Chương 1 - Sơn quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm sau, mưa to dồn nén lâu ngày nặng nề rơi xuống, thanh âm cuồng phong cuốn bay lá cây từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Chùa miếu bỏ hoang ở vị trí hẻo lánh, hai bên trái phải đã cũ nát, chỉ còn gian chính đường ở giữa miễn cưỡng có thể trú mưa, tuy nhiên cũng lung lay muốn sụp đổ dưới sức gió lớn gào thét không ngừng.
"Ầm" một tiếng, cánh cửa gỗ cũ nát phủ đầy mạng nhện bị đá văng ra, Cát Võ một thân áo ngắn vải thô cả người ướt đẫm, bước nhanh qua ngạch cửa, thả lão đại phu đang cõng trên lưng xuống, quay người nhanh chóng khép cánh cửa lại.
Trên mặt trên người Cát Võ đều dính nước, hắn bước nhanh đến bên cạnh đống lửa, quỳ một chân xuống, nôn nóng nói: "Công tử, ta tìm đại phu tới rồi!"
Trong miếu đổ râm mát ẩm ướt, lão đại phu xách theo hòm thuốc lạnh đến run rẩy, cởi áo tơi ra, y phục bên dưới không bị gió to mưa lớn thấm vào, nghe thấy danh xưng "Công tử"——người này vậy mà chỉ là hộ vệ thôi sao?
Người tự xưng là "Cát Võ" trước mắt này đột nhiên xông vào tiểu viện của lão, không nói hai lời bắt lão chuẩn bị hòm thuốc cho tốt để đi cứu người. Tuy nói là đột nhiên, nhưng làm nghề y nhiều năm, chuyện như vậy không phải là lão đại phu chưa từng gặp qua.
Dọc đường đi, lão phát hiện Cát Võ này sức lực lớn, thân dưới ổn định, cõng lão đi con đường lầy lội trên núi mà không hề bị trượt, hô hấp nhẹ nhàng, hiển nhiên là một người biết võ thân thủ không tầm thường. Mặc dù nôn nóng nhưng vẫn đối đãi tôn trọng hữu lễ với một đại phu thôn quê như lão, làm trong lòng lão nảy sinh không ít tò mò về thân phận của Cát Võ.
Miếu đổ tối tăm, lão đại phu theo bản năng ngẩng đầu, vừa mới nhìn lên thì thấy người ngồi dựa vào đài đá của tượng Phật, không chuẩn bị tâm lý nên bị doạ lui liền hai bước——
Không thể trách lão nhát gan được, thật sự là người nọ sắc môi như nhuộm, da mặt như ngọc, tóc đen rối tung, lại một thân nguyệt bạch xiêm y, cực kỳ giống một sơn quỷ đẹp đẽ diễm lệ bị trấn áp bên dưới tượng Phật, gấp gáp muốn uống máu người.
Lão hoảng hốt mà xoa xoa hai mắt.
"Sơn quỷ" kia ngồi trên chiếu rơm ẩm ướt, quần áo văn sĩ rời rạc rũ xuống bên người, giống như hoa quỳnh nở ra từng cánh trùng trùng điệp điệp.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, có thể thấy dung mạo của hắn cực kỳ đẹp, tuy nhiên giữa mày lại quẩn quanh một cổ bệnh khí nồng đậm, chỉ ho nhẹ hai cái đã làm cho khoé mắt hắn ửng đỏ. Năm nay chưa đến nhược quán, vóc người còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nổi bật dưới mái tóc đen như mực, có vài phần diễm lệ khó phân biệt nam nữ.
Để ý đến đầu ngón tay hắn lạnh đến xanh trắng phát run, trên trán phủ kín một tầng mồ hôi mỏng, lão đại phu nhíu mày, không nghĩ đến những chuyện quỷ thần đó, đến gần ngồi quỳ xuống: "Công tử có thể để cho lão hũ xem mạch tượng không?"
Cát Võ toàn thân đều là nước bùn, sợ làm cho công tử nhà mình bị dính hơi ẩm, không dám đến gần quá, chỉ dám kêu một tiếng "Công tử" để hỏi ý kiến.
Thấy Tạ Trác mở hé mắt, nhẹ nhàng gật đầu, hắn mới khẩn thiết nói với lão đại phu: "Làm phiền ngài, công tử nhà ta thân thể vẫn luôn không được tốt, lần này mưa rơi quá đột ngột, không có nơi trú, sau khi mắc mưa, không đến một canh giờ sau liền bị sốt cao."
Lão đại phu gật đầu tỏ vẻ đã biết, ngón tay khô gầy ấn trên cổ tay Tạ Trác, mấy phút sau, lão trầm ngâm: "Công tử từ khi sinh ra đã có chứng bệnh thiếu máu* rồi sao?"

*Từ gốc: 不足之症, là một căn bệnh trong y học Trung Quốc, được chia thành thiếu khí và thiếu máu. Thiếu khí chủ yếu biểu hiện như lười nói, tim đập nhanh, đổ mồ hôi trộm, chóng mặt, ù tai, đi tiểu nhiều lần, mạch yếu. Thiếu máu biểu hiện chủ yếu là nước da nhợt nhạt, môi và lưỡi nhạt màu, hoa mắt, chóng mặt, tim đập nhanh, mệt mỏi, tay chân tê mỏi, mạch đập yếu. (Theo Baidu)

Tạ Trác ngực bị đè nén, nhất thời nói không ra lời, nhẹ giơ tay lên chỉ, ý bảo Cát Võ trả lời thay.
Cát Võ vội vàng nói: "Không sai, công tử nhà ta lúc sinh ra chưa đủ tháng, từ nhỏ thể hư sợ lạnh."
"Đã biết". Lão đại phu làm nghề y mấy năm, từ việc soi mạch tượng mà nhạy bén phát hiện ra rằng, không phải chỉ là việc vốn dĩ sinh ra đã yếu ớt, tựa hồ còn có... cái gì khác nữa ăn mòn sinh mệnh cơ thể.
Không giống như "Bệnh", mà càng như là độc.
Lão không dám nhiều lời, chỉ nói, "Lần này dính mưa, làm phát tác bệnh hàn trong cơ thể công tử, cho nên mặc dù trán nóng, nhưng cả người lại như ngâm trong hầm băng. Dược liệu lão hủ mang đến chỉ có thể ứng phó khẩn cấp, tạm thời áp chế tránh để bệnh tình nặng thêm."
Tạ Trác khàn khàn nói: "Làm phiền."
Làm đại phu, lão từng gặp qua vô số người mang bệnh nặng dai dẳng, bệnh tật cùng tử vong luôn làm cho người ta có thần sắc dữ tợn. Nhưng người trước mặt này, rõ ràng bệnh nặng gầy yếu, lại không thấy chút hoảng sợ nào, lông mày vẫn thư thái như trước, làm cho người ta đồng thời thán phục, lại không khỏi sinh lòng tiếc hận.
Lão đại phu không khỏi dặn dò thêm vài câu: "Với thân thể của công tử, đừng để bản thân phải chịu đựng phiền não, bớt suy nghĩ lại, đừng có chuyện gì cũng lo lắng. Bây giờ trời mưa dầm lạnh như vậy, nếu không phải chạy đường dài thì càng tốt, chỉ cần một trận mưa tuỳ ý rơi, đều có thể lấy mạng công tử, công tử nhớ kỹ. "
Tạ Trác ho khan hai tiếng, đè xuống đau đớn muốn xé rách ngực: "Tạ mỗ đã biết." Giọng nói của hắn lại khàn thêm vài phần, "Chỉ là còn có việc phải làm, không cho phép Tạ mỗ dừng lại. "
Lão đại phu không tán đồng: "Còn quan trọng hơn cả tính mạng sao?"
Tạ Trác gật đầu, ngữ khí thật nhẹ: "Đúng vậy, so với tính mạng còn quan trọng hơn."
Lão đại phu mắt đối mắt với Tạ Trác, biết người này cố chấp, khẳng định khuyên không được, dứt khoát không nhiều lời nữa, chọn ra dược liệu cần thiết từ hòm thuốc chuẩn bị cẩn thận, rồi cuối cùng lại lấy ra một bình gốm chuyên sắc thuốc, đưa cho Cát Vũ đang chờ ở một bên.
Lão đại phu vốn dĩ còn lo lắng Cát Võ tay chân thô kệt, làm không được những việc tinh tế, lại không nghĩ đến đối phương vậy mà động tác sắc thuốc vô cùng thuần thục.
Lại nhìn sang người đã dựa vào đài đá nhắm mắt nghỉ ngơi, thầm nghĩ, là do mình nghĩ sai rồi, có chủ tử là một cái ấm sắc thuốc như vậy, thủ hạ sao lại có thể không biết sắc thuốc được.
Tạ Trác uống thuốc xong, tuy rằng vẫn cảm thấy lạnh, nhưng tinh thần cuối cùng cũng khá lên được hai phần, sau khi nói lời cảm tạ với lão đại phu, liền phân phó Cát Võ đem người đưa trở về.
Cửa lớn mở ra rồi đóng lại, dù chỉ một lát, mặt đất cũng đã ướt một mảng lớn. Tạ Trác dựa vào đài đá, bên tai tiếng mưa rơi không ngừng, hắn nhắm mắt lại, không biết có phải trong thuốc vừa uống có thuốc mê hay không, trong lúc mơ hồ, hắn khó tránh được có chút mơ màng buồn ngủ.
Hắn thật ra không thích những ngày mưa.
Mỗi lần đến ngày mưa, thời tiết ẩm thấp, bệnh tình của hắn sẽ trở nặng thêm, cùng với tiếng mưa rơi mà đến, là đau đớn vĩnh viễn không ngừng, rét buốt thấu xương cùng ác mộng không có kết thúc, làm cho hắn có một loại ảo giác không cách nào tỉnh lại được.
Không biết đã qua bao lâu, Tạ Trác từ trong giấc ngủ nông bị kinh động thức dậy——
Cửa gỗ chính đường nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Cát Vũ đã trở lại?
Không đúng.
Trời đã tối mưa lại còn lớn, đường đêm khó đi, không thể nhanh như vậy.
Tiếng bước chân cố ý nhẹ nhàng đang không ngừng tới gần.
Không thể lựa chọn giả bộ ngủ, Tạ Trác mở mắt nhìn qua.
Người tới thân hình gầy gò, xiêm y xanh thẫm, vạt áo nghiêng dùng lông thú màu nâu sẫm gắn lên, một đôi giày bó dính đầy bùn, giống như là có người ở phía sau đuổi theo hắn, thế nên kinh hoảng mà không để tâm đến cái gì khác. Một mảnh vải đen thuần che nửa khuôn mặt, lộ ra một đôi mắt đang sững sờ nhìn chằm chằm Tạ Trác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ