Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Hữu nói mỹ nhân kế chính là trên mặt chữ, định lập tức dùng nhưng ngẫm lại có chút do dự, cần hảo hảo cân nhắc một phen.

Hắn lần này tới tìm Kỷ Thần Y, trừ bỏ giải quyết những người Quân Trắng kia, mục đích chính là hỏi thêm về đại đồ của ông, hiện giờ đã hỏi xong, hắn liền theo sư huynh trở về.

Văn Nhân Hằng thấy hắn ngồi trong xe ngựa trầm tư không nói, hỏi: "Đang nghĩ dùng mỹ nhân kế thế nào sao?"

Diệp Hữu cười: "Sao ta nghe lời này lại thấy có điểm chua a?"

Văn Nhân Hằng không để ý tới hắn trêu đùa, tiếp tục hỏi: "Định dùng ở đâu?"

Diệp Hữu tự hỏi một trận, nói: "Sư huynh, ngươi cảm thấy hắn sẽ đến gặp sư phụ mình không?"

Văn Nhân Hằng chỉ chớp mắt một cái rồi trầm mặc.

Nhân tâm khó dò.

Nếu bọn họ đại khái quen biết người nọ có lẽ còn có thể phán đoán chuẩn xác một chút, nhưng chính vì chưa gặp qua đối phương, chỉ có nghe từ Kỷ Thần Y, lại còn là ấn tượng từ hơn hai mươi năm trước, ai biết được tính cách người nọ thay đổi ra sao.

Hắn cân nhắc nói: "Xem bộ dáng Kỷ Thần Y, mấy năm nay chỉ sợ sớm đã phát hiện vài việc của Quân Trắng, nhưng vẫn không nói, hẳn là vì đại đồ đệ."

Diệp Hữu tiếp lời, theo ý nghĩ trong đầu nói: "Dược nhân nghiên cứu nhiều năm mới tạo được hiện giờ lại nằm trong tay sư phụ hắn, còn có một tiểu sư đệ thiên phú cực cao, thêm một vị Ma giáo trưởng lão có thể trong thời gian ngắn áp chế được dược nhân, tám phần hắn sẽ đến tự mình tọa trấn, chỉ là không biết có thể vào Thiếu Lâm không, sư huynh, ngươi hy vọng ta ở đâu?"

Văn Nhân Hằng nói: "Thiếu Lâm."

Diệp Hữu nói: "Trừ bỏ ở ngoại huyện nhỏ có nguy hiểm, còn khác lý do nào khác sao?"

Văn Nhân Hằng hỏi lại: "Điểm này còn chưa đủ?"

Diệp Hữu cười cười, đang muốn nói thêm, chỉ thấy hắn lấy ra ám khí lục soát từ trên người Trương đại hiệp, nghĩ muốn dùng thứ này dụ đám người vào Thiếu Lâm lại thấy khó có khả năng nên từ bỏ. Một là Quân Trắng lần này là ác tâm đánh tới Thiếu Lâm, hắn không biết được kẻ nào sẽ tới, hai là người bạch đạo hầu hết đều đi rồi, những người còn ở Thiếu Lâm chưa chắc chịu nghe hắn chỉ huy, làm như vậy quá mạo hiểm.

Văn Nhân Hằng vừa rồi cũng muốn dùng vật này làm mồi dụ, có thể đoán ra không nắm chắc mười phần liền phủ quyết, nói: "Qua mấy ngày mà bọn chúng không thu được tin tức sợ là sẽ lên Thiếu Lâm tìm cho ra lẽ, ngươi trước hết thử xem, không được lại đến huyện nhỏ."

Diệp Hữu gật gật đầu: "Vậy đến Thiếu Lâm trước đi."

Văn Nhân Hằng nhắc nhở: "Đừng quên lời Kỷ Thần Y nói."

Diệp Hữu nói: "Ta biết."

Hắn nói là làm, trở lại phân đà liền sai người đi chuẩn bị một chiếc xe ngựa mới, nhìn rất quý, tiếp theo thay đổi một thân hoa phục, chọn khối ngọc bội tốt nhất, sau đó lệnh ám vệ mặc quần áo gia đinh, thu thập hành lý liền xuất phát.

Hắc trưởng lão thấy hắn vừa không mang mặt nạ vừa không dịch dung, tức khắc kinh ngạc: "Giáo chủ muốn đi đâu?"

Diệp Hữu nói: "Đi câu - dẫn người."

Hắc trưởng lão nói: "...... Cái gì?"

Diệp Hữu chưa từng giải thích nhiều, vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn chiếu cố phu nhân cho tốt, cũng không quay đầu lại mà đi mất.

Hắc trưởng lão cả người đều thấy không tốt, quét thấy phu nhân không biết đã đứng ở cửa nhìn giáo chủ rời đi lúc nào, ý nghĩ quỷ dị rất giống kiểu của Tạ Quân Minh, hỏi: "Giáo chủ muốn tìm tiểu thiếp sao?"

Văn Nhân Hằng liếc hắn một cái, trầm mặc không nói.

Hắc trưởng lão cảm thấy thân ảnh phu nhân có chút tiêu điều, nhịn không được an ủi: "Kia, phu nhân đã nhìn ra......"

Hắn vốn định nói "Thực ra nam nhân đều như vậy", nhưng ngay sau đó nghĩ đến người kia chính giáo chủ vô cùng lợi hại của bọn họ, vì thế nhanh chóng sửa miệng, "Giáo chủ chúng ta không phải người bạc tình, phu nhân cùng giáo chủ nhiều năm có tình cảm sư môn, tâm giáo chủ nhất định đều đặt trên người ngươi."

Văn Nhân Hằng cười như không cười, không để ý đến, chỉ nói: "Buổi tối đừng quên tiếp tục đi Thiếu Lâm canh chừng."

Hắc trưởng lão nghe lệnh, một lát sau thật sự không nghẹn được, hỏi: "Giáo chủ rốt cuộc muốn đi đâu a?"

Văn Nhân Hằng nói: "Thiếu Lâm."

Hắc trưởng lão đột nhiên không kịp phòng ngừa: "Gì? Người hắn coi trọng là hòa thượng sao?"

Khó trách mặc trang phục lộng lẫy xuất phát, nguyên lai đối phương là hòa thượng! Nhưng nhân gia là người xuất gia, đáng tin cậy sao!

Văn Nhân Hằng: "......"

Hắc trưởng lão nói: "Hắn có thể đạt thành sao?"

Văn Nhân Hằng khẽ thở dài: "Mấy năm nay, giáo chủ các ngươi thật không dễ dàng."

"Ai nói, không dễ dàng chính là chúng ta......" Hắc trưởng lão nói xong bỗng thấy sợ, ngẫm lại, chần chờ nói, "Không đúng phu nhân, điểm mấu chốt là giáo chủ thật sự muốn câu - dẫn người?"

Văn Nhân Hằng có điểm vui mừng, chỉ là xưng hô kiểu kia làm hắn không quá vừa lòng.

Hắc trưởng lão hỏi: "Giáo chủ có phải muốn làm cái gì không?"

Văn Nhân Hằng nhìn sắc trời, nhân lúc còn thời gian, liền mang người này vào nhà, nói: "Chúng ta hoài nghi thần y của Quân Trắng chính là đại đồ đệ của Kỷ Thần Y."

Hắc trưởng lão thực sự khiếp sợ: "Đại đồ đệ của ông ấy không phải đã chết sao?"

"Có thể là giả chết," Văn Nhân Hằng nói, "Kỷ Thần Y nói hắn năm đó hắn có chút cố chấp, muốn dùng dược khống chế người, vì việc này Kỷ Thần Y còn lớn tiếng với hắn, hắn đại khái chắc không muốn quyết tuyệt với Kỷ Thần Y nên giả chết. Hắn trước kia từng thích một người, chính là cữu cữu của giáo chủ các ngươi, đáng tiếc đối phương đã bệnh chết."

Hắc trưởng lão hít một hơi: "Kia giáo chủ......"

Văn Nhân Hằng nói: "Theo lời Kỷ Thần Y, A Hữu cùng cữu cữu hắn lớn lên rất giống nhau."

Hắc trưởng lão rốt cuộc minh bạch chân tướng mỹ nhân kế, không yên tâm hỏi: "Đại đồ đệ kia lợi hại không? Giáo chủ sẽ không có việc gì đi?"

Văn Nhân Hằng nói: "Không rõ lắm."

Dù sao cũng đã qua hơn hai mươi năm, ca Kỷ Thần Y cũng không thể xác định người đã chết kia ở trong lòng đại đồ đệ có bao nhiêu phân lượng, lại càng không biết đồ đệ ông đột nhiên nhìn thấy một người rất giống người xưa, sẽ chán ghét tò mò, hay là mừng rỡ như điên.

Nhưng đây chưa phải điều chủ yếu khiến hắn lo lắng, quan trọng là đại đồ đệ kia am hiểu chế dược, trên người phỏng chừng mang theo không ít đồ bảo mệnh, hơn nữa Kỷ Thần Y đã nói vị trí trái tim hắn lớn lên không đúng, còn từng tẩu hỏa nhập ma, huyệt đạo đều trật, điểm huyệt khẳng định không được. A Hữu võ công tuy cao, nhưng nếu chỉ một chiêu không khống chế được đối phương, sợ là sẽ bị phát hiện ngay lập tức, đến lúc đó cũng không biết sẽ thế nào.

Đây cũng là nguyên nhân hắn để A Hữu lựa chọn Thiếu Lâm.

Ban đầu bọn họ suy xét địa điểm trừ bỏ Thiếu Lâm còn có huyện nhỏ, nếu ở huyện nhỏ, đột nhiên xuất hiện mỹ nhân, tin tức càng nhanh truyền tới tai đối phương, nhưng huyện nhỏ ngư long hỗn tạp, càng dễ dàng hạ dược, nguy hiểm quá lớn, cho nên tính toán vẫn là Thiếu Lâm tốt hơn.

Hắn nói: "Mấy ngày này ngươi phái người cải trang lẫn vào Thiếu Lâm dâng hương, theo dõi động tính bên trong."

Hắc trưởng lão vội nói vâng, đi ra ngoài chuẩn bị.

Diệp Hữu là dựa theo tốc độ bình thường mà đi, chờ xe ngựa lảo đảo lắc lư tiến vào Thiếu Lâm đã là lúc chạng vạng.
Mùa thu, ánh nắng chiều thiêu đỏ nửa bầu trời, cả tòa Thiếu Lâm đều tắm mình ở vầng sáng bên trong.

Y bước xuống xe ngựa, giương mắt đánh giá kiến trúc trước mặt, chậm rãi vào cửa, tiếp theo đến chính điện, thành kính dâng lên một nén nhang, liền nhìn về phía vị tăng chấp sự, hòa khí nói muốn cùng Thương Trượng nói chuyện.

Chấp sự tăng chắp tay trước ngực, nói với y Phương Trượng có việc xuống núi.

Diệp Hữu hỏi: "Vậy hiện tại Thiếu Lâm ai quản sự?"

Chấp sự tăng hỏi: "Không biết thí chủ có chuyện gì?"

Diệp Hữu nói: "Xá đệ một tháng gần đây, thân mình đặc biệt không tốt, ta tới nơi này vì hắn cầu phúc tụng kinh bảy ngày, cho nên muốn trụ hạ, chẳng biết có tiện hay không?"

Chấp sự tăng có điểm chần chờ.

Thiếu Lâm thật ra có cho khách hành hương trụ lại, bất quá vì Kỷ Thần Y còn ở trong chùa, Phương Trượng trước khi đi đã phân phó phải cẩn thận một chút, tránh bị người lợi dụng sơ hở.

Diệp Hữu hỏi: "Như thế nào, không tiện sao?"

Chấp sự tăng không dám tự quyết, liền bảo hắn chờ một lát, đi kêu sư thúc.

Rất nhanh, chỉ thấy một vị đại sư vào cửa, đúng là sư đệ Từ Nguyên phương trượng, Từ Huệ đại sư.

Diệp Hữu mấy ngày trước đã quan sát người Thiếu Lâm, tự nhiên nhận thức vị đại sư này, hơn nữa trước kia cũng tra một lần người Thiếu Lâm cùng Võ Đang, cảm thấy vị này hẳn là đáng tin cậy, liền không che dấu, lễ phép cúi người chào.

Từ Huệ đại sư sửng sốt, nghe ra thanh âm người này.

Diệp Hữu nói: "Đại sư, ta muốn trụ hạ, không biết còn phòng trống không?"

Từ Huệ đại sư hoàn hồn, dò hỏi mục đích của hắn, sau đó nghe hắn lo lắng sốt ruột nói sư đệ nhà mình thảm như thế nào, luôn giữ biểu tình trầm ổn, khóe mắt hơi hơi kéo, không đành lòng nghe tiếp, nói A di đà phật, đồng ý, cũng tự đưa hắn đến khách phòng, trên đường mới bớt thời giờ hỏi: "Hiểu thí chủ đây là......"

Diệp Hữu nói: "Đại sư, tại hạ họ Diệp."

Từ Huệ đại sư nói: "Diệp thí chủ."

Diệp Hữu theo tiếng, nói: "Ta hoài nghi Quân Trắng còn tiếp tục vây Thiếu Lâm một lần."

Từ Huệ đại sư thần sắc biến đổi: "Cái gì?"

"Hư --" Diệp Hữu đánh gãy hắn, "Đại sư tạm thời đừng nóng nảy, chỉ là hoài nghi, huống chi không phải ta đã trở lại sao?"

Từ Huệ đại sư quả thực không biết nên nói cái gì cho phải, hỏi: "Chủ trì bọn họ biết không?"

Diệp Hữu nói: "Không biết, Quân Trắng muốn đốt phòng Minh Chủ, trên đường còn phái người ám sát ta, ta liền giả chết, hiện tại Phương Trượng bọn họ sợ là đều đã chạy đến ngăn cản Quân Trắng đốt phòng."

"......" Từ Huệ đại sư chậm rãi tiêu hóa mấy tin tức này.

Diệp Hữu nói: "Tóm lại ta mấy ngày này trước tiên ở Thiếu Lâm ở, nếu không có vấn đề, ta lại đi tìm bọn họ."

Trời tối thật mau.

Hắc trưởng lão nghe lời đã dẫn người thủ bên ngoài, nghe thấy thủ hạ nói lại phát hiện bóng người ở trong rừng, liền phân phó bọn họ chú ý giống tối hôm qua.

Những người đó căn bản không biết đám người Trương đại hiệp đã bị thu thập, ám khí phát tín hiệu cũng bị tịch thu, đợi nửa ngày, lại một lần bất lực trở về. Hắc trưởng lão thu được tin tức, cũng đi theo.

Cứ thế qua một ngày, đêm đó nhóm người đợi kia lại bất đắc dĩ bỏ chạy.

Hắc trưởng lão trở về phục mệnh, dò hỏi phu nhân bọn họ vài lần.

Văn Nhân Hằng nói: "Phỏng chừng không còn bao nhiêu kiên nhẫn, ngươi ngày mai còn phái người đi dâng hương."

Hắc trưởng lão gật gật đầu, trở về phòng ngủ.

Diệp Hữu hai ngày này thật sự đi tụng kinh, đặc biệt thành kính, còn cùng Đức Huệ đại sư thảo luận sư đệ xúi quẩy đáng thương một phen, cũng viết một cái sinh thần bát tự để Đức Huệ đại sư tính.

Đức Huệ đại sư bất đắc dĩ: "Diệp thí chủ, lão nạp không thiện bói toán."

Diệp Hữu nói: "Không quan hệ, tính chút không sao."

Đức Huệ đại sư chỉ có thể dùng hiểu biết của mình tính một chút, kết quả lại dễ dàng ngoài ý muốn, nói: "Vị này nhà thí chủ là mệnh phú quý, áo cơm vô ưu."

Diệp Hữu cười nói: "Đại sư không hổ là đại sư, tính đến đĩnh chuẩn."

Đức Huệ đại sư không rõ sinh thần bát tự là của ai, nhưng có thể xác định không phải Văn Nhân Hằng, bởi vì tuổi người này nhỏ hơn Văn Nhân Hằng, chẳng lẽ thật là đệ đệ Hiểu thí chủ không thành? Nhưng hắn không phải đồ đệ của Dụ Lão sao? Không phải mất tích mười năm sao? Không phải nghe nói còn mất trí nhớ sao? Lấy đâu ra đệ đệ?

Diệp Hữu làm bộ không phát hiện ánh mắt nghi vấn kia, cùng ông hàn huyên vài câu, liền đi quanh Thiếu Lâm, còn cố ý chọn nơi nhiều khách hành hương.

Y lớn lên kinh tâm động phách, mọi người nhất thời đều sửng sốt, tiếp theo liền có người đi lên bắt chuyện, Diệp Hữu nhẫn nại tính tình ứng phó, không phát hiện có chỗ nào không đúng, nghĩ thầm đại đồ đệ kia thật bình tĩnh, thất vọng mà đi.

Vừa mới xoay người, phía sau liền vang lên một thanh âm.

"Tiểu Phương, đừng chạy loạn, ngươi đứng lại!"

Diệp Hữu nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn từ sau người truyền đến, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy một tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi chính khí phừng phừng đang chạy phía trước muốn lướt qua hắn, lúc này đột nhiên không kịp phòng bị đối mặt với y, nàng không khỏi kinh hô một tiếng, thật sự dừng lại.

Người phía sau nàng vừa lúc đuổi tới phụ cận, thấy thế cũng dừng lại.

Diệp Hữu đoán là bình thường cha con cãi nhau, đang muốn đi, chỉ nghe một tiếng cực nhẹ lẩm bẩm: "A Trình......"

Hắn thoáng rùng mình, làm như không có việc gì tiếp tục bước, nghe thấy người phía sau chạy lên, ngay sau đó cánh tay bị nắm lấy, người bị xoay một cái.

Vị phụ thân kia gắt gao mà nhìn chằm chằm hắn, biểu tình rõ ràng không thể tin được, sau đó tràn ra vài phần đau đớn, như chực khóc: "A Trình?"

Diệp Hữu nghĩ thầm người cần đợi rốt cục cũng tới, chưa mở miệng, nhạy bén phát hiện mạt bi thống trong mắt người này nhanh chóng tiêu tán, thay vào chính là cực nóng cùng một tia nguy hiểm, trong lòng tức khắc có chút kinh ngạc.
Xem ra gương mặt này so với trong tưởng tượng hữu dụng a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro