Chương 6 : Xem ta chơi chết các ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : TNTN
( Sr mọi người có mình ta gánh bộ này nên beta đôi khi bị sai chính tả, mọi người nếu thấy nhớ cmt nhắc ta nha !!! )
" Được rồi" Vinh Vương phi vốn dĩ không hài lòng , nghe đến đó nàng càng thêm bực bội, "Triệu ma ma bất kính với chủ tử, phạt bổng lộc ba tháng......"
"Mẫu thân, bất kính với chủ tử chẳng lẽ không phải vả miệng, đánh trượng hay sao?" Tô Diêu nét mặt tò mò, "Con nhớ rõ quy củ trong vương phủ đều rất nghiêm khắc."
Vinh Vương phi nhíu mày, nàng nhìn lướt qua sắc mặt nan kham của Triệu ma ma, mở miệng nói: "Phạt bổng lộc ba tháng, phạt hai mươi trượng. Ngưng Hoa, con cảm thấy hả giận chưa?"
Nếu không phải gương mặt của Tô Diêu cùng Ngưng Hoa có vài phần tương tự, nàng ta nhất định sẽ bị ném ra khỏi phủ!
Mới làm tiểu thư được vài ngày liền bắt đầu ỷ vào thân phận ?
"Đa tạ mẫu thân chủ trì công đạo," Tô Diêu lau nước mắt, trên mặt rốt cuộc lộ ra chút ý cười, "Có Triệu ma ma làm gương,bọn nô tài trong viện con hẳn là hiểu rõ quy củ."
Triệu ma ma bị phạt trượng liền có chút hiệu quả, ít nhất Tô Diêu nửa đêm muốn uống nước liền có thị nữ ở ngoài mang lên.
Thân thể Tô Diêu qua hai ngày dần tốt lên, Vinh Vương phi sai người đưa tới vài kiện quần áo, ở phương diện này Vinh Vương phủ thật ra không bủn xỉn, từ màu sắc đến chất liệu đều được chuẩn bị khá tốt.
"Tiểu thư, y phục mùa đông cùng mùa xuân mang tới đều là thuê tú nương tốt nhất may vá, rất giống với kiểu dáng kinh đô bên kia, người đã vừa lòng chưa?"
Tô Diêu xem xét phá lệ nghiêm túc. Triệu ma ma trong lòng vô cùng khinh thường: Đúng là kẻ không có mắt nhìn, nàng ta còn chẳng hiểu rõ việc đời!
Tô Diêu đặt quần áo xuống, mỉm cười nhìn về phía Chu ma ma: "Mẫu thân phí nhiều tâm tư, ta đương nhiên là vừa lòng."
"Nô tỳ liền trở về phục mệnh Vương phi"
"Từ từ" Tô Diêu đứng dậy, "Ta liền cùng ma ma đi thỉnh an mẫu thân"
Chu ma ma sửng sốt, thần sắc có chút khó xử: "Cái này..."
"Có vấn đề gì sao?" Tô Diêu nghi hoặc nhìn, "Chẳng lẽ ta còn không được đi thỉnh an mẫu thân?"
"Đương nhiên không phải......"
"Không phải liền đi thôi, ta đã vài ngày chưa được gặp mẫu thân rồi." Tô Diêu căn bản không cho Chu ma ma cơ hội phản bác, liền nhanh chóng ra cửa.
Trong viện của mình, Vinh Vương phi đang lôi kéo Mộc Ngưng Hoa chân chính nói chuyện: "Đem xiêm y làm cho con để Tô Diêu mặc, thực sự ủy khuất con rồi!"
Mộc Ngưng Hoa cười xinh đẹp: "Bất quá chỉ là vài kiện y phục, mẫu thân không cần để ý.
"Cũng may là hai ngày nữa nương đem nàng tiễn đi" Vinh Vương phi vuốt ve cổ tay Mộc Ngưng Hoa,ánh mắt âm trầm.Thời điểm nàng bị bóp cổ quá nhục nhã,nếu không phải vì Tô Diêu hữu dụng, nàng đã sớm đem người giết chết!
Thị nữ ngoài cửa nhanh chóng đi vào bẩm báo: "Vương phi, Chu ma ma mang theo Tô Diêu đến đây."
Vinh Vương phi giữa mày căng thẳng: "Ngưng Hoa, con tránh đi một lúc."
"Vâng."
Tô Diêu lựa chọn một thân y phục vàng cam bằng nhung thêu hoa, cổ áo cùng cổ tay dùng chỉ trắng làm đường viền, váy đen tô vẽ dịu dàng,phụ trợ cho khuôn mặt nàng càng thêm tinh xảo, giống như bạch ngọc không tì vết.
Vinh Vương phi dựa nệm trên giường, ánh mắt nàng đảo qua mang theo u ám: Chỉ mấy ngày không gặp mà tiểu nha đầu này giống như thoát thai hoán cốt, biến hóa thật lớn làm nàng kinh ngạc.
"Nữ nhi gặp qua mẫu thân, mẫu thân vạn an." Tô Diêu uốn gối hành lễ, động tác đúng mực.
Vinh Vương phi trên mặt mang theo ý cười: "Mau đứng dậy đi, xiêm y mới làm con có vừa lòng hay không?"
Tô Diêu ý cười tự nhiên, cúi đầu có chút ngượng ngùng: "Con lần này tới đây cũng là vì sự tình y phục. Mẫu thân, con là đại tiểu thư vương phủ, không phải y phục mỗi ngày đều không trùng lặp hay sao? Mấy thân xiêm y kia con cảm thấy có chút không đủ, hơn nữa lại chỉ có trang phục mùa đông và mùa xuân,thiếu hẳn hai mùa hạ thu ?"
Vinh Vương phi ý cười trầm xuống: "Xiêm y kia vẫn là rất tốt..." Tô Diêu bất quá chỉ là cái thế thân phải chết, nàng tự nhiên không nghĩ đến lâu dài.
"Mẫu thân, con nhìn thấy những y phục xinh đẹp đó liền cảm thấy vui mừng, mẫu thân chuẩn bị nhiều thêm cho con nhé!" Tô Diêu tỏa sáng, ánh mắt nàng linh động trong suốt, mặc dù lộ ra thần sắc như vậy, vẫn khiến người khác cảm thấy nàng ngây thơ đáng yêu.
Vinh Vương phi nhíu mày, trong lòng tràn đầy chán ghét, bất quá nghĩ đến tác dụng của Tô Diêu, nàng chỉ có thể kiên nhẫn áp xuống : "Được, lát nữa nương liền cho người mang y phục đến cho con."
"Mẫu thân,người đối với con thật tốt." Lát nữa y phục được mang tới hẳn là đồ cũ của Mộc Ngưng Hoa, bất quá không quan trọng, nàng chính là muốn chơi chết đôi mẹ con này.
Tô Diêu ngồi cạnh Vinh Vương phi, ánh mắt nàng dừng ở nơi có đồ vật trắng đen bằng ngọc, đồ trang trí hai màu ghép thành bức tranh thủy mặc, không biết dùng vải dệt gì phảng phất có thể nhìn thấy mây mù lượn lờ.
Tầm mắt đảo qua gian giữa, nàng tựa hồ nhìn thấy mặt sau có bóng người.
Chẳng lẽ là nàng? Mộc Ngưng Hoa?
Tô Diêu không dấu vết đem ánh mắt nhìn đi chỗ khác, dò hỏi cuộc sống hàng ngày của Vinh vương phi, làm đủ kiểu quan tâm của tiểu nữ nhi với mẫu thân.
Mộc Ngưng Hoa phía sau nhìn Tô Diêu nhè nhẹ âm trầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro