Chương 8 : Kéo ngươi cùng đi chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : TNTN
Tô Diêu mang theo Mộc Khanh Thần trở lại Ngọc Sanh cư , sau đó nàng cho đám người Triệu ma ma lui xuống.
Triệu ma ma liếc nhìn hai người, thầm nghĩ bọn họ thật chẳng ra bộ dáng gì,nàng cũng không sợ Tô Diêu sẽ chạy trốn.
Tô Diêu hứng thú nhìn hài tử trước mặt, hắn tuổi tác không lớn nhưng ánh mắt lại tràn đầy hung ác thật khiến nàng nhớ tới kiếp trước, khi còn sống ở cô nhi viện.
Nàng khi còn nhỏ ở cô nhi viện,vì muốn thuận lợi sống sót mà luôn phải nghĩ cách đem niềm vui cho viện trưởng, để trở thành một đứa nhỏ có đủ tư cách...
Đám trẻ nơi đó cũng giống như Mộc Khanh Thần, vì muốn sống đều phải cố gắng mạnh mẽ, đương nhiên bọn họ biết khi nào nên tiến, khi nào nên lùi, cũng không giống hắn, không có chút ngụy trang nào cả.
Mộc Khanh Thần không nói gì, Tô Diêu cũng không mở miệng,nàng lẳng lặng mỉm cười nhìn hắn, cuối cùng hắn vẫn là người không kiềm chế được, gắt gao trừng mắt nhìn Tô Diêu: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Tô Diêu không đáp lại.
Mộc Khanh Thần nhíu mày, hung hăng nhìn chằm chằm Tô Diêu, ánh mắt hoàn toàn không giống vẻ ngoài sáu bảy tuổi : "Lần này ngã xuống nước đã đem ngươi choáng váng rồi sao? Ngươi cho rằng ngươi chuyển biến thái độ, ta liền sẽ mang ơn đội nghĩa?" ( Bé Thần đáng yêu quá đi , mà ban đầu còn hờn bà Tô nên ta để cách xưng hô " Ta - Ngươi" nha, khi sau lúc tình cởm đi lên thì sẽ thay đổi )
Tô Diêu ung dung ngồi vào ghế, nhìn hài tử trước mắt toàn thân đều phòng bị, nàng lộ ra ý cười ôn hòa: "Nhị đệ, đệ hôm nay là cố ý đụng vào người ta?"
Mộc Khanh Thần đột nhiên ngẩng đầu , không tự chủ lùi về phía sau một bước, hắn đúng là cố ý để Mộc Ngưng Hoa tức giận, tốt nhất là âm thầm đánh chết hắn,hắn sẽ lấy cớ để không đi kinh đô.
Ai biết rằng nàng sẽ không động thủ, ngược lại còn quan tâm hắn, mang hắn tới Ngọc Sanh cư.
Mộc Khanh Thần thu ống tay áo, khóe môi càng run rẩy đến lợi hại, khuôn mặt nho nhỏ lại lộ ra ý chí kiên định: "Ta chính là cố ý!"
"A." Tô Diêu khẽ cười, ánh mắt nàng đong đưa phá lệ vô cùng ôn nhu, tươi cười như vậy càng khiến Mộc Khanh Thần rùng mình, trong lòng phòng bị càng đậm.
"Ngươi muốn làm gì?"
Tô Diêu đứng dậy, nhẹ nhàng dương cao khóe môi, ý cười không biến hóa, khí thế quanh nàng trở nên áp bách: "Không phải ta muốn làm gì, mà là nhị đệ muốn làm gì?"
Cặp mắt kia quá mức xuyên thấu,phảng phất có thể nhìn rõ suy nghĩ mỗi người.
"Ngươi......" Mộc Khanh Thần trong mắt hiện lên hung ác, hắn đã không còn đường lui, trái phải đều sẽ chết,nếu kéo thêm được đích nữ Vinh Vương phi thương yêu nhất cũng rất đáng!
Mộc Khanh Thần gắt gao nghiến răng, chờ Tô Diêu tới gần, đột nhiên hắn móc từ tay áo một con dao nhỏ hướng tới ngực Tô Diêu !
Hắn lần này dùng đủ sức lực, thậm chí bởi vì khẩn trương, đôi mắt đều nổi lên màu đỏ, hắn muốn giết Mộc Ngưng Hoa, hắn dù phải chết cũng muốn kéo ả đi cùng!
Tô Diêu đột nhiên lùi lại một bước, eo nhỏ mềm mại lắt léo, tránh thoát một kích của Mộc Khanh Thần, nàng nghiêng người chế trụ cổ tay hắn, hất tới một góc bàn.
Xương cốt va chạm vào bàn phát ra tiếng vang, Mộc Khanh Thần không đề phòng nên nhanh chóng buông tay vì đau đớn,con dao nhỏ rơi trên tấm thảm, nổi bật ánh bạc lấp lánh.
Mộc Khanh Thần che lại cánh tay bị đau, hắn nhanh chóng muốn chạy, hắn sợ Tô Diêu đuổi theo phản kích.
Tô Diêu nhặt lên con dao, nàng nhìn lưỡi dao sắc bén, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào: "Xem ra vì giết ta, đệ cũng chuẩn bị thật kĩ."
Nàng đã từng học qua thuật phòng thân cho nữ tử , thừa sức đối phó với vài cái hài tử.
Mộc Khanh Thần cắn răng không lên tiếng, ánh mắt lại gắt gao chú ý động tĩnh của Tô Diêu, thấy nàng chuyên chú đánh giá dao nhỏ, hắn vội vã đứng dậy, hướng phía cửa muốn chạy đi.
Tô Diêu không cho hắn cơ hội chạy thoát, nàng xách làn váy một chân đá qua, trực tiếp đem hắn quỳ trên mặt đất, ý cười trên môi thanh lãnh: "Ta là đại tỷ tỷ,thế nhưng đệ lại muốn giết ta, đệ thật là không hiểu lễ nghĩa!"
Mộc Khanh Thần giãy giụa nhưng sức lực hắn không đủ, hơn nữa vừa rồi còn bị thương,hiện tại hắn chỉ có thể quỳ trên mặt đất, hung tợn nghiến răng:
"Ngươi mặt ngoài dịu dàng rộng lượng, nội tâm lại hẹp hòi ác độc, bởi vì ta chắn đường, ngươi liền sai người treo ta trên cây một ngày một đêm, vì không muốn nhìn ta, mùa đông ngươi liền đem ta đẩy vào nước! Ta từ khi sinh ra, nhìn thấy ngươi không phải bị trách cứ chính là bị phạt quỳ, ngươi còn không biết xấu hổ nói ngươi là tỷ tỷ ta, quả thật là đáng chê cười!"
Tô Diêu mắt chợt loé, thời điểm biết Vinh Vương phủ chỉ có một người con vợ lẽ, nàng đã từng suy đoán đó có lẽ là thủ đoạn Vinh Vương phi dùng để khống chế hậu viện, hôm nay nhìn thấy Mộc Khanh Thần, nàng càng khẳng định mình đoán đúng, đem con vợ lẽ nuôi thành cái dạng này, vị mỹ nhân Vinh Vương phi tuyệt đối tay không thể sạch sẽ.
Chỉ là không nghĩ tới, Mộc Ngưng Hoa thế nhưng cũng là kẻ ác độc giống như nương nàng ( haizz mẹ nào con nấy , bà má độc ác đương nhiên cô Hoa cũng không kém phần , đọc phần này thấy thương bé Thần quá )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro