Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phản ứng đầu tiên của Diệp Hữu phản chính là rời khỏi thủy trại.
Bất quá trước khi đi y dặn dò một phen, nói: "Nếu lát nữa ma đầu trở về thì các ngươi nói với hắn, ta cùng sư huynh mang theo một nhóm người vòng phía trước giúp bọn họ."

Trại chủ cả kinh: "Hắn sẽ trở về sao?"

Diệp Hữu nói: "Tất nhiên sẽ trở về."

Trại chủ nói: "Vì sao?"

Diệp Hữu nói: "Bởi vì ta ở chỗ này."

Trại chủ càng thêm giật mình: "A?"

Đinh Hỉ Lai cùng đám thiếu bang chủ đều đang đứng hóng ở cửa gần đó, nghe vậy liền chạy ra nhìn y, đều muốn biết sau đó sẽ phát sinh chuyện gì.

Diệp Hữu nhìn bọn họ một cái: "Các ngươi chỉ cần ở trong phòng đừng ra ngoài, hắn sẽ không động tới các ngươi," y nói nhìn về phía trại chủ, "Ngươi cũng vậy, phái người trả lời hắn là được, đừng tùy tiện tìm chết, vạn nhất tâm tình hắn không tốt sẽ tùy tay giết người."

Trại chủ tạm thời không trả lời hắn, mà nhìn phía Tạ Quân Minh: "Ca, ngươi thì sao?"

Tạ Quân Minh nói: "Ta đương nhiên theo bọn họ."

Trại chủ nói: "Vậy ta cũng đi."

Diệp Hữu nói: "Trại chủ......"

"Hiểu công tử, ta muốn theo ca ta, không phải đi theo ngươi," trại chủ đánh gãy y, vẫn nhìn Tạ Quân Minh nhưng người tri tình đều biết hắn đang nói với cả Diệp Hữu và Tạ Quân Minh, "Huynh đệ nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, ta nếu đã biết việc này thì sẽ không bàng quan đứng nhìn. Một câu thôi, chúng ta có phải huynh đệ không?"

Diệp Hữu dứt khoát không nói.

Tạ Quân Minh cười nói: "Ngươi là huynh đệ, nhưng thủ hạ của ngươi phải làm sao bây giờ?"

Trại chủ nói: "Nghe theo huynh, huynh bảo ta mang, ta liền mang theo."

Tạ Quân Minh nói: "Không cần, chúng ta đi thôi."

Diệp Hữu cũng không muốn lãng phí thời gian, cuối cùng nhìn thoáng qua nhóm người ở cửa: "Nhớ kỹ, việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn."

Dứt lời, y liền tới bên cạnh sư huynh.

Văn Nhân Hằng ôm lấy eo y, cùng mấy người Tạ Quân Minh vận khinh công xuôi dòng chạy tới một khoảng sau đó bay qua mặt sông tới bờ bên kia, thân ảnh rất nhanh biến mất ở trong rừng cây.

Đám người Đinh Hỉ Lai nhìn theo bọn họ đi xa rồi kéo nhau trở về.

"Câu cuối cùng của Hiểu công tử có ý gì?"

"Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn, cái này ngươi cũng không biết?"

"Ý ta là sao y đột nhiên nói câu này với chúng ta? Chẳng lẽ còn lo chúng ta sẽ ra ngoài sao? Sao có thể?"

"Như thế a......"

Mấy người nhìn nhìn Đinh Hỉ Lai, cảm thấy là nói với hắn, dù sao Đinh Hỉ Lai thường xuyên gần với Hiểu công tử, điểm này mọi người đều biết.

Đinh Hỉ Lai bị bọn họ nhìn đến mờ mịt nhưng trên mặt không biểu hiện ra mà duy trì bộ dáng trầm ổn trở về phòng uống một ly trà, lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ đến một khả năng, vội vàng nhìn về phía Nhậm Thiếu Thiên.

Nhậm Thiếu Thiên nói: "Làm sao vậy thiếu gia?"

Đinh Hỉ Lai kéo hắn đến một góc ngồi xổm xuống, thấp giọng hỏi: "Ngươi nói xem có phải Hiểu công tử đoán ra ngươi thích y không?"

Nhậm Thiếu Thiên giật nhẹ khóe miệng: "...... Sẽ không."

Đinh Hỉ Lai nói: "Bằng không sao y lại nói cái kia? Trước kia y đi làm chuyện gì chưa bao giờ nói nhiều một câu, nhưng được ngươi cứu một hồi lại bắt đầu nói, rõ ràng là sợ ngươi sẽ nhất thời xúc động làm ra chuyện gì, đúng không?"

Nhậm Thiếu Thiên: "......"

Vệ Tấn đứng sau bọn họ: "......"

Một tia nắng cuối cùng phía chân trời cũng chậm rãi tan hết, rừng cây trở nên tối sầm.

Từ trên trời truyền đến tiếng loài chim vô danh, một tiếng chồng một tiếng, xa xôi mà cô tịch.

Ngụy trang chủ không biết đã chạy bao xa, chờ đến khi người phía trước dừng lại, bọn họ đã vào sâu trong rừng.

Cây cối cao vút trong mây, ánh sáng so với bên ngoài càng ám trầm, lão giả đứng trước một thân cây, nhấp miệng, rũ mắt nhìn chằm chằm người bị bắt đi, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, nhìn cũng không rõ ràng.

Ngụy Giang Nhu quả thực bị dọa hôn mê, cả người phát run, khóc ròng nói: "Phụ thân, cứu con!"

Ngụy trang chủ đi qua tính đem người kéo trở về lại phát hiện hắn nắm quá chặt, thấp giọng nói: "Đại ca, ngươi làm nàng sợ."

Thần sắc lão giả khẽ nhúc nhích, lúc này mới buông tay.

Ngụy Giang Nhu vội vàng chạy ra sau Ngụy trang chủ, không dám ra. Ngụy trang chủ vỗ vỗ nữ nhi đang bắt lấy tay mình trấn an, nói: "Hắn là bằng hữu của cô cô con."

Ngụy Giang Nhu tức khắc ngẩn ra: "Cô cô của con?"

Ngụy trang chủ nói: "Ân."

Ngụy Giang Nhu có điểm mông lung, chưa mở miệng đã nghe thấy minh chủ cười nhạo một tiếng.

Trình độ võ công của Minh chủ không sánh bằng lão giả và Ngụy trang chủ.

Nếu hắn dùng thực lực đi theo bọn họ, hiện giờ nhất định đã bị bỏ lại một quãng xa, thậm chí còn có thể bị đám bạch đạo kia đuổi theo, cho nên lúc trước lão giả lộn trở lại một lần mang theo hắn cùng Ngụy Giang Nhu đi trước, khi vào rừng cây mới ném người xuống. Sau đó Minh chủ đuổi theo một đoạn đường nên lúc này mới bắt kịp bọn họ.

Hắn châm chọc mà nhìn Ngụy trang chủ: "Ta thật không nghĩ tới chuyện bán nữ nhi ngươi cũng làm được."

Ngụy trang chủ thở dài nói: "Giang Việt bị bắt."

Minh chủ ngẩn người: "Cái gì?"

"Ngươi còn không rõ sao?" Ngụy trang chủ nói, "Tiểu Chung căn bản không phải do chúng ta bắt đi, A Hiểu rõ là đang ly gián chúng ta, hiện tại đến Giang Việt cũng bị bắt."

Minh chủ lạnh lùng nói: "Cứ cho là ta hiểu lầm, vậy các ngươi định đem chủ tử luyện thành dược nhân thì giải thích thế nào?"

Ngụy trang chủ nói: "Chuyện này căn bản là bọn họ nói dối ngươi."

Minh chủ nói: "Nhưng Tòng Vân vẫn luôn thêm lượng dược, vì sao việc này ta không biết?"

Ngụy trang chủ nói: "Ta cũng không biết."

Minh chủ nói: "Ngươi lừa ai?"


"Đây là sự thật, bằng không chúng ta cùng tìm Tòng Vân đối chất," Ngụy trang chủ nói, "Tính tình Tòng Vân thế nào ngươi cũng không phải không biết, hắn đối với chuyện dược nhân vẫn luôn chấp nhất, ai biết hắn đến tột cùng muốn làm tới mức nào, hơn nữa nếu ta thật sự muốn động vào đại ca thì trực tiếp để Tòng Vân luyện dược làm đại ca mê man rồi muốn luyện như thế nào chẳng được?"

Minh chủ nhìn kỹ ông, một lát sau nói: "Vậy Tiểu Chung......"

Ngụy trang chủ nói: "Chắc chắn đang ở trong tay A Hiểu."

Ngụy Giang Nhu bị lời bọn họ nói làm cho càng mông lung, hoảng sợ nhìn bọn họ: "Phụ thân, mọi người...... Mọi người đang nói cái gì?"

Ngụy trang chủ hoàn hồn nhìn nữ nhi tái nhợt mặt, vỗ đầu nàng trấn an, ra hiệu với hai người ý bảo mang theo Ngụy Giang Nhu đi xa một chút. Ánh mắt lão giả vẫn luôn đặt trên người Ngụy Giang Nhu, lúc này mới hỏi: "A Hiểu là ai?"

Minh chủ nói: "Là sư đệ của Văn Nhân Hằng, chúng ta hoài nghi y chính là chủ mưu việc lần này."

Lão giả nói: "Để ta bắt y tới hỏi."

Minh chủ nói: "Trước cứ thương lượng rồi nói sau, dù sao người còn ở đó, chạy cũng không thoát."

Lão giả vẫn không có biểu tình gì, gật gật đầu, tiếp tục nhìn Ngụy Giang Nhu. Minh chủ thấy thế tâm tình phức tạp, cuối cùng cũng không quấy rầy lão, lui về phía sau nửa bước lẳng lặng đứng.
Ngụy Giang Nhu được Ngụy trang chủ đỡ tới ngồi ở trên một cây khô.

Nàng thấy Ngụy trang chủ muốn đứng dậy, vội vàng bắt lấy tay áo ông. Ngụy trang chủ dừng lại một chút, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh nàng, ngay sau đó nghe thấy tiếng "Răng rắc" kháng nghị liên tiếp vang lên, giống như tùy thời đều sẽ đứt gãy.

Ngụy trang chủ: "......"

Ngụy Giang Nhu: "......"

Ngụy Giang Nhu lúc đầu không nhịn được, nín khóc mỉm cười.

Ngụy trang chủ bất đắc dĩ đứng dậy: "Ta vẫn cứ nên đứng đi, mập quá."

Ngụy Giang Nhu ngửa đầu nhìn ông: "Phụ thân......"

"Lão là người trước kia cô cô con cứu được," Ngụy trang chủ biết nàng muốn hỏi cái gì, liền cẩn thận kể, "Khi đó nhà lão ở trong thôn cũ của nhà ta, từ nhỏ không cha không mẹ không bạn chơi, cô cô con năm đó bởi vì có chút việc qua thôn thấy lão đang bị một đám hài tử đuổi theo đánh liền ra tay cứu, mang về trong trang nuôi dưỡng một đoạn thời gian."

Ngụy Giang Nhu gật đầu: "Nga."

Ngụy trang chủ nói: "Tính tình người này lãnh, trầm mê võ học, không để ý thị phi, có thể được hắn xem ở trong mắt phỏng chừng chỉ có cô cô con, Chung bá bá cùng chúng ta cũng phải đứng một bên, còn những người khác thì chẳng khác gì cỏ cây súc vật."

Ngụy Giang Nhu nói: "Lão đối với cô cô......"

"Cái này không ai biết, nhưng ta đoán hẳn là không phải, khi cô cô con thành hôn, hắn một chút phản ứng cũng không có," Ngụy trang chủ nói, "Cho nên lão đối với con cũng sẽ không có gì, đối lão mà nói con là hài tử của cô cô, khả năng về sau sẽ để mắt tới con, con muốn cái gì lão liền cho con cái đó, con muốn ai biến mất trên đời, lão sẽ làm như vậy."

*Cái đồ mượn gió bẻ măng, ghét ông này

Ánh mắt Ngụy Giang Nhu chợt lóe một cái, nhưng rất nhanh ẩn xuống.

Ngụy trang chủ nhìn nàng: "Tiểu Nhu, con nghĩ muốn cái gì?"

Ngụy Giang Nhu cắn cắn môi, do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Con muốn Hằng ca."

Ngụy trang chủ nói: "Con cũng biết, hắn không thích con."

Ngụy Giang Nhu nói: "Kia nếu là......"

Ngụy trang chủ ôn hòa ngắt lời nàng: "Nếu là cái gì?"

Ngụy Giang Nhu lắc đầu: "Không...... Không, không có gì."

Ngụy trang chủ rũ mắt nhìn nàng, âm thầm suy đoán nha đầu này hẳn là muốn A Hiểu biến mất, hoặc là bắt A Hiểu để áp chế Văn Nhân Hằng.

Ông nhìn Tiểu Nhu lớn bằng này có khi không thể không thừa nhận, dòng máu của mình một phần tốt đều chảy trong người Ngụy Giang Việt, phần âm lãnh lại đều ở trên người Ngụy Giang Nhu, điều này làm cho nàng khi gặp trở ngại thì ý niệm đầu tiên trong đầu vĩnh viễn là diệt trừ đối phương.

Tuy rằng ông cảm thấy tính tình như vậy gả đi sẽ không thiệt thòi, nhưng ông kỳ thật cũng không hy vọng nữ nhi của mình quá mức âm độc.

Nữ nhi của ông, tương lai tìm người thiệt tình đối đãi nàng, sẽ giống ông cưng chiều nàng chỉ cần sống đơn giản là tốt rồi.

Cho tới nay ông đều dùng mục đích này mà nuôi dưỡng Tiểu Nhu, chưa từng để nàng vượt quá, nhưng mà hiện tại bất đắc dĩ để Tiểu Nhu tiếp xúc với ma đầu, chờ nàng hiểu được ma đầu hữu dụng, thật không biết sẽ làm ra chuyện gì.

Ông nói: "Tiểu Nhu, ta cũng không thích A Hiểu, ước gì có người có thể làm thịt hắn, nhưng có đạo lý con hẳn là biết, dưa hái xanh không ngọt."

Ngụy Giang Nhu thấp giọng nói: "Con biết."

Ngụy trang chủ nói: "Đã biết thì buông tay Tiểu Hằng đi."

Ngụy Giang Nhu nói: "Nhưng con thích hắn, con tin chỉ cần mình nỗ lực, huynh ấy nhất định sẽ thích con."

Ngụy trang chủ nói: "Nếu muốn vẫn không được thì sao?"

Vậy huynh ấy vẫn phải là của mình, Ngụy Giang Nhu cắn môi, chung quy cũng không dám nói ra, thay đổi đề tài: "Phụ thân, người là Quân Trắng sao?"

Ngụy trang chủ tĩnh một chút, nói: "Phải."

Ngụy Giang Nhu nói: "Vì sao?"

"Phụ thân có nổi khổ tâm, về sau sẽ giải thích với con," Ngụy trang chủ nói, "Con chỉ cần biết rằng phụ thân vẫn là phụ thân của con, Phong Hiền Trang cũng sẽ không thay đổi."

Ngụy Giang Nhu nói: "Nga."

Ngụy trang chủ nhìn nữ nhi thần thái nửa điểm bất biến, trong lòng thở dài một hơi, lại lần nữa vỗ vỗ đầu nữ nhi.

Nếu có thể, ông thật sự hy vọng tính tình của Tiểu Nhu có thể đổi cho Giang Việt một chút, bây giờ nếu đổi thành Giang Việt, đến cùng tuyệt đối ông không thể nhấc tay. Ông nói: "Đi thôi, trở về."

Ngụy Giang Nhu ỷ lại mà nắm tay ông trở về, nhìn lão giả ở nơi xa, bỗng nhiên ý thức được một việc, hỏi: "Cha, giờ chúng ta còn trở về thuỷ trại sao?"

Ngụy trang chủ nói: "Tạm thời không trở về, ta phải giải quyết xong chuyện này đã."

Ngụy Giang Nhu nói: "Vậy Hằng ca......"

Ngụy trang chủ nói: "Tiểu Nhu."

Ngụy Giang Nhu cúi đầu, không mở miệng.

Ở một chỗ khác trong rừng, trại chủ rốt cuộc biết được chân tướng.

"Nói cách khác...... tiểu tử Chung gia kỳ thật là ở trong tay các ngươi, trước kia là các ngươi ly gián bọn họ, hiện tại chờ bọn họ nói chuyện xong sẽ tới tìm ngươi?"

Diệp Hữu nói: "Ân, nói sao thì bọn họ vẫn luôn muốn giết ta, hiện tại ma đầu đã tới cũng vừa lúc có cơ hội, nếu ma đầu giết Ngụy Giang Nhu, phỏng chừng sẽ đấu với Ngụy trang chủ, nếu không giết thì ta xui xẻo, vô luận là Ngụy Giang Nhu hay Ngụy trang chủ đều muốn giết chết ta."

Trại chủ điên rồi: "Vậy ngươi làm sao bây giờ?"

Diệp Hữu nheo lại mắt: "Ta có ý tưởng, nhưng có chút mạo hiểm."

Trại chủ nói: "Nói xem nào."
Diệp Hữu lặng im một lúc, liếm liếm khóe miệng, đem chủ ý của mình nói một lần, cuối cùng nhìn sư huynh một cái.

Biểu tình Văn Nhân Hằng bất biến, hỏi: "Đệ nắm chắc mấy thành?"

Diệp Hữu nói: "Một nửa trở lên, hơn nữa ta còn có võ công, có thể ứng phó được."

Văn Nhân Hằng dựa vào thân cây phía sau, trầm mặc không nói.

Diệp Hữu quét về phía người xung quanh.

Tạ Quân Minh nhìn y, dẫn đầu xoay người rời đi, còn lại mấy người ngẩn ra rồi cũng hiểu liền chạy lấy người, nhường nơi này cho hai người bọn họ.

Diệp Hữu nói: "Sư huynh."

Văn Nhân Hằng nói: "Ta không yên tâm."

Diệp Hữu nói: "Ta biết, ta sẽ cẩn thận."

Văn Nhân Hằng rũ mắt nhìn y, Diệp Hữu nghĩ nghĩ một chút, mọi người đều đang đưa lưng về phía họ liền chủ động lại gần hôn lên môi sư huynh. Văn Nhân Hằng một phen chế trụ eo y, xoay người đặt y vào thân cây, làm sâu hơn nụ hôn này, một cái tay khác thuận thế dò tiến vào trong quần áo y.

Diệp Hữu hơi kinh hãi: "Sư huynh?"

Văn Nhân Hằng đè lại y, không quan tâm tiếp tục hôn.

Diệp Hữu cứng người trong chốc lát rồi cũng chậm rãi thả lỏng thân thể.

Mấy người Tạ Quân Minh đang chờ thì nghe thấy một tiếng trầm vang. Bách Lý trưởng lão cùng trại chủ nhìn lẫn nhau, có chút chần chờ. Tạ Quân Minh một chút cũng không băn khoăn, quay đầu nhìn, lại thấy Văn Nhân Hằng ôm Diệp Hữu tới.

Hắn tức khắc minh bạch âm thanh trầm đục kia là do Văn Nhân Hằng nhân cơ hội đánh người hôn mê, nhướng mày: "Ngươi......"

Văn Nhân Hằng nói: "Ta có điên mới đồng ý để y đi."

Hắn giao người cho bọn họ, nói: "Chăm sóc y, ta qua."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro