Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế hoạch để Đinh Hỉ Lai làm đại hiệp mau chóng thất bại.

Hắn vốn tưởng rằng dân chúng tầm thường đánh nhau, mà hắn biết võ công, khẳng định có thể chém dưa xắt rau mà giải quyết được bọn họ, thu hoạch vô số cảm kích cùng sùng bái, nhưng hắn mới vén tay áo, người bên cạnh liền vội vàng ngăn cản hắn.

"Tiểu công tử ngươi nhưng đừng qua, đó là người giang hồ, bay tới bay lui, còn cầm đao đó!"

Đinh Hỉ Lai chớp chớp mắt: "Người giang hồ?"

Bá tánh nói: "Đúng vậy!"

Đinh Hỉ Lai tức khắc có điểm nhụt chí, yên lặng đem tay áo vuốt lại nguyên trạng, nghĩ mình dù sao cũng là thiếu các chủ Linh Kiếm Các, khoanh tay đứng, một thân chính khí nói: "Ta đây càng phải đi xem, giờ đang Tết Trung Thu, bọn họ dám quấy rầy bá tánh? Lão bá yên tâm, ta cũng là người giang hồ, giao cho ta là được, ngài trốn xa một chút."

Người nọ kinh ngạc mà đánh giá hắn: "Kia...... Vậy nhờ đại hiệp."

Đinh Hỉ Lai trầm ổn gật gật đầu, mang theo Nhậm Thiếu Thiên đi đến phía trước, một lát sau mới thả chậm bước chân, chần chờ hỏi: "Thiếu Thiên...... Nếu đánh nhau là người bạch đạo, có cho ta vài phần mặt mũi không? Nếu ta đi can ngăn, chắc cũng không thể cũng đánh ta đi?"

Nhậm Thiếu Thiên cười nói: "Sẽ không, thiếu gia có thể thử khuyên nhủ."

Đinh Hỉ Lai vì thế tràn ngập tin tưởng, theo tiếng vanh chậm rì rì cọ đến bờ sông, nương ánh trăng phát hiện trên cầu có một người cùng ba bốn người đánh thành một đoàn, tựa hồ còn có chút quen mắt.

Hắn đang muốn đến gần chút nữa, Nhậm Thiếu Thiên đã mở miệng: "Đó là Văn Nhân môn chủ."

"A?" Đinh Hỉ Lai giật mình, ngay sau đó ý thức được cái gì, sắc mặt biến đổi, "Vậy Hiểu công tử đâu? Hiểu công tử khẳng định là ở cùng hắn, người đâu? Bọn họ có nói ai rơi xuống nước?"

Nhậm Thiếu Thiên không trả lời, vẫy tay, ý bảo "Nguyệt Ảnh" vẫn âm thầm đi theo bọn họ bảo vệ tốt thiếu gia, ngay sau đó rút kiếm nhằm phía cầu đá bay đi.

Mới vừa giao thủ, hắn liền đoán ra kẻ này là cao thủ, trong lòng trầm xuống. Hiểu công tử không biết võ công, nếu vừa rồi thật sự ở cùng Văn Nhân Hằng, nói vậy dữ nhiều lành ít.

Văn Nhân Hằng một chưởng đẩy lui người vây lên, thừa lỗ hổng nói: "Không cần trợ ta, đi tìm A Hiểu, hắn rơi xuống nước."

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Thiếu gia sẽ đi."

Văn Nhân Hằng nói: "Có mấy người đuổi theo."

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Nguyệt Ảnh."

Hai người đối thoại thực mau, cũng rất ngắn gọn, nhưng đều có thể minh bạch ý tứ, mấy kẻ còn muốn vây người không khỏi chần chờ.

Văn Nhân Hằng võ công không thấp, bọn họ ba người liên thủ mới miễn cưỡng giữ người lại, trên mặt đất còn hai người bị hắn đánh bất tỉnh, hiện giờ bên kia còn có Nhậm Thiếu Thiên cùng cao thủ "Nguyệt Ảnh", tình huống đối bọn họ quá bất lợi.

Một người nhanh chóng quyết định nhảy về phía sau, huýt sáo, hai người còn lại lập tức cũng nhảy lùi lại.

Văn Nhân Hằng nhìn ra mấy kẻ này muốn chạy, nói: "Lưu lại bọn chúng!"

Nhậm Thiếu Thiên thân ảnh nhoáng lên, chớp mắt tiến lên, kiếm trong tay hàn quang đại thịnh, bức hơi thở kẻ thổi còi cầm đầu, người sau đồng tử hơi co lại, miễn cưỡng tiếp nửa chiêu, biết không phải là đối thủ, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể nhảy sông, đột nhiên từ dưới sông phát ra một tiếng vang lớn.

Đinh Hỉ Lai lúc này đang nôn nóng tìm người dưới sống, nghe tiếng kinh hoảng mà quay đầu lại: "Ai? Đây là ai?"

"Nguyệt Ảnh" nói: "Không phải Thiếu Thiên ca cùng Văn Nhân môn chủ."

Đinh Hỉ Lai yên tâm, nói: "Nhìn chỗ đó chằm chằm, nếu là thấy kẻ nào ngoi đầu, đem trói lại."

"Rõ."

Đinh Hỉ Lai lại tiếp tục tìm người.

Sông này sâu ước chừng ba trượng, dòng nước không tính là xiết, các bá tánh thả đèn xuôi dòng mà xuống, hiện giờ mặt sông đầy điểm sáng, tuy rằng nước sông ám trầm, nhưng bởi vì mặt trên đầy đèn, dưới nước có chút động tĩnh thì bọn họ có thể nhanh chóng phát hiện.

Đinh Hỉ Lai vốn tưởng rằng tìm một người rất dễ dàng, nhưng mà tìm nửa ngày cả bóng dáng cũng chưa thấy, kiểm tra một chút mặt sông, trong lòng khẩn trương, miệng liền không chịu yên: "Không thể nào lúc trước nước chảy hướng bên kia, chờ chúng ta tới lại hướng bên này chảy đi?"

"Nguyệt Ảnh" nhân đạo: "...... Không thể nào."

Đinh Hỉ Lai nói: "Kia người khác đâu? Người đâu?"

"Nguyệt Ảnh" suy đoán nói: "Có thể Hiểu công tử thật ra không rơi xuống sông, hoặc sớm đã lên bờ ẩn nấp rồi không?"

Đinh Hỉ Lai nói: "Cũng không phải không có khả năng......"

Vì thế bọn họ bắt đầu tính cùng nhau lục soát, còn lộn trở lại cả bụi cỏ.

Lần này vẫn như cũ không thấy người, Đinh Hỉ Lai không dám nghĩ đến hướng xấu, chưa từ bỏ ý định tiếp tục tìm, thậm chí còn có ý nghĩ kỳ lạ rằng có thể Hiểu công tử có cách trong khoảng thời gian ngắn đào cái hố to giấu mình đi, hoặc là bẻ gãy cỏ lau để hô hấp, nấp ở đáy sông không lên.

"Nguyệt Ảnh" dưới đáy sông tìm một vòng lại một vòng, * mà bò lên nhìn tới thiếu giá xúi quẩy nhà bọn hắn, có điểm lý giải được vì sao các chủ luôn muốn đánh hắn.

Đinh Hỉ Lai hỏi: "Có không?"

"Nguyệt Ảnh" thân đau kịch liệt nói: "Không có."

Đinh Hỉ Lai ngơ ngác nhìn bọn họ, hoang mang lo sợ.

"Nguyệt Ảnh" quan sát thần sắc hắn, cảm giác hai mắt thiếu gia sẽ trở nên vô thần tức khắc hoảng sợ, đang muốn vén tay áo ấn huyệt nhân trung đã thấy Nhậm Thiếu Thiên cùng Văn Nhân Hằng đuổi tới.

Đinh Hỉ Lai trong nháy mắt gọi hồn bay về, hỏi Văn Nhân Hằng: "Hiểu công tử đâu?"

Ánh mắt Văn Nhân Hằng thật sự thâm trầm, giọng nói khàn khàn: "Hắn rơi xuống sông, ngươi không tìm được hắn sao?"

Đinh Hỉ Lai hơi hơi hé miệng: "Không có."

Văn Nhân Hằng nhắm mắt một chút, ngay sau đó không rên một tiếng đi lên, hiển nhiên là muốn tìm người.

Đinh Hỉ Lai thấy thế mang theo người đi hỗ trợ.

Hắn đã qua thời điểm khẩn trương nhất, bồi Văn Nhân Hằng lục soát trong chốc lát, nhìn Văn Nhân Hằng điên cuồng, cảm thấy cứ để vậy không được, nói: "Thiếu Thiên, chúng ta không bằng để người trở về truyền tin đi?"

Hắn đợi chờ, kinh ngạc ngẩng đầu: "Thiếu Thiên?"

Nhậm Thiếu Thiên hoàn hồn: "...... Ân?"

Đinh Hỉ Lai thấy hắn nhìn phía trước, vội vàng hỏi: "Có phải huynh phát hiện được gì không?"

Nhậm Thiếu Thiên thu hồi tầm mắt xem xét mặt sông, nói: "Không có, sao vậy?"

Đinh Hỉ Lai nói: "Ta hỏi có nên phái người hồi khách điếm báo một tiếng."

Nhậm Thiếu Thiên yên lặng một lát.

Đinh Hỉ Lai thấy hắn giống như vừa hít sâu một cái, không biết vì sao, theo bản năng liền cảm thấy hắn cũng sốt ruột chuyện Hiểu công tử.

"Ngươi......" Đinh Hỉ Lai nhớ tới chính mình ngày thường không có việc gì cũng nhắc đến câu Hiểu công tử, nghĩ chừng Thiếu Thiên là sợ hắn sẽ chịu không nổi đả kích liền cảm động, phá lệ ra dáng thiếu gia, nghiêm túc nói, "Thiếu Thiên huynh yên tâm, ta cảm thấy Hiểu công tử thông minh như vậy khẳng định sẽ không có việc gì, chẳng may vạn nhất...... Ta cũng sẽ không đến mức không gượng dậy nổi, sẽ tìm ra kẻ thù để báo thù cho hắn, ta thề."

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Thiếu gia có thể nghĩ như vậy thì tốt."

Đinh Hỉ Lai trải qua một đêm ở kỹ - viện thấp thỏm lần trước thì có thể làm một chút việc, trở lại đề tài: "Vậy huynh muốn phái người trở về không?"

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Ân, ta cùng Văn Nhân môn chủ trói được vài tên, phái người đem bọn chúng về đi."

Đinh Hỉ Lai nói: "Nhưng nơi này chỉ còn lại mấy người chúng ta, những kẻ đó nếu trở lại thì sao?"

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Phỏng chừng sẽ không, bọn họ đã rút dây động rừng, sẽ không mạo hiểm, hiện giờ không tìm được Hiểu công tử, rất có thể đã bị bắt đi, nếu thật là như thế, bọn chúng càng không quay lại."

Đinh Hỉ Lai áp xuống bất an trong lòng, gật gật đầu, quyết định nghe hắn.

"Nguyệt Ảnh" vì thế tuân lệnh rời đi, đem tin tức "Văn Nhân môn chủ cùng Hiểu công tử bị ám sát, Hiểu công tử rơi xuống sông không rõ tung tích" báo cho các vị tiền bối. Khách điếm lập tức nổ tung chảo, vô luận đang ngắm trăng hay sớm đã nghỉ ngơi, đều bị kinh động, sốt ruột chạy xuống lầu.

Mọi người nhìn hắc y nhân bị bị trói trụ, tiến lên kéo ra khăn che mặt, chỉ thấy kẻ thứ nhất là người phái Thanh Thành, hơn nữa địa vị ở phái Thanh Thành còn không thấp, là nhị đồ đệ Hàn bang chủ.

Hàn bang chủ nheo mắt.

Mọi người nhìn về phía hắn, người là hắn tìm khi năm đó xây Bồ Đề Lao, hiện giờ ám sát Hiểu công tử vẫn là người của hắn, có điểm quá gian trá đi?

Hàn bang chủ vạn phần hối hận vì sao không ở Thiếu Lâm Tự nhiều thêm một chút đuổi vận đen, nói: "Không phải ta phái."

Huyền Dương chưởng môn liếc hắn một cái, kéo khăn người thứ hai, phát hiện lại là người phái Thanh Thành.

Hàn bang chủ nhìn mà trong lòng trầm xuống, chợt nảy lên một cỗ nguy cơ nồng đậm, dùng ngữ khí nghiêm túc: "Mặc kệ các ngươi tin hay không, thật không phải ta sai phái."

Huyền Dương chưởng môn kéo khăn người thứ ba, phát hiện lại là đệ tử Võ Đang của bọn họ, mí mắt cũng là nhảy dựng.

Ngụy trang chủ nói: "Chẳng lẽ đối phương cố ý tìm người mấy môn phái, thật thật giả giả muốn cho chúng ta nghi kị lẫn nhau? Nếu tavlà hắn cũng động đến người của ' Thương Khung ' cùng ' Nguyệt Ảnh '."

Hắn nói xong, Huyền Dương chưởng môn liền kéo xuống khăn che của kẻ cuố cùng, phát hiện không phải người của "Nguyệt Ảnh", nhưng thật sự là người "Thương Khung".

Mọi người: "......"

Ngụy trang chủ: "......"

Ngụy trang chủ tức khắc nhíu mày: "Làm bọn họ tỉnh lại."

Không cần hắn nói, Hàn bang chủ sớm đã phân phó thủ hạ đi làm, mấy bồn nước lạnh hắt xong, mấy người liền chậm rãi tỉnh lại, nhìn mọi người, mờ mịt.

"Chưởng môn?"

"Sư phụ, các người như thế nào...... Từ từ, sao lại thế này? Sao ta lại bị trói? Sư phụ?"

Hàn bang chủ hỏi: "Các ngươi không có ấn tượng gì à?"

Nhị đệ tử Phái Thanh Thành lắc đầu: "Không có, rốt cuộc làm sao vậy? Chúng ta không phải mới vừa cơm nước xong sao?"

Hàn bang chủ hỏi: "Sau đó thì sao?"

Đệ tử phái Thanh Thành nói: "Sau đó ta liền cùng Tiểu Vương ra ngoài, định đi dạo xung quanh, lại sau đó...... Lại sau đó ta cũng không biết, ta đã làm cái gì? Sao người đau như vậy?"

Hàn bang chủ cảm thấy nhẹ lòng hơn, lúc này Huyền Dương chưởng môn cùng Ngụy trang chủ bên kia cũng hỏi xong, tình huống đều giống nhau, bọn họ đều không biết đã xảy ra chuyện gì, khi thanh tỉnh đã thấy mình bị trói.

Đám người Từ Nguyên Phương Trượng trao đổi ý kiến, suy đoán khả năng bọn họ bị hạ dược, sợ sẽ tiếp tục bị Cờ Trắng thao túng, tạm thời không cởi trói , tính toán trước hết đưa về Thiếu Lâm để Kỷ Thần Y nhìn xem.

Bất quá theo người "Nguyệt Ảnh" nói lại thì giữa bọn chúng có một người thổi còi, đã nhảy sông chạy mất, còn có mấy người đuổi theo Hiểu công tử, không biết có bị hạ dược không, lại càng không biết sẽ là thủ hạ nhà ai.

Đinh các chủ nói: "Tìm người quan trọng."

Mọi người sôi nổi nói phải, vội vàng chạy tới bờ sông.

Người Song Cực Môn biết được tin đã ngay lập tức theo Đao Ba Nam chỉ huy, trực tiếp đi tìm môn chủ. Lúc mọi người đến nơi, bọn họ đã lộn trở lại, thẳng hướng bờ biển thôn trang xuất phát, nhưng đáng tiếc vẫn không thấy người.

Văn Nhân Hằng ánh mắt thực lạnh, quanh thân tỏa ra nồng đậm khí tức người sống chớ gần, cùng bộ dạng văn nhã ngày thường trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, hiển nhiên tâm tình cực độ không xong.

Tạ Quân Minh liếc hắn một cái, đang muốn thò lại gần hỏi tình hình thực tế một chút, đã nghe cách đó không xa vang lên từng trận kinh hô, không khỏi quay đầu lại, phát hiện một hình bóng quen thuộc xuất hiện ở trong tầm mắt.
"Ta nói sao không thấy ai ở khách điếm, nguyên lai đều ở chỗ này, đang tìm cái gì vậy? Có cần bổn tọa giúp các ngươi tìm không?"

Người cầm đầu mặc một bộ áo đen, trên mặt mang mặt nạ, câu lấy nụ cười nhạt, chậm rãi đi tới.

Ngoài ra phía sau hắn còn đi theo vài vị trưởng lão Ma Giáo, cứ như vậy không để ý những ánh mắt không rõ ý nghĩa quanh mình, bình tĩnh mà tới chỗ Tạ Quân Minh, cười nói: "Khó thấy ngươi cũng trộn lẫn đi theo, ta vừa rồi còn tưởng rằng các ngươi muốn tới phóng đèn tập thể."

Tạ Quân Minh nói: "A Hữu, ngươi nếu nguyện ý, ta bồi ngươi đi phóng, đi."

Hắn nói xong liền thật sự đem người lôi đi.

Mọi người trợn trắng mắt, không để ý tới hai kẻ này, tiếp tục giúp đỡ tìm người.

Tạ Quân Minh vẫn nắm tay người nào đó, hỏi: "A Hữu ngươi cũng muốn dính dáng vào việc này sao?"

Người đi đầu muốn rút tay ra, nhưng thử một chút, không có kết quả, chỉ có thể nói: "Ân."

"Thật không, chúng ta về sau lại có thể sớm chiều ở chung," Tạ Quân Minh thâm tình nói, "A Hữu, đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ đi."

Vài vị trưởng lão phía sau yên lặng nhìn trời.

Người đi đầu chịu không nổi: "...... Tạ cung chủ, ngươi trước hết buông tay ra đã."

Tạ Quân Minh cầm thật chặt, cười như điên, hỏi: "Giáo chủ các ngươi đâu? Hắn cùng Văn Nhân Hằng lại muốn bày trò gì?"

Trên mặt Bách Lý trưởng lão đeo mặt nạ giáo chủ, nỗ lực cứu vớt móng vuốt của mình, trả lời: "Giáo chủ chưa nói, hắn chỉ bảo ta ra diễn."

Tạ Quân Minh hỏi: "Vậy hắn đi chỗ nào?"

Bách Lý trưởng lão nói: "Hắn muốn cùng phu nhân đi làm việc khác, qua mấy ngày sẽ cùng chúng ta hội hợp."

Tạ Quân Minh lúc này mới buông hắn ra.

Bách Lý trưởng lão thở dài nhẹ nhõm, thấy hắn còn muốn tiến lên phía trước, hỏi: "Đi chỗ nào?"

"Phóng đèn a, vừa rồi không phải nói sao, thế nào cũng phải làm bộ chứ," Tạ Quân Minh đáp đến đương nhiên, quét thấy bên cạnh có hai người bạch đạo đi ngang qua, liền một lần nữa cầm tay người nào đó, "Đi, A Hữu, chúng ta thả chung một kiểu đèn."

Bách Lý trưởng lão: "......"

Người bạch đạo: "......"

Người bạch đạo quả thực kinh ngạc, một bên nghĩ thầm hai cái tai họa này hóa ra là loại quan hệ đó, một bên hỗn độn mà chạy mất.

Bách Lý trưởng lão bi phẫn quay đầu lại nhìn đồng bọn.

Vài vị trưởng lão lại lần nữa nhìn trời, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ: May mắn mình không trúng thăm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro