Chương 13 : Ta đi đòi tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : TNTN
( Mọi người nếu thích nghe cổ phong có thể ấn vào phần video đầu mỗi chương nha ^^ )
Hôm sau Tô Diêu dậy từ rất sớm, Triệu ma ma vẻ mặt tức giận đứng hầu hạ nàng một bên.
Tô Diêu trong lòng cười lạnh, Triệu ma ma còn nghĩ tránh thoát khỏi việc đi kinh thành, nàng chắc không biết rằng ý định này chính là của Vinh Vương phi, nàng cầu xin ai cũng đều vô dụng!
Xe ngựa được chuẩn bị ba chiếc, hai chiếc cho người ngồi, một chiếc để vài rương hành lý.
Tô Diêu vốn định cùng đám người Vinh Vương phi diễn tiếc mục lưu luyến chia tay,lại không nghĩ rằng nàng chỉ gặp Chu ma ma ra truyền tin, nói Vinh Vương phi vì thương tâm quá độ nên ngất xỉu, không có cách nào tới tiễn nàng được.
Tô Diêu nhịn không được cười lạnh một tiếng, những người này lúc sau thật cũng lười đến diễn, nghĩ vậy nàng lại nhanh chóng diễn cảnh rơi nước mắt: "Chu ma ma, ngươi chiếu cố mẫu thân cho tốt...Ta làm nữ nhi bất hiếu, không có cách nào chăm sóc bên người, chờ tới kinh đô sau khi ổn định, ta nhất định mỗi ngày đều sao chép kinh Phật cầu phúc cho mẫu thân."
"Có được phần hiếu tâm này của tiểu thư, Vương phi sẽ mau khoẻ lại."
Tô Diêu sửa sang lại váy áo, tiến lên giữ chặt tay Mộc Khanh Thần, thần sắc nàng nhiều thêm vài phần xấu hổ: "Mẫu thân bệnh nặng, ta làm nữ nhi không nên phiền người, nhưng...ta cùng đệ đệ đi kinh đô, dọc đường đi không có lộ phí phải làm thế nào? Ta biết mẫu thân vội vàng, trong lúc nhất thời mới sơ sót."
Vinh Vương phi không cho,nàng liền mở miệng nói muốn, nếu đã chiếm lấy thân phận của Mộc Ngưng Hoa, không thể không dùng.
Chu ma ma trong lòng nhảy dựng, lúc này xung quanh còn có không ít người: "Là nô tỳ không tốt, Vương phi đã dặn dò, thế nhưng nô tỳ chỉ lo luyến tiếc tiểu thư nên mới quên mất, bây giờ nô tỳ liền nhanh chóng hồi phủ lấy giúp tiểu thư."
"Được rồi, trong phủ cũng cần chi tiêu nhiều thứ, ma ma nói với mẫu thân thật cũng không cần nhiều, ta cùng đệ đệ ước chừng mấy vạn lượng là đủ..."
Chu ma ma khóe môi run run, nàng hành lễ liền xoay người đi vào bên trong, không bao lâu đã mang ra tám vạn hai ngân phiếu.
Tô Diêu lưu loát nhận lấy rồi lôi kéo Mộc Khanh Thần dập đầu hành lễ: "Nhị đệ, đệ và ta lần này ra đi không biết bao giờ mới có thể trở về. Phụ thân, mẫu thân cùng đại ca đau buồn đau không thể tới tiễn, chúng ta liền dập đầu một cái cáo biệt."
Mộc Khanh Thần cắn chặt răng, trong lòng tuy không muốn nhưng lại bị chế trụ gắt gao, cuối cùng đành theo Tô Diêu quy củ hành lễ.
Tô Diêu làm đủ bộ dáng, lúc này mới lưu luyến không nỡ trèo lên xe ngựa, hướng về phương hướng kinh thành mà đi.
Trong Hầu Ngọc viện, Mộc Ngưng Hoa đang hỗ trợ sửa sang sổ sách,giữa mi tâm nàng hơi nhăn: "Mẫu thân, hai tháng cứu tế này trong phủ tiêu dùng rất lớn, lại đưa nàng tám vạn lượng bạc, thực sự có chút trứng chọi đá..."
Vinh Vương phi ý cười rét run: "Có mạng dám lấy cũng phải còn mạng mà dùng, coi như là tiền bọn chúng bán mạng đi."
Mộc Ngưng Hoa cúi đầu không nói chuyện, chỉ là giữa mày đã nhiều thêm vài phần nhẹ nhàng.
Bên trong Tiêu Tương uyển Mộc Từ Tu đang xem xét sổ sách cứu trợ Vinh Thành, hồi lâu cũng không thấy hắn lật một tờ, lúc sau hắn nhẹ nhàng đem con bướm trong bình lưu li lấy ra. Con bướm chịu kinh động nên nhẹ nhàng rung cánh bay múa, lưu lại một mảnh màu sắc sặc sỡ.
—————————- Phân cách tuyến đáng yêu là ta ————————————-
Từ Vinh Thành đến kinh đô hơn phân nửa là đi trên sông, bởi vậy tốc độ khá nhanh, qua non nửa tháng Tô Diêu cùng Mộc Khanh Thần đã tiến vào bên trong kinh thành.
Xe ngựa vừa đến,Tô Diêu còn chưa kịp xuống xem, đã được thị vệ dẫn đi, một đường chạy tới cửa cung.
Ngoài cửa cung xe ngựa vừa mới dừng, đã nghe được những đợt kinh hô.
Tô Diêu nhấc màn xe lên xem,phía trước là đám thị vệ đang kéo một kẻ mặc quan phục, cả người hắn xụi lơ, máu bắn đầy người đầy mặt, từ trong cung lôi ra.
Người nọ mềm giống như bùn lầy, phảng phất không còn xương cốt.
Tô Diêu giữa mày hơi nhíu, đối với trường hợp này nàng nhìn cũng có chút không khoẻ.
Chờ những thị vệ đó rời đi, mọi người mới nhỏ giọng nghị luận.
"Nghe nói người nọ ở trên triều phê phán Sở tướng gia, đối với tướng gia bất kính.."
"Năm nay hắn là người thứ mười một, ta thấy cũng không còn hiếm lạ, cũng may Tết đã sắp đến, khoảng thời gian này Sở tướng gia cũng không nảy sinh sát khí..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro