Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Từ chương này mình sẽ đổi ngôi 'ngươi' thành 'đệ' nhé. Vì thấy kêu Ngươi cứ xa lạ sao sao ấy)

Ngụy Giang Việt đi rồi, nhã gian liền yên tĩnh.

Diệp Hữu thực hưởng thụ thời điểm cùng sư huynh một chỗ, thong thả ung dung uống trà, thấy sư huynh không mở miệng, hỏi: "Nghĩ tới chuyện của Ngụy Giang Việt sao?"

Văn Nhân Hằng "Ân" một tiếng.

Diệp Hữu nói: "Lấy hiểu biết của đệ về hắn, hắn sẽ đi không?"

Văn Nhân Hằng chắc chắn nói: "Sẽ."

Diệp Hữu nói: "Hắn nếu thật có thể phiên đã có dùng đồ vật sẽ như thế nào làm?"

Văn Nhân Hằng lắc đầu.

Hắn tạm dừng một chút, nói: "Ngụy trang chủ ngày thường hành sự như thế nào đệ cũng rõ ràng, phương diện đối nhân xử thế xử thế cơ bản không có gì khiến người trách móc, ở nhà cũng giống vậy, gia nghiệp Ngụy gia lớn, phân bổ nhiều nơi, nhưng vẫn hòa hợp, không xảy ra nhiễu loạn. Ngụy Giang Việt từ nhỏ được Ngụy trang chủ mang theo trên người, đối với hắn nhất mực tôn kính, tình cảm phụ tử rất tốt."

Diệp Hữu nói: "Ta biết."

Văn Nhân Hằng nói: "Ngụy Giang Việt tuy rằng hắc bạch phân minh, nhưng dù sao cũng là cha ruột hắn, nếu thật sự có thể tra được chứng cứ, ta không chắc hắn có thể lập tức phản bội cha mình, nhưng ít nhất sẽ không tiếp tục mặc kệ," hắn nhìn người bên cạnh một cái, "Huống chi có đệ, hắn cũng sẽ không giả vờ là không biết, để xem hắn chọn như thế nào."

Diệp Hữu đang nghiêm túc nghe, nghe đến đây không khỏi nhìn nhìn sư huynh.

Văn Nhân Hằng ôn hòa nói: "Đệ đừng nói với ta là không phát hiện hắn có ý với mình."

Diệp Hữu nói: "Có một chút, ta cho rằng đó là bởi vì áy náy."

"Áy náy thì đúng," Văn Nhân Hằng nói, "Hắn là Phong Hiền Trang nhị công tử, có quyền thế, làm người chính trực, võ công còn không yếu, rất được nhân tâm, tự lang bạt giang hồ, nếu gặp chuyện, hắn đều xử lý công bằng, đệ có lẽ là người đầu tiên khiến hắn cảm thấy thua kém, kỳ thật lúc trước hắn đối với đệ có điểm tò mò, sau lại xảy ra chuyện Ngụy Giang Nhu, đệ chỉ cần xuất hiện, hắn đối với đệ đều tương đối để ý, thời gian dài, tự nhiên sẽ có tình ý."

Đương nhiên là có một chút chuyện hắn chưa nói, đó là sư đệ nhà hắn quá tai họa.

Hắn cảm thấy e là dù không có Ngụy Giang Nhu, Ngụy Giang Việt sớm muộn gì cũng sẽ coi trọng sư đệ, bởi vì Ngụy Giang Việt có chút ngạo khí, người có thể để vào mắt đều là người lợi hại, sư đệ có bao nhiêu ưu tú liền không cần phải nói, còn thường xuyên khống chế cục diện, cứ thế mãi, Ngụy Giang Việt khẳng định sẽ động tâm.

Bất quá sư đệ hiện tại cố tình thu liễm tính tình, nếu có một ngày khôi phục thân phận Diệp giáo chủ, cũng không biết có doạ Ngụy Giang Việt nhảy dựng không. Văn Nhân Hằng ở trong lòng nghĩ, cuối cùng bổ sung: "Nếu đổi lại là trước kia, ta nói với hắn Ngụy trang chủ có vấn đề, chỉ sợ hắn đã sớm cùng ta đánh nhau, hiện giờ nhiều thêm một người là đệ, liền bất đồng."

Diệp Hữu cân nhắc một chút ngữ khí bình đạm của sư huynh, nhìn hắn một cái.

"Sao thế? Cho rằng ta sẽ ăn dấm?" Văn Nhân Hằng hơi hơi cười nhạt, "Ta sớm đã quen rồi."

Hắn xác thật đã quen.

Sư đệ mấy năm nay quá kiêu ngạo, bạch đạo tuy rằng hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn có rất nhiều người hâm mộ, càng có không ít nam nữ tâm sinh ái mộ, riêng hắn biết đã có không dưới mười người —— thực ra cũng không có gì đáng trách, người tùy ý tiêu sái luôn có mị lực không giống bình thường.

Điều duy nhất hắn thấy may mắn chính là sư đệ không để lộ gương mặt kia ra, bằng không khẳng định còn nhiều người nữa. Bất quá những người đó hắn căn bản sẽ không để vào mắt, có thể làm hắn để ý cũng chỉ có mấy người Tạ Quân Minh cùng Đào cô nương mà thôi.

Hắn nhìn sư đệ lộ ra đôi mắt, nắm cằm ghé sát lại một chút: "Dù sao hiện tại đệ là của ta, người khác cũng đoạt không được."

Diệp Hữu đáy lòng khẽ run, nhịn không được miệng tiện một câu: "Vạn nhất có người cướp ta đi, hoặc là ta cùng người khác chạy trốn thì sao?"

Văn Nhân Hằng nói: "Ta sẽ không cho đệ có cơ hội làm thế."

Diệp Hữu nói: "Huynh ngăn được ta?"

"Ngăn không được," Văn Nhân Hằng buông y ra, "Nếu thực sự có một ngày như vậy, ta không ngăn cản đệ, tìm người hợp nhãn thành hôn, đến lúc đó nhớ tới uống rượu mừng của sư huynh."

Diệp Hữu cười một tiếng: "Tìm ai? Tiểu Nhu cô nương?"

Văn Nhân Hằng không đáp mà hỏi lại: "Nói đến nàng, thời điểm ngươi mất trí nhớ tựa hồ thấy nàng rất thuận mắt? Còn nghĩ tới chuyện tác hợp chúng ta?"

Diệp Hữu nhắc nhở nói: "...... Sư huynh, chuyện này huynh đã tính sổ một lần rồi."

Văn Nhân Hằng nói: "Ta có thể lại tính lần nữa, ai bảo ngươi cứ một hai phải nói chuyện ta không thích nghe."

Diệp Hữu vì thế thức thời ngậm miệng, dựa gần hắn uống xong ly trà, trở lại đề tài lúc trước , hỏi: "Huynh mấy năm nay cùng Ngụy Giang Việt quan hệ tựa hồ không tồi?"

Văn Nhân Hằng vừa nghe liền biết sư đệ nói tới quan hệ đằng ngoại.

Hắn cùng Ngụy gia gần mười năm giao tình, nhận thức Ngụy Giang Việt cũng gần mười năm, cơ bản chưa có chuyện xích mích, quan hệ là thực không tồi, hiện giờ Ngụy Giang Việt gặp loại cục diện này, sư đệ hẳn là muốn hỏi ý kiến của hắn một chút.

Diệp Hữu nhìn hắn: "Ân?"

Văn Nhân Hằng kéo tay y qua chậm rãi thưởng thức, nói: "Mấy năm nay ta cùng hắn cũng không quá thân thiết."

Diệp Hữu nói: "Vì sao?"

Văn Nhân Hằng nói: "Bởi vì đệ."

Từ những việc xảy ra mười năm trước kia, hắn liền suy nghĩ chuyện của sư đệ.

Hắn nhớ rõ khi đó Ngụy trang chủ giúp đỡ xử lý xong hậu sự của sư phụ, mời bọn họ đến Phong Hiền Trang, thuận tiện tìm đại phu cho sư đệ, nhưng sư đệ chịu kích thích quá lớn, mỗi ngày đều phải ôm bia mộ của sư phụ một lúc, hắn liền ném việc này sau đầu, kiên nhẫn bồi sư đệ, sau đó sư đệ quay lại Trung Nguyên, hắn càng cảm thấy sư đệ giấu diếm điều gì, liền cố tình giữ khoảng cách với Ngụy gia, tuy nói nhận thức đã lâu nhưng ngược lại còn không có giao tình với Tần Nguyệt Miên.

Diệp Hữu hơi giật mình, nghĩ thầm một tiếng sư huynh thật không biết lừa gạt, hỏi: "Huynh không sợ hiểu lầm sao?"

Văn Nhân Hằng nói: "Ta cùng với bọn họ quan hệ cũng không kém, chờ mọi chuyện qua đi, nếu thật sự là hiểu lầm, lúc đó giao tình cũng không muộn."

Diệp Hữu không còn lời gì để nói, lúc này nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, hình như là hướng về phía bọn họ, liền chờ, quả nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, ngay sau đó Tần Nguyệt Miên cùng Đào cô nương liền tiến vào.

Văn Nhân Hằng nhìn về phía bạn tốt.

Tần Nguyệt Miên vẫn là bộ dáng ăn chơi trác táng ngày xưa, cười giải thích: "Nhàn rỗi không thú vị, ta cùng Đào cô nương tới uống ly trà, lên lầu thì thấy người của Song Cực Môn liền tới đây."

Diệp Hữu cười nói: "Tới vừa lúc, lát cùng nhau ăn cơm."

Tần Nguyệt Miên nói: "Như thế nào?"

Diệp Hữu nghiêm trang nói: "Không có gì, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, ta lần này cửu tử nhất sinh, mấy ngày trước rốt cuộc có thể an tĩnh, đáng để chúc mừng một phen."

Tần Nguyệt Miên một chữ cũng không tin, nhưng người này một khi đã nói như vậy, hắn coi như chính là thế, kìm lại.

Mấy người chờ tới buổi trưa, đi đến tửu lâu lớn nhất trong thành, kết quả lại gặp được Tạ Quân Minh.

Tạ Quân Minh biết người nào đó sẽ không bạc đãi dạ dày chính mình cho nên khi ở khách điếm không gặp người, hắn liền tới tửu lâu chờ vận khí, sự thật chứng minh vận khí của hắn thực không tồi, cười nói: "Trùng hợp a, các ngươi cũng tới ăn cơm sao?"

Văn Nhân Hằng nói: "Tạ cung chủ cũng vậy à?"

"Ân, không bằng cùng nhau đi," Tạ Quân Minh nhìn về phía Bách Lý trưởng lão bên cạnh, "Bảo bối ngươi nói đi?"

Bách Lý trưởng lão chống lại ánh mắt nghiền ngẫm của giáo chủ nhà mình, thành thành thật thật diễn, cười nói: "Được a, bổn tọa vừa lúc muốn kết bạn với Hiểu công tử, đi thôi."

Nhóm hiệp khách trên đường lớn nhìn theo mấy người lên lầu, tức khắc nổ tung chảo.

Bọn họ nhịn không được châu đầu ghé tai, đề tài cơ bản chuyển quanh Tần Nguyệt Miên, Đào cô nương, Tạ Quân Minh cùng Diệp Hữu. Nguyên nhân khi không có hắn ở Thiếu Lâm, Tần Nguyệt Miên liền vây quanh Đào cô nương, sau này Tạ Quân Minh lại ở gần, thấy hai người kia ở bên nhau, không có nửa điểm ý kiến, lại sau đó Diệp Hữu dẫn người đến đây, ngay lập tức cùng Tạ Quân Minh thành đôi.

Bọn họ cảm thấy phương diện này nhất định có gút mắt nào đó không muốn người biết!

"Ta cảm giác Tạ Quân Minh khẳng định là thấy Đào cô nương mới nhất định phải theo bọn họ ăn cơm."

"Không thể nào? Ta nếu lấy được tức phụ, ở trên đường gặp phải tình nhân của tức phụ, ta tuyệt đối sẽ nghĩ cách để bọn họ cách xa ra."

"Ân, ta lại cảm thấy Diệp Hữu không đuổi theo Đào cô nương, mà cùng Tạ Quân Minh ở bên nhau, vì thấy Đào cô nương không hợp vị."

"Diệp giáo chủ không giống người ấu trĩ như vậy......"

Mọi người bàn tán xôn xao, cuối cùng chậm rãi chuyển tới chuyện Tạ Quân Minh cùng Diệp Hữu, cảm thấy hai người này nếu thật sự cùng một chỗ, sợ là về sau phải thường xuyên thấy hai cái tai họa này giở trò, nhưng lại có người nhanh chóng nói Diệp giáo chủ không hẳn độc miệng, tính tình cũng thu liễm không ít, bởi vì đã tìm được ý trung nhân, như vậy xem ra chuyện y cùng Tạ Quân Minh cũng không phải không ổn.

Những người còn lại chần chờ: "...... Chỉ mong như vậy."

Những người bị đem ra bàn tán tự nhiên không để ý tới ánh mắt người khác.

Bữa cơm này bọn họ ăn tới khi trời tối, trong lúc đó còn tìm tiểu nhị mang mạt chược lên, ngồi thành một vòng lên bài, tiểu nhị vốn tưởng rằng bọn họ buổi tối cũng sẽ ở chỗ này ăn cơm, kết quả giờ cơm vừa đến liền thấy bọn họ đi mất, tức khắc vô ngữ.

Tạ Quân Minh hỏi: "Hiểu công tử bệnh nặng mới khỏi, lúc này muốn nghỉ ngơi không?"

Diệp Hữu cười nói: "Ta cảm thấy sắc trời còn sớm, không bằng chúng ta đi nghe khúc một lát?"

Mấy người Tạ Quân Minh cùng Tần Nguyệt Miên đã bồi hắn nguyên một buổi chiều, thấy thế càng thêm cảm thấy có vấn đề, quyết định bồi tới cùng, đi theo họ tới diễn lâu.

Thắng Âm Thành phồn hoa, hiện giờ lại nhiều thêm một đám người giang hồ, diễn lâu sinh ý thập phần rực rỡ.

Mấy người trước tầm mắt một đám người không rõ ý tứ, thuê chỗ ngồi lầu hai, vừa ăn vừa nghe khúc, thẳng đến gần đóng cửa mới rời đi. Tạ Quân Minh cùng Tần Nguyệt Miên động tác nhất trí mà nhìn về phía người nào đó.

Diệp Hữu suy yếu nói: "Sư huynh, ta mệt mỏi."

Mấy người: "......"

Văn Nhân Hằng săn sóc đỡ lấy y: "Vậy chúng ta hồi khách điếm."

Diệp Hữu nói: "Được."

"Chậm đã," Tạ Quân Minh nói, "Hôm nay đến tột cùng muốn diễn cái gì?"

Văn Nhân Hằng thực bình tĩnh: "Sư đệ đại nạn không chết, ta nghĩ hảo hảo bồi hắn, đa tạ chư vị góp mặt."

Mấy người hoài nghi mà nhìn bọn hắn chằm chằm.

Văn Nhân Hằng nói: "Trở về đi."

Tạ Quân Minh tức khắc cười đến đẹp, bắt lấy tay người nào đó, thâm tình nói: "A Hữu, vậy chúng ta về đi, ta vừa mới nghe diễn đến mê mẩn, cũng chưa nói được với ngươi mấy câu, yên tâm, đêm nay ta sẽ hảo hảo bồi thường ngươi."

Bách Lý trưởng lão: "......"

Đâu có chuyện gì liên quan tới ta! Ngươi bị giáo chủ cùng phu nhân cho ăn mệt có thể đừng đem đổ trên người ta được không? Ta cũng không hiểu ra sao được chứ!

Hắn nhịn không được oán niệm mà nhìn thoáng qua giáo chủ.

Diệp Hữu ở trong lòng cười cười, rốt cuộc lương tâm trỗi dậy, dùng âm thanh bọn họ có thể nghe thấy nói: "Đi ngủ sớm một chút, nửa đêm hoặc sáng mai các ngươi sẽ biết."

Mấy người Tạ Quân Minh lúc này mới vừa lòng, dẹp đường hồi phủ.

Đêm âm trầm.

Lúc bọn họ trở về, một đám thiếu bang chủ cũng kề vai sát cánh đi tới khách điếm. Đinh Hỉ Lai nhìn thấy Hiểu công tử, liền chạy qua, vừa muốn mở miệng lại phát hiện y đang được Văn Nhân Hằng đỡ, lo lắng nói: "Hiểu công tử làm sao vậy?"

Văn Nhân Hằng nói: "Chơi có chút tận hứng, mệt mỏi."

Đinh Hỉ Lai nói: "Vậy nhanh nhanh lên lầu đi."

Văn Nhân Hằng gật đầu, mang theo sư đệ đi vào.

Diệp Hữu làm bộ suy yếu ngoan ngoãn đi theo sư huynh, ở chỗ ngoặt trên cầu thang như có cảm giác quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Nhậm Thiếu Thiên, thấy hắn dường như không có việc gì dời đi tầm mắt, trong lòng kinh ngạc một chút.

Văn Nhân Hằng nói: "Sao vậy?"

Diệp Hữu nói: "Ta lần trước xảy ra chuyện, Nhậm Thiếu Thiên có điểm nào không đúng không?"

"Nhậm Thiếu Thiên?" Văn Nhân Hằng nghĩ lại một phen, "Không có, hắn chỉ nói nếu có tin tức của đệ liền nói cho bọn họ một tiếng, như thế nào?"

Diệp Hữu nói: "Không có việc gì, tùy tiện hỏi hỏi thôi."

Văn Nhân Hằng liếc y một cái.

Diệp Hữu tiếp tục dựa vào hắn: "Sư huynh, mệt."

Văn Nhân Hằng vô ngữ, quét thấy còn vài bước là đến, liền dứt khoát bế người lên, vào phòng.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Hữu bị một trận tiếng ồn đánh thức.

Giờ này trời còn chưa sáng, y không khỏi hướng cổ sư huynh dụi dụi, không mở mắt.

Văn Nhân Hằng cười ôm lấy y: "Không ra sao?"

Diệp Hữu nói: "Ta thân mình suy yếu, ngủ nhiều một chút thì tốt hơn."

Văn Nhân Hằng tất nhiên tùy y, bồi y nằm trong chốc lát, nghe thấy động tĩnh càng lúc càng lớn, thấy sư đệ vẫn không có ý tứ muốn dậy, chỉ có thể ở trán y hôn một chút, một mình rời giường đi ra ngoài.

Vừa mới xuống lầu, hắn liền nghe thấy Đinh Hỉ Lai cùng một đám thiếu bang chủ nói: "Ngụy Nhị ca cùng Hàn tiểu ca bọn họ tối hôm qua uống say, nói không trở lại nên chúng cháu liền rời đi."

Ngụy trang chủ nói: "Xung quanh còn có người khác hay không?"

Đinh Hỉ Lai nói: "Thật ra cháu không chú ý."

Đinh các chủ lạnh lùng nói: "Ta không phải bảo ngươi thành thật một chút sao? Chạy đi uống rượu cái gì?"

Đinh Hỉ Lai xụ mặt: "Vâng, phụ thân, về sau con không đi nữa."

Hắn cũng thực ủy khuất nha, hắn tuy rằng biết cần nỗ lực để kết bái với Hiểu công tử, nhưng lại không biết nên làm cái gì, đúng là phiền muộn, vừa lúc Ngụy Giang Việt từ bên ngoài trở về, nhìn qua tựa hồ rất không cao hứng, bọn họ liền dứt khoát đi uống rượu, ai ngờ có thể uống đến xảy ra chuyện a?

Văn Nhân Hằng đi qua, nhìn Cát bang chủ, hỏi: "Sao lại thế này?"

Cát bang chủ thở dài nói: "Giang Việt tối hôm qua bị người bắt đi, hiện trường có dấu vết đánh nhau, cũng không biết là ai hạ tay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro