Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.
Triệu chứng dị ứng tới rào rạt, may là không quá nghiêm trọng, lúc đến bệnh viện gặp bác sĩ, còn bị bác sĩ dỗi một hồi: "Có phải lúc phát hiện thì sau đó liền lên Baidu tra cứu không?"
Tôi: "........." Ngài đoán đúng rồi.
Bác sĩ hận sắt không thành thép: "Ai cho mấy đứa sinh bệnh liền lên Baidu tra? Phải lập tức đi gặp bác sĩ mới đúng!"
Tôi bình tĩnh đẩy đẩy mắt kính: "Không phải bây giờ cháu liền tới gặp ngài sao?"
Bác sĩ: "........"
Bác sĩ khai một liều thuốc chống dị ứng.
Giáo thảo hủy dung.
Trên mặt hắn xuất hiện vài đốm đỏ do dị ứng, tôi cảm thấy nếu fangirl của hắn biết được tôi là hung thủ, khẳng định sẽ khiêng biểu ngữ tới đuổi giết tôi, trên biểu ngữ viết: "Hại người không hại mặt, đánh người liền vả mặt!"
Giáo thảo không tiện tự mình bôi thuốc.
Làm đầu sỏ gây tội, tôi không thể không giúp hắn.
Tôi thành tội nhân của phòng ngủ, lão nhị cùng lão tứ trở về nhìn thấy trên gương mặt quý giá của giáo thảo nổi mẩn đỏ liền vô cùng đau đớn mà mắng tôi làm hỏng phiếu cơm của bọn họ.
Tôi cười lạnh: "Nghe thấy không? Cậu chỉ là một tấm phiếu cơm."
Lão nhị kinh hô: "Lão tam, cậu sao lại đê tiện như vậy!"
Lão tứ ôm đùi giáo thảo gào khóc: "Chủ công! Ngài đừng nghe kẻ gian xảo này ly gián! Ta đối với ngài luôn một mảnh trung thành tận tâm."
Tôi bôi xong thuốc, vỗ vỗ tay, đá văng lão tứ: "Cậu đối với đùi của học muội trung thành và tận tâm đi. Tránh ra!"
Giáo thảo vẫn luôn lẳng lặng mà nhìn tôi, tôi lo lắng hắn tùy thời liền lao lên hành hung tôi. Cái tên này học qua Tán Đả cùng Taekwondo, tôi từng có lần tận mắt chứng kiến một mình hắn đánh nằm 3 tên lưu manh, có chút sợ hãi.
Cũng may giáo thảo là người văn minh, không chỉ có không đánh tôi mà còn nói cảm ơn.
 Tố chất thật tốt.
Đêm đó tôi mơ thấy bản thân bị fanboys fangirls của hắn mắng tới tiếng xấu lưu muôn đời, treo ở trên diễn đàn trường.
Ngày hôm sau đi học, không biết giáo thảo tìm đâu ra một cái khẩu trang.
Mang lên liền thấy, thân cao chân dài, mặt mày thâm thúy, cao thẳng mũi đem khẩu trang cong lên một độ cung ưu nhã, so với lúc không đeo còn có cảm giác hơn.
Cũng càng trang bức.
Giáo thảo lấy ơn báo oán làm tôi khiếp sợ.
------
6.
Tóm lại là bộ dáng giáo thảo mang khẩu trang, tay đút túi trở thành trào lưu mới của trường học, đi đến chỗ nào cũng có thể thấy một đám ngốc bức mặc áo gió dài đeo khẩu trang đen, có khi người không biết còn tưởng cái trường này bán sỉ xã hội đen, phần phật đi ngoài, làm trường kế bên phải cảnh giác bò tường tới nhìn.
Tôi dày vò mà chờ mấy đốm đỏ đáng ghét kia trên mặt giáo thảo lặn xuống, lòng còn mang sợ hãi, sờ sờ khuôn mặt bóng loáng của hắn, nhẹ nhàng thở ra.
Hắn đột nhiên nắm chặt tay tôi, lực đạo rất lớn, tôi hít vào một hơi, cho rằng hắn muốn đánh mình.
"Lão tam." Tôi nghe được hắn nói,     "Nguôi giận sao? Về sau không cần né tôi được không?"
Ánh mắt giáo thảo nhìn tôi như là băng tuyết tan rã.
Tôi sửng sốt một lúc, không hiểu hắn có ý tứ gì.
Bất quá vẫn là thực nhanh mà phản ứng lại, vỗ vai hắn một cái: "Được a, đều là hiểu lầm, sau này mọi người đều là anh em tốt!"
Giáo thảo sâu kín mà nhìn chằm chằm tôi.
Tôi cảm thấy hắn có chuyện muốn nói với tôi, cuối cùng lại đen mặt không nói gì.
----
7.
Sau khi hiềm khích với giáo thảo tan đi, tôi phát hiện hắn vẫn thường nhìn lén tôi.
Binh thư có một kế tên là tiếu lí tàng đao.
Cái này làm cho tôi thực sợ hãi.
Vốn dĩ nếu thật sự solo thì tôi không đánh lại hắn, huống chi hắn còn không phải là một người, sau lưng hắn là ngàn ngàn vạn vạn mê muội cùng hai cái tên trung thành tận tâm kiếm cơm ăn trong phòng ngủ.
Mà sau lưng tôi chỉ có soái và tri thức.
Thật là đau buồn.
Tâm tình của tôi từ thả lỏng lại từ từ quay lại khẩn trương, nhưng mà lúc này cứ án binh bất động, khiến bản thân không chút sơ hở.
Lúc ăn cơm giáo thảo không chỉ có nhìn tôi, còn gắp đồ ăn cho.
Tôi đoán hắn không dám làm gì tôi ở nơi đông người, liền bắt chước mà cũng gắp cho hắn một đũa thức ăn.
Hắn nhìn chằm chằm tôi, nhợt nhạt cười.
Cười cái rắm.
Biết cậu cười lên đẹp.
Xem hắn cười đến tươi như hoa nở mùa xuân, tôi không nhịn được mà lại gắp một cái đùi gà cho hắn.
Giáo thảo thực giống 8 đời không ăn qua đùi gà, ánh mắt đều sáng lóe lên.
Lão nhị cùng lão tứ liếc nhau, ân cần mà cũng gắp cho hắn.
Giáo thảo rụt rè cự tuyệt, sau đó nhìn chằm chằm đĩa sườn xào chua ngọt của tôi.
Tôi liền bừng tỉnh đại ngộ, minh bạch sự âm độc của thằng nhãi này.
Quả đúng là tiếu lí tàng đao, dùng loại kỹ xảo này để lừa gạt đồ ăn của tôi, tôi sẽ trúng kế sao?
Tôi vớt một nửa đĩa gà cung bảo của giáo thảo, đem đĩa sườn đều cho hắn.
Vừa lúc không thích ăn cái món chua ngọt này.
-----
8.
Tuy rằng không phục lắm, nhưng giáo thảo người này, xác thật là mẫu người toàn năng, phương diện học tập còn chưa tính, thể dục cũng là điểm tuyệt đối, lúc cao trung còn đoạt giải nhất chạy 1000m.
Không nghĩ tới khi trường đại học tổ chức đại hội thể thao, hắn báo danh, lại còn là 10000m.
Nữ sinh trong lớp không cần phải nói, mỗi người đều ôm mặt, hoa si mà kêu "thật soái, thật lợi hại!"
Tôi quét nhìn các hạng mục báo danh một vòng, chợt phát hiện tôi muốn chạy chạy không được, muốn nhảy cao nhảy không được, chỉ có thể khuất nhục mà chọn hậu cần, thể dục không phải lĩnh vực tôi am hiểu, tạm rơi xuống hạ phong.
Tôi lúc sau lại tái chiến.
Lúc đại hội chính thức bắt đầu, hậu cần ngược lại lại không vội, cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị tốt.
Tôi cầm theo chai nước đi ra ngoài, vừa vặn thấy chạy 10000m bắt đầu, người tham gia không nhiều lắm, có thể chạy đến cuối phỏng chừng đều là động vật quý hiếm.
Lão nhị lão tứ cũng cũng có hạng mục, bất quá đều đã kết thúc, lau mồ hôi quơ quơ tay gọi tôi đến, tôi nhìn người chen chúc bên đó, lại nhìn đích 10000m, phát hiện người không nhiều lắm, cự tuyệt đề nghị này, chạy tới vạch đích. 
Giáo thảo quả nhiên là cái tàn nhẫn nhân vật, vẫn luôn xa xa dẫn đầu.
Tôi nhìn hắn mặc trang phục vận động, đen nhánh đầu tóc bị mồ hôi tẩm ướt, lúc theo gió bay lên, dường như có bọt nước trong suốt bay giữa không trung, có mẩn đỏ vẫn rất soái bây giờ lại càng soái.
Người bên người chậm rãi nhiều lên, các em gái chuẩn bị tiếp đón giáo thảo chen tới chen lui.
Tôi ngơ ngác nhìn giáo thảo, phát giác hình như hắn nhìn đến hướng này cười một cái.
Còn một vòng cuối cùng.
Bên cạnh bị cái nụ cười kia làm cho càng xao động, tôi vô ý một chút, mắt kính bị em gái kế bên làm rớt xuống đất.
Em gái phía trước cực kì chuẩn xác mà bổ một chân.
Tôi nghe được thanh âm mình tan nát cõi lòng.
Mẹ nó, mắt kính đi theo lão tử 6 năm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro