Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Hữu thời điểm tới Thiếu Lâm liền tỉnh.

Hắn đã luyện thành thần công, bất luận gió thổi cỏ lay gì cũng đều không thể lọt ra khỏi lỗ tai hắn, càng không nói đến vừa rồi nhiều người vây lại đây như vậy -- nếu không phải trên đường trở về dựa vào sư huynh làm hắn cảm thấy kiên định, hắn căn bản ngủ không được.

Bất quá hắn tuy rằng tỉnh, nhưng lại không nhúc nhích.

Văn Nhân Hằng đối hắn luôn luôn dung túng, liền đem người ôm về tiểu viện, nhẹ nhàng đặt ở trên giường.

Diệp Hữu vẫn nhắm hai mắt, lười biếng mà tìm một tư thế nằm thoải mái.

Văn Nhân Hằng nói: "Chốc lát lại ngủ tiếp?"

Diệp Hữu nói: "Không được, không dậy."

Văn Nhân Hằng không hỏi hắn vì sao không dậy nổi, rót một ly trà, lấy sách ra, vừa xem vừa bồi hắn. Diệp Hữu nghe thấy tiếng lật trang, lúc này mới mở to mắt, một tay chống đầu, lẳng lặng nhìn.

Văn Nhân Hằng nói: "Như thế nào?"

Diệp Hữu cười nói: "Ta khi mất trí nhớ có một câu là thật tình."

Văn Nhân Hằng liếc hắn một cái: "Chỉ có một câu?"

Diệp Hữu nghiêm túc nói: "Chỉ có câu này phát ra từ tâm phế."

Văn Nhân Hằng đại khái có thể đoán ra hắn muốn nói cái gì, liền dù bận vẫn ung dung chờ hắn nói.

Diệp Hữu nói: "Sư huynh, ngươi lớn lên thật là cảnh đẹp ý vui."

Văn Nhân Hằng thanh âm thực ôn nhu: "Cho nên phải làm phu nhân của ngươi?"

Diệp Hữu cười cười, không sợ chết nói: "Ân, chờ ta chọn cái ngày hoàng đạo......"

Nói đến một nửa, Văn Nhân Hằng liền buông sách đi qua.

Diệp Hữu đúng lúc im tiếng, hướng trong giường trốn một chút, cười tủm tỉm mà dựng ngón trỏ đặt ở bên miệng. Văn Nhân Hằng vừa bực mình vừa buồn cười, nắm tay hắn một chút, ngồi trở lại trên ghế tròn.

Ngay sau đó, hắn nghe thấy ngoài viện vang lên tiếng bước chân ồn ào, còn một ít tiếng nói nhỏ -- Kỷ Thần Y bị nhóm hiệp khách khuyên động, cấp Hiểu công tử "Bệnh đặc biệt nghiêm trọng, tựa hồ tùy thời đều có thể xong" xem bệnh.

Từ đêm qua qua đi, nhóm hiệp khách liền minh bạch tầm quan trọng của Hiểu công tử, thấy thân thể hắn yếu đuối thành như vậy, lo lắng không thôi, bởi vậy thận trọng đề ra một câu tìm Kỷ Thần Y, lập tức được mọi người phụ họa.

Bọn họ là một phen có ý tốt, Văn Nhân Hằng liền không cự tuyệt, mời Kỷ Thần Y vào.

Nhóm hiệp khách không tính quấy rầy đến Hiểu công tử, liền rời khỏi tiểu viện chờ.

Mà người Thiếu Lâm muốn bảo vệ Kỷ Thần Y, vì thế làm hết phận sự mà theo đi vào.

Kỷ Thần Y nhìn người bệnh trên giường một cái, qua hắn bắt mạch, bị cường kiện mạch đập này làm cho cái trán nhảy dựng. Người này nếu có thể bệnh đến tùy thời xong đời, những người bên ngoài đó liền đều chẳng sống được.

Diệp Hữu vừa lúc "Sâu kín tỉnh lại", suy yếu nói: "Kỷ Thần Y tới?"

Kỷ Thần Y nhàn nhạt nói "Ân", hỏi: "Lần này chỗ nào không thoải mái?"

Diệp Hữu nói: "Ngực đau."

Kỷ Thần Y có điểm ghét bỏ hắn, nói: "Bệnh của ngươi không trị tốt được."

Diệp Hữu ho nhẹ vài tiếng: "Ân, thân thể của ta, ta...... Khụ, ta chính mình cũng biết......"

Văn Nhân Hằng bước nhanh qua nâng dậy hắn, vỗ vỗ lưng giúp hắn thuận khí, đầy mặt ngưng trọng.

Kỷ Thần Y trầm mặc mà nhìn bọn hắn chằm chằm.

Diệp Hữu "Hoãn khí", nói: "Ta hiện tại cứ nghĩ nhanh chóng bắt được Quân Trắng vì giang hồ thảo một cái công đạo, đúng rồi, những dược nhân kia thế nào?"

Kỷ Thần Y nói: "Còn ngủ."

Diệp Hữu nói: "Ta nghe nói tối hôm qua Ma Giáo trưởng lão cũng tới, hắn đã có biện pháp đánh ngã dược nhân, không chừng có thể giúp đỡ."

Kỷ Thần Y không tỏ ý kiến, nhưng lời nói lại nghe vào, ở trong lòng kinh ngạc một phen người này cùng Ma Giáo quan hệ như thế nào, nói một câu dựa theo đơn thuốc lần trước bốc thuốc, ông phải đi rồi.

Lúc trở về, chỗ của ông tụ một đám người.

Kỷ Thần Y đẩy đám người ra, thấy một Bạch y nhân đang đứng trước cửa.

Người này hình dáng ngũ quan sắc nét, có thể thấy được một chút huyết thống ngoại tộc, lớn lên mi thanh mục tú, đúng là Ma Giáo Miêu trưởng lão, hắn không biết là tới khi nào, đang đứng ở cửa cùng tiểu đồ đệ nói chuyện.

Vài vị hiệp khách cùng đệ tử Thiếu Lâm sợ ngốc ngốc tiểu thần y bị Ma Giáo nhiễm loạn mấy ý nghĩ độc hại, liền như lâm đại địch mà thủ bên cạnh, lúc này thấy Kỷ Thần Y trở về, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Kỷ Thần Y hỏi: "Miêu trưởng lão có việc?"

Miêu trưởng lão gật đầu, nói cho hắn muốn xem xét dược nhân, thử xem có thể hay không giải được.

Ngụ ý, đó là muốn nhúng tay việc này.
Người xung quanh tức khắc nghị luận sôi nổi, có chút cảm thấy có thể thử một lần, lại có chút đối toàn bộ Ma Giáo đều không yên tâm, vạn nhất không chuẩn bị tốt, còn làm lộng hỏng rồi biến thành con rối giết người không chớp mắt, vậy phải làm sao bây giờ.

Đương nhiên, bọn họ nói không tính, đến xem ý tứ Kỷ Thần Y cùng các vị tiền bối, mà Kỷ Thần Y tuy rằng đã định quy củ "Không trị tà phái", nhưng cũng không phải mỗi lần ở bên ngoài gặp được người tà phái cũng sẽ làm mặt lạnh, nhiều lắm là coi như không phát hiện, chính là không biết có thể đồng ý cùng tà phái người hợp tác không.

Kỷ Thần Y nhìn hắn vài lần, dẫn đầu rảo bước tiến vào sân, nói: "Vào đi."

Miêu trưởng lão vì thế đi vào.

Lúc này, các tiền bối đang xem tin mà Ma Giáo giáo chủ sai người đưa cho Đào cô nương. Thiếu Lâm đệ tử chỉ phụ trách bảo hộ hai vị thần y an toàn, cũng sẽ không tham gia vào quyết định của bọn họ, liền cũng đi theo vào tiểu viện. Mà người phụ cận vây xem vốn định bàn tán cùng người khác, kết quả liền nghe thấy Quân Đen lại đưa tới một phong thư, lập tức đem việc này quên đi.

Cho nên thẳng đến buổi trưa, các vị tiền bối mới biết được việc này.

Nguyên nhân là bọn họ phát hiện bên người Tạ Quân Minh chỉ có Hắc trưởng lão, lại không thấy một bóng dáng trưởng lão khác, liền thuận miệng hỏi một câu.

Tạ Quân Minh nói cho bọn họ: "Miêu Miêu đi giúp đỡ Kỷ Thần Y nghiên cứu giải dược."

Các vị tiền bối ngẩn ra: "Hắn đi chỗ Kỷ Thần Y?"

Tạ Quân Minh gật đầu, khó thấy được nói một lời hay: "Đừng nhìn Miêu Miêu có vẻ không đáng tin cậy, nhưng là rất lợi hại."

Mấy người Từ Nguyên Phương Trượng trao đổi ánh mắt lẫn nhau, đều có chung một loại cảm giác quỷ dị.

Nhiều năm như vậy, bạch đạo cùng hắc đạo đều không cùng nhau hợp tác việc gì, hiện giờ bọn họ không chỉ bỏ thêm một Tạ Quân Minh, Kỷ Thần Y nơi đó còn nhiều hơn một Miêu trưởng lão, người Ma Giáo từ trước đến nay có điểm không đàng hoàng, cũng không biết để Miêu trưởng lão trộn lẫn có chỗ hỏng hay không.

Đinh các chủ không thích tà phái, thần sắc không tốt lắm.

Còn lại mấy người duy trì một chút biểu tính vi diệu, đều không có mở miệng.

Tạ Quân Minh ăn đồ ngon thủ hạ làm, bớt thời giờ đi xem bọn hắn, cười nhạo hỏi: "Sao hả? Nghe thấy người Ma Giáo hỗ trợ nên không thoải mái? Ai da thật là kỳ, chính minh chủ các ngươi có vấn đề, thế nhưng còn có mặt mũi hoài nghi người khác."

Mấy người: "......"

Đinh các chủ lãnh đạm nói: "Không có chứng cứ xác thực, chưa thể phán định hắn chính là Quân Trắng."

Tạ Quân Minh nói: "Ta có bảo hắn là Quân Trắng sao? Ta chỉ nói hắn có vấn đề."

Hiện tại phỏng chừng không ít người sẽ không nhìn ra minh chủ mang hiềm nghi lớn nhất, Đinh các chủ lười cùng hắn biện luận cái này, chỉ liếc nhìn hắn một cái liền chuyển tầm mắt.

Tạ Quân Minh tiếp tục nói: "Còn có, ta nhắc nhở một câu, tối hôm qua nếu không phải Miêu Miêu nhân gia ra tay, các ngươi lưu không được nhiều dược nhân như vậy đâu, bạch đạo các ngươi một câu cảm ơn đều không có, thật là làm người mở rộng tầm mắt."

Mấy người: "......"

"Nghe nói hôm qua Miêu trưởng lão xuống núi đi tìm Diệp giáo chủ, các tiền bối sợ là muốn cảm ơn, chỉ là chưa kịp nói."

Một đạo thanh âm ôn hòa từ ngoài điện truyền đến, không nhanh không chậm, như ngày xuân xuất hiện một luồng gió ấm, các vị tiền bối nghe được vạn phần thoải mái. Mấy người Cát bang chủ cùng Từ Nguyên Phương Trượng tinh thần lập tức rung lên, nghĩ thầm Hiểu công tử rốt cuộc cũng tới.

Tạ Quân Minh quay đầu nhìn về phía đại môn, nhìn theo người vô sỉ nào đó đi đến.

Cát bang chủ dẫn đầu đứng dậy: "Thân mình thế nào?"

Diệp Hữu nói: "Ngủ một giấc đã khá hơn nhiều."

Cát bang chủ theo thói quen muốn đánh giá một phen, nhưng mà người này trên đầu quấn vải, căn bản nhìn không ra sắc mặt như thế nào, chỉ có thể dặn hắn nghỉ ngơi nhiều hơn, nhìn hắn chậm rãi ở chỗ bên cạnh ngồi xuống.

Hắc trưởng lão rốt cuộc lại có thể cùng giáo chủ ăn cơm dưới cùng một mái nhà, đặc biệt cảm động, nhưng điểm cảm động này chỉ nhác thấy Văn Nhân Hằng bên cạnh liền lập tức tan thành mây khói, rất muốn chạy xuống núi nói cho nhóm đồng bọn là giáo chủ tính cưới Văn Nhân Hằng, thật quá đáng sợ!

Văn Nhân Hằng phát hiện thấy, dịch ra khỏi tầm mắt hắn một chút.

Hắc trưởng lão đau đớn kịch liệt mà chuyển tầm nhìn, tiếp tục ăn cơm, bên tai chỉ nghe giáo chủ nói: "Việc minh chủ ta đã nghe nói."

Cát bang chủ nói: "Ngươi có suy nghĩ gì không?"

Ngụy Giang Việt ngẩng đầu, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn Hiểu công tử cùng Văn Nhân Hằng.

Sau khi biết nội dung lá thư kia, hắn kỳ thật là có chút nhẹ lòng, bởi vì điều này đại biểu hiềm nghi của phụ thân hắn được rửa sạch, cho nên hắn nóng lòng muốn nghe xem hai người suy nghĩ ra sao.

Diệp Hữu nói: "Nếu chứng cứ là thật, sự nghi ngờ với minh chủ xác thực rất lớn, bất quá......"

Tâm tư mọi người hơi động.

Ngụy Giang Việt thì trực tiếp ngừng hô hấp.

Diệp Hữu nói: "Ta nghĩ nếu Minh chủ thật sự là Quân Trắng, nếu tính toán muốn rời Thiếu Lâm, kỳ thật lúc cùng Đinh các chủ đến Hưởng Hạnh thành có thể tùy tiện tìm lý do chạy lấy người, vì sao còn phải trở về một chuyến, nghĩ cáchtrốn đi dưới mắt nhiều người như vậy?"

Tạ Quân Minh nói: "Có thể do hắn trở về mới phát hiện các ngươi đã bắt Tiếu tiên sinh, sợ bị khai ra."

Diệp Hữu nói: "Như vậy thì mâu thuẫn với việc nhi tử của ông bị bắt, nếu việc đó cũng trong kế hoạch, thì ông ấy đã sớm quyết định đi rồi."

Tạ Quân Minh nói: "Trừ phi việc nhi tử hắn bị bắt không phải hắn an bài, vậy sẽ là ai? Quân Đen chăng?"

Trong lòng Diệp Hữu khen ngợi hắn một tiếng, nói: "Nhưng nếu là Quân Đen, Minh chủ hẳn là sẽ ở lại chờ Quân Đen ra điều kiện với mình, tóm lại không thể là Quân Đen. Tạ cung chủ, ngươi nếu là Quân Đen, bắt được nhi tử của Minh chủ thì sau đó sẽ làm thế nào?"

Tạ Quân Minh nói: "Ta khẳng định sẽ bắt hắn chủ động thẳng thắn nhận sai lầmtrước mặt anh hùngthiên hạ, bằng không liền cắt thứ gì đó trên người con của hắn đưa cho hắn."

Diệp Hữu nói: "Ân, cho nên ta cảm thấy việc của Chung công tử khó có thể là Quân Đen làm."

Hai người này một hỏi một đáp phi thường nhanh, một lần tạm dừng cũng không có.

Mọi người nhanh chóng chuyển độngsuy nghĩ theo hướng bọn họ nói, nghe đến hơi hơi cúi đầu, ngay sau đó liền có bang chủ hỏi: "Vậy nếu không phải Quân Đen làm, có thể là ai? Quân Trắng sao? Nếu như vậy, chuyện Minh chủ là như thế nào?"

Diệp Hữu nói: "Tiếu tiên sinh kia, không biết các ngươi có để ý hay không, ngày đó ta suy đoán Phù Bình cố ý trốn đi là muốn đem hắn thế mạng, thần sắc hắn có điểm thay đổi, nhưng phản ứng đầu tiên lại không phải nhìn về phía Minh chủ. Bình thường, đột nhiên biết được mình bị chủ nhân vứt bỏ, nhất định sẽ nhìn chủ nhânmột cái."

Cát bang chủ hỏi: "Đây là có ý gì?"

Tạ Quân Minh nói: "Ta cảm thấy ý tứ chính là chủ của Phù Bình cùng chủ của Tiếu tiên sinh phỏng chừng không phải một người."

Lời vừa nói ra, khắp nơi kinh ngạc.

Mà tâmNgụy Giang Việt không biết làm sao bỗng nhiên trầm xuống.

Diệp Hữu nói: "Ân, có khả năng này."

Cát bang chủ líu lưỡi: "Này...... Có thể sao?"

"Muốn biết có thể không, có một biện pháp rất đơn giản," Diệp Hữu nhìn bọn họ, "Minh chủ tuy rằng không rõ tung tích, nhưng nhà hắn cũng không đến mức tiêu thất, chúng ta đi lục soát thư phòng của hắn, tìm xem người cũng hắn thư tín qua lại, sẽ biết câu trả lời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro