Chương 15 : Mang danh hiệu thiện lương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : TNTN
Cỗ kiệu đi qua lối nhỏ cuối cùng,Ngọc Phù mới dám tiến lên đỡ Tô Diêu đứng dậy: "Tiểu thư, trên mặt đất khá lạnh, người không có việc chứ?"
"Ta không có việc gì, mới đến nên cái gì  cũng không hiểu, vừa rồi đa tạ ngươi đã nhắc nhở, chỉ là không biết người ngồi bên trong kiệu liễn là ai?"
"Hoàng cung quy củ sâm nghiêm, có thể ngồi kiệu trong cung trừ bỏ Hoàng Thượng cùng các vị phi tần phân vị cao, cũng chỉ có Sở tướng gia."
Tô Diêu gật đầu, trên mặt lại có chút tò mò: "Nơi này là hậu cung, Thừa tướng đại nhân cũng có thể lui tới sao?"
"Tiểu thư có điều không biết, Hoàng Thượng đã hạ ý chỉ cho Sở tướng gia tuỳ ý lui tới bất kì chỗ nào ở trong cung. Tướng gia chú trọng quy củ, tiểu thư sau này nếu gặp, nhất định phải chú ý hành lễ. Chỉ cần quy củ chu toàn, tướng gia sẽ không khó xử người."
Tô Diêu nhớ tới quan viên bị lôi ra ở cửa cung không khỏi nhíu mày: Sẽ không khó xử người khác? Điều này đúng là nhìn không ra.
Mà lúc này kiệu liễn phía bên kia một đường chạy khỏi hoàng cung, được cấm vệ quân thay bằng chiếc xe ngựa, tiến về phía phủ đệ xa hoa nhất bên cạnh cửa cung.
Xe ngựa dừng lại, một hộ vệ tiến đến đem áo choàng khoác lên người nam tử .
Nam tử khuôn mặt tái nhợt, ngũ quan thanh linh tuấn mỹ, một thân quan phục Thừa tướng triều Đại An,ngọc quan màu trắng,áo choàng màu đen, thân ảnh đơn bạc đối xứng với sắc thái dày đặc, đem hắn phụ trợ càng thêm thanh lãnh, ánh mắt hắn nhạt nhẽo, lạnh lùng giống như ngọc xanh thượng đẳng.
"Danh Thần, người đến đủ cả chưa?"
"Hồi bẩm chủ tử, trừ bỏ Vinh Vương phủ, toàn bộ các tôn thất khác đã đến đông đủ."
Nam tử nới lỏng áo choàng trên người, ánh mắt hiện lên một tia không vui: "Người của Vinh Vương phủ không tới?"
"Cái này cũng không phải, người cũng đã tới, bất quá chỉ là một thứ tử con vợ lẽ cùng một đích nữ giả mạo."
"Đích nữ giả mạo ?"
"Vâng, nữ tử đưa vào hoàng cung xuất thân từ hương dã, gọi là Tô Diêu, nàng cùng phụ mẫu, ấu đệ chạy nạn đến Vinh Thành, quản gia Vinh Vương phủ phát hiện dung mạo nàng rất giống đại tiểu thư Vinh Vương phủ Mộc Ngưng Hoa, liền giết người nhà nàng, cho nàng uống thuốc mất trí nhớ, rồi thay thế thân phận Mộc Ngưng Hoa đưa nàng vào kinh."
Nam tử giơ lên khóe môi, khuôn mặt thanh lãnh bởi vì ý cười có vẻ linh động không ít, quanh thân khí thế lạnh băng tức khắc tiêu tán, bình thản thong dong: "Tâm tư Vinh Vương phủ thật là lớn..."
Trong hoàng cung , Tô Diêu không hề rõ việc thân phận của mình đã bị người khác biết.
Nàng đánh giá bố trí ở Lãnh Thúy Hiên, tâm tư hơi trầm xuống.
Nơi này bài trí thật tinh xảo,không nhìn ra bất kì cái gì làm người ta bất mãn, nhưng càng như vậy càng khiến nàng cảm giác run sợ.
Dọc theo đường đi từ Vinh Thành tới kinh đô, nàng đem mọi đồ vật từ trong miệng Mộc Khanh Thần móc ra.
Vinh Vương vốn là đệ đệ của Hoàng Thượng,đứng thứ mười một, tiên đế khi còn sống rất sủng ái hắn, thậm chí còn có lời đồn đãi nói rằng tiên đế tuổi già phá lệ coi trọng Vinh Vương, sẽ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn. Không ngờ tiên hoàng đột nhiên mắc bệnh mất, thánh chỉ đổi lại viết tên Hoàng Thượng.
Cũng may Vinh Vương hiểu rõ tình thế, biết được chính mình vô vọng kế vị, liền xin đi trấn thủ biên phương, nhiều năm có quân công,lại biểu hiện an phận thủ thường. Hoàng Thượng đối với hắn nghi kỵ cũng dần phai nhạt,cho hắn đất phong ở Vinh Thành, hắn vẫn luôn ở đó cho đến bây giờ.
Mà thái hậu là tiên hoàng lúc tuổi già sắc lập, tuổi còn ít hơn Hoàng Thượng, nàng không có con nối dõi, trên tay cũng không có quyền lợi gì, tương đương chỉ có một cái danh hiệu Thái hậu mà thôi.
Hoàng Thượng vì thanh danh hiếu thuận nên đối với vị Thái hậu này cũng coi như tôn kính,đặc biệt trong hậu cung nàng chính là một lão Phật gia.
Chỉ là xưa nay Thái hậu cùng Vinh Vương phủ không có lui tới, hiện tại nàng đầu tiên là an bài tiểu viện, sau đó lại chuẩn bị tỉ mỉ mấy thứ này,không biết Mộc Khanh Thần bên kia có phải giống nàng hay không.
Ngọc Phù bưng chung trà quy củ đứng một bên: "Tiểu thư, người uống trà ăn điểm tâm rồi nghỉ ngơi một lát, chút nữa mama cùng thị nữ người mang đến sẽ được kiểm tra,sau khi dạy bảo xong, hành lý cũng sẽ được đưa trả."
"Ta hiểu." Tô Diêu gật đầu, bưng chén trà uống một ngụm, bên ngoài bỗng truyền đến thanh âm.
Ngọc Phù ra ngoài xem, rồi bước nhanh chân đi vào nói: "Tiểu thư, thái hậu truyền Tề ma ma tới ban thưởng."
Tô Diêu trong lòng trầm xuống, trên mặt lại lộ ra thần sắc kinh hỉ, vội vàng đứng dậy sửa sang quần áo, chuẩn bị nghênh đón thái hậu ban thưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro