Chương 29 : Tìm người cứu mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : TNTN ( Ta đọc xong cả quyển rồi, giờ Edit lại có chút chán ý éc éc )
Mộc Trăn Trăn tâm thần hoảng hốt rời khỏi Từ An Cung, có Thái hậu yêu thương, nàng trong lòng đương nhiên cao hứng, chính là nàng cũng không yêu thích Hậu vị gì cả, nàng chỉ thích công tử Cố gia mà thôi....
Tô Diêu không biết Từ An Cung phát sinh chuyện gì, ban đêm khi nàng đang chuẩn bị ngủ, lại có thanh âm vội vàng bẩm báo.
Người tới là thái giám chiếu cố Mộc Khanh Thần - Cát Phúc, mới tiến vào hắn liền bùm một tiếng quỳ trên mặt đất: "Nô tài ra mắt tiểu thư, Mộc công tử bệnh ngày càng nặng, mong tiểu thư mau tới nhìn một cái."
Tô Diêu đánh giá thái giám trước mắt, hắn tuổi tác không lớn, trên trán mang theo mồ hôi, nói chuyện thở gấp,bộ dáng nôn nóng: "Ngọc Phù, cấp chỗ ngồi cho công công."
"Nô tài không dám." Cát Phúc vội vàng lắc đầu.
"Sắc trời tối như vậy, ngươi nói cho ta một chút tình huống của Khanh Thần. Còn muốn ta chuẩn bị cái gì, bằng không ta trừ bỏ là lo lắng suông,cũng không thay đổi được gì !"
"Hồi bẩm tiểu thư, Mộc công tử lần trước trong yến hội cảm nhiễm phong hàn vẫn luôn bệnh nặng, thái y kê thuốc cũng không có hiệu quả, đoạn thời gian trước có vài vị công tử đến thăm Mộc công tử, Mộc công tử bệnh càng thêm nặng, bây giờ không thể ra khỏi giường."
"Thăm?" Tô Diêu híp mắt, mặc kệ là địa phương gì, con người luôn là trèo cao đạp thấp, nàng bên này bị nhằm vào, Mộc Khanh Thần bên kia hẳn là không quá tốt.
" Vâng." Cát Phúc cúi đầu không dám nói trắng ra,các tôn thất vào cung đều là con vợ cả, chỉ có Mộc Khanh Thần là thứ tử, tuổi tác hắn lại nhỏ, tự nhiên là đối tượng bị khi dễ.
Tô Diêu đứng dậy: "Ta đã biết, ngươi ở bên ngoài chờ một lát, ta thay y phục rồi đi qua."
Cát Phúc thối lui đến cửa, Ngọc Phù cầm y phục muốn thay cho Tô Diêu, sắc mặt nàng mang theo vài phần chần chờ: "Tiểu thư, sắc trời đã muộn như vậy, nếu không liền chờ ngày mai qua đi,buổi tối thực sự là không an toàn."
Sự tình phát sinh đột ngột, thế nào cũng làm người ta không yên tâm.
Tô Diêu lắc đầu: "Ta cùng Khanh Thần cùng vào hoàng cung, có thể nói ở chỗ này chính là sống nương tựa lẫn nhau, không biết hắn xảy ra chuyện gì thì thôi, nếu biết mà không đi ta thực sự không yên lòng."
Thời gian này, nàng đã suy nghĩ rất nhiều,trong đó nhất định có mưu tính.
Lần trước trong yến hội Hoàng Thượng nói sẽ chọn lựa trong đám tôn thất một người thừa kế, nàng trong lòng mơ hồ có chút hiểu ra, thời gian này lại chịu nhiều khi dễ, khiến ý nghĩ này ngày càng rõ ràng.
Thứ tử Vinh Vương phủ cho rằng nhất định sẽ chết, nếu quay lại bước lên ngôi vị hoàng đế thì sao?
Tưởng tượng chuyện này có thể làm cả Vinh Vương phủ nôn ra máu, Tô Diêu liền cảm thấy cả người thoải mái. Đương nhiên nàng có tâm tư này,cũng phải xem Mộc Khanh Thần có mạng hay không!
Mộc Khanh Thần an trí ở An Phúc cư, không biết có phải cố ý hay không, mà hắn xếp cùng nơi với Mộc Nghi Lễ phủ Trang Vương, cũng chính là ca ca Minh Châu quận chúa Mộc Trăn Trăn.
Ngọc Phù chịu đựng lo lắng trong lòng giúp Tô Diêu đổi y phục, vẻ mặt muốn nói lại thôi, tựa hồ không biết nên khuyên can nàng thế nào.
Tô Diêu nhìn nàng thật tình lo lắng, không khỏi mỉm cười: " Được rồi, ngươi không phải cho rằng ta thật sự ngu xuẩn trực tiếp chạy tới An Phúc cư?"
Ngọc Phù sửng sốt: "Tiểu thư, ý tứ người là......"
"Nơi đó là cung điện mà nhóm các công tử cư trú, ta một nữ tử đơn độc xông vào, chỉ sợ không được bao lâu, thanh danh đã bị lan truyền đến mức không thể nghe. Còn nữa, ta vốn không hiểu y thuật, dù cho có tới cũng không thể giúp Mộc Khanh Thần."
Ngọc Phù nhẹ nhàng thở ra: "Kia tiểu thư đổi xiêm y này là vì lý do gì?"
"Trực tiếp đi qua không thể giúp Khanh Thần, vậy chỉ có thể đi tìm lối tắt hỗ trợ." Tô Diêu chớp mắt, tròng mắt màu đen phản chiếu ngọn nến long lanh, tựa hồ có ánh sáng mỹ lệ hiện lên.
Nàng đến trước bàn trang điểm ngắm nghía một phen, dùng bột nước bôi lên mặt thành bộ dáng tái nhợt, sau đó từ ống tay áo lấy ra khăn tay, ánh mắt hơi động,nguyên bản ánh mắt lạnh lẽo tức khắc rơi nước mắt,khăn tay còn chưa chạm đến mặt nước mắt đã rào rạt.
Sau đó không mang áo choàng, nàng  mặc một thân xiêm y đơn bạc trực tiếp chạy ra khỏi Lãnh Thúy Hiên, hướng về phía Từ An Cung.
Thái hậu vừa mới nghỉ ngơi không lâu, nàng tuổi hơi lớn nên rất dễ tỉnh,Tề ma ma vừa tiến vào, nàng liền mở bừng mắt,nghe thấy bên ngoài vọng lại tiếng khóc tức khắc nhíu mi tâm: "Xảy ra chuyện gì?"
"Hồi bẩm thái hậu, Mộc Ngưng Hoa từ Lãnh Thuý Hiên tới, đang quỳ ở bên ngoài, nói là muốn nương nương cứu mạng."
Thái hậu giữa mày vừa nhíu trong mắt lại hiện lên thần sắc không vui, bất quá nghĩ đến tác dụng của nàng, lại đem thanh âm sắp sửa răn dạy đè ép trở về: "Cho nàng tiến vào."
"Vâng." Tề ma ma nhận ra Thái hậu tâm tình không vui, liền nín thở lui xuống.
Tô Diêu lúc trước nói muốn tới tạ ơn Thái hậu, bị nàng lấy cớ thân thể không khoẻ cho trở về, lần nữa muốn tới, lại được dặn dò học tốt quy củ, bởi vậy sự tình vẫn luôn trì hoãn, đây là lần đầu tiên nàng bước vào Từ An cung.
Bên trong đại điện bài trí cực kỳ xa hoa, bởi vậy có thể nhận thấy Thái hậu sinh hoạt cực kỳ thoải mái.
Trong ánh nến, Tô Diêu ngước mắt nhìn trên người Thái hậu mặc thường phục,vội vàng quỳ xuống mặt đất, cung kính dập đầu hành lễ: "Thần nữ Mộc Ngưng Hoa gặp qua Thái hậu nương nương."
Mama dạy dỗ quy củ yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với Tô Diêu, thậm chí còn mượn tay Thái hậu trừng phạt nàng, làm nàng ăn nhiều đau khổ, đồng thời cũng đốc thúc Tô Diêu đem quy củ trong cung biểu diễn càng thêm hoàn mỹ.
Lúc này nàng quỳ lễ giống như nước chảy mây trôi, một thân váy lụa tố y đơn giản phô ra trên đại điện giống như đóa hoa nở rộ, ống tay áo giao nhau, trâm cài trên đầu đong đưa, mỗi một chi tiết tinh xảo đều làm người ta không nhìn ra bất luận sai lầm gì.
Thái hậu đánh giá bộ dáng Tô Diêu, ánh mắt vẫn luôn lạnh nhạt rốt cuộc nổi lên gợn sóng nhè nhẹ: "Thời gian này ai gia thân thể không khoẻ, vẫn không có cơ hội nhìn thấy con, mau ngẩng đầu lên để ai gia nhìn một cái."
Tô Diêu ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt diễm lệ tinh xảo, nàng lớn lên cực đẹp, tuổi tác hiện tại mới có mười lăm còn chưa hoàn toàn nẩy nở đã là một mỹ nhân, đặc biệt là cặp mắt kia, con ngươi đen nhánh giống như những ngôi sao che kín bầu trời, ngắm một cái khiến cho người ta không nhịn được đắm chìm trong đó, lông mi chớp chớp giống như quạt lông, đuôi mắt giơ lên, làm cho khuôn mặt mỹ lệ càng thêm vài phần mị hoặc.
Lúc này đôi mắt mỹ lệ mang theo nước mắt, vành mắt hơi phiếm hồng khiến người khác chỉ cảm thấy nhịp đập trái tim chạy theo thần sắc của nàng.
Ý cười trên môi Thái hậu càng thêm lạnh lùng, trong mắt chỉ toàn là thần sắc chán ghét, không nghĩ tới Tô Diêu này thế nhưng lại xuất sắc như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro