như sương hoa, mỹ lệ đến mức không chân thật.
Mộc Từ Tu trong lòng run lên, ánh mắt hắn mang theo vài phần phức tạp, nàng cùng Ngưng Hoa hoàn toàn khác nhau...
Tô Diêu không chú ý tới thần sắc Mộc Từ Tu mà nhanh chóng xách hộp đồ ăn đến,thần sắc nàng mất mát: "Điểm tâm này đã lạnh, chỉ sợ không thể ăn."
"Không sao, ta còn chưa ăn cái gì, để người làm nóng là có thể dùng." Lời vừa nói ra khỏi miệng, Mộc Từ Tu không khỏi mím môi, sắc trời đã tối như vậy, hắn hẳn phải đưa Tô Diêu trở về...
"Vâng." Tô Diêu thành thật gật đầu, không khỏi mỉm cười trong lòng.
Giữa những bông tuyết rơi, nàng tươi cười lại ấm áp đến dị thường, cơ hồ có thể làm người ta hoa mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro