Chương 20 : Thế giới này thiếu ngươi một cái giải Oscar

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : TNTN ( Đọc tên mở đầu mà hài vch )
Tô Diêu lắc lư chén rượu trong tay, tròng mắt dán vào chỗ gợn sóng nổi lên, trong lòng nàng càng thêm lạnh lùng : Ngày đầu tiên gặp nhau Hoàng Thượng liền vứt ra một miếng mồi, không sợ những người này tranh nhau sứt đầu mẻ trán, không nể mặt hắn hay sao?
Có lẽ...Hoàng Thượng chính là đánh cái chủ ý này?
Giống như dưỡng cổ trong truyền thuyết, đầu tiên sẽ đem đám cổ đặt vào bình chứa, tùy ý để chúng nó giết hại lẫn nhau, cuối cùng con nào có thể sống chính là con mạnh nhất, đây cũng là yêu cầu của Hoàng Thượng...
Đại điện một mảnh an tĩnh, ai cũng không dám mở miệng, sợ nói sai cái gì sẽ khiến Hoàng Thượng sinh ra nghi kỵ trong lòng...
"Khụ khụ..." Sở Phi Diễn sau khi được an bài thoả đáng liền dùng ống tay áo che miệng ho khan hai tiếng, đánh vỡ không khí quỷ dị bên trong đại điện, "Hoàng Thượng, ngài vẫn đang là tuổi xuân,khi nào phải cần có người thừa kế ?"
"Ái khanh, cũng chỉ có ngươi là suy nghĩ như vậy, không biết có bao nhiêu kẻ lén lút ước gì trẫm mau ngã xuống, để tranh cướp ngồi lên bảo tọa."
"Hoàng Thượng, thần tuy bất tài nhưng luôn nhắc nhở bản thân phải trung thành, cho dù đến hơi thở cuối cùng, thần cũng nhất định giúp Hoàng Thượng bảo vệ tốt vị trí, không cho bất luận kẻ nào có cử chỉ đi quá giới hạn. Khụ khụ..."
Sở Phi Diễn vừa nói vừa nhịn không được ho khan hai tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm tái nhợt, đôi mắt mông lung ôn nhuận trong suốt.
Hoàng đế xem dáng vẻ này của hắn, trong ánh mắt mang theo đầy lo lắng: "Sở ái khanh, ngươi thế nào vậy?"
"Đều là thần vô dụng, không duyên không cớ thân mình tự rách nát, cô phụ tín nhiệm của Hoàng Thượng."
"Tâm tư này của ngươi...luôn cho rằng chính mình làm không tốt, ngươi nhìn xem một đám thần tử trên triều đình, nơi nào bằng được một phân so với ngươi." Hoàng đế nói xong lại nhìn về phía đám tôn thất bên trong đại điện "Trẫm đã hạ chỉ, Thái Học Viện do Thừa tướng làm chủ, Thừa tướng là thiếu niên thiên tài, mười lăm tuổi đã thi đậu Trạng Nguyên, tài học không ai có thể so sánh, các ngươi phải lấy Thừa tướng làm tấm gương, đi theo học tập cho tốt, mỗi người đều phải trở thành nhân tài ở Đại An quốc."
"Vâng."
Tô Diêu ngồi ở phía dưới, nhìn Sở Phi Diễn thần sắc khiêm tốn, nhịn không được tán thưởng trong lòng: Quả nhiên là người tài trong người tài.
Nàng cho rằng chính mình diễn đã đủ tốt, không nghờ tới hôm nay gặp được người đem kỹ thuật diễn dung nhập vào xương cốt, nếu là đặt ở hiện đại, mười cái ảnh đế Oscar gặp hắn đều  phải chào thua.
Ca vũ vang lên, Tô Diêu vừa thưởng thức dáng người vũ cơ vừa không dấu vết đánh giá đám tôn thất ngồi đối diện.
Vào cung tổng cộng có tám người, trong đó con vợ cả của các Thân vương đã là bốn người, Trang vương con vợ cả Mộc Nghi Lễ ,Vũ vương con vợ cả Mộc Chi Thu, Bình vương con vợ cả Mộc Tứ Ngũ cùng Vinh Vương con vợ lẽ Mộc Khanh Thần.
Nhìn cái đội hình này, Tô Diêu nhịn không được lắc đầu: Cũng không biết Vinh Vương là ngốc nên cố ý , hay nhận thấy thánh chỉ vào cung tổng cộng có tám người, trong đó có bảy người đều là đích tử, đích nữ vào cung, duy chỉ có Vinh Vương là đưa tới một thứ tử cùng một cái thế thân, rõ ràng mắc bệnh điên !
Chỉ cần Hoàng Thượng có điều bất mãn với Vinh Vương phủ,nhất định sẽ liên lụy lên người nàng cùng Mộc Khanh Thần.
Nghĩ đến đây, Tô Diêu chỉ cảm thấy có chút đau đầu, xem ra phải nhanh chóng   tìm một cái chỗ dựa, phải tìm một cây đại thụ thật lớn, rồi nhanh chóng bắt đầu sự nghiệp ôm đùi, nàng chỉ là thiếu nữ với hai bàn tay trắng,phải ở kinh đô đứng vững gót chân rồi mới có thể tính đến việc báo thù Vinh Vương phủ, chỉ dựa vào bản thân nàng,còn không biết phải chờ tới khi nào.
Tô Diêu định ra chủ ý, bỗng nhiên phát hiện có ánh mắt dừng ở trên người, nàng quay đầu xem qua, đối diện là đôi mắt mang theo nhàn nhạt vui sướng, nàng không dấu vết cúi đầu, giả vờ diễn bộ dáng ngượng ngùng.
Nhi tử Lại Bộ Thượng Thư  Cố Viễn Du, từ nhỏ cùng đích tiểu thư Vinh Vương phủ Mộc Ngưng Hoa đính hạ hôn ước, nếu không phải Hoàng Thượng đột nhiên tuyên triệu vào cung, hôn sự của bọn họ hẳn là sắp phải tiến hành.
Nhìn động tĩnh của Tô Diêu, Cố Viễn Du ý cười trên môi thu lại, ngón tay thon dài cầm chén rượu nhẹ nhấp một ngụm.
So với bộ dáng hai năm trước, Mộc Ngưng Hoa hiện tại trổ mã càng thêm rung động lòng người. Từ khi nàng mới tiến vào đại điện hắn đã từng giây từng phút chú ý tới nàng, thần sắc nàng tự nhiên cùng cử chỉ ngồi ưu nhã, nhìn nàng hắn chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, hiện giờ thật vất vả nàng mới nhìn lại, hắn liền cảm thấy tim đập đã loạn một nhịp.
Ca vũ quá nửa tiếng nhạc, Mộc Trăn Trăn vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên đứng dậy: "Hoàng Thượng, trên đường tới đại điện tham gia yến hội, thần nữ thế nhưng gặp được Ngưng Hoa tỷ tỷ của Vinh Vương phủ, nàng nói hôm nay sẽ dâng cho ngài lễ vật! Tính tình nàng thẹn thùng, đến giờ vẫn còn chưa tìm được cơ hội mở miệng, thần nữ liền thay nàng bẩm lên."
( Mọi người có thắc mắc nếu Sở Phi Diễn cùng Tô Diêu xuyên về hiện đại làm ảnh hậu - ảnh đế sẽ như thế nào không ? Hehee...dưới đây ảnh fanart của ta vẽ trên Web picrew.me nè )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro