Dữ Nguyệt Quang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng Ánh Trăng

---

Tác giả: 林鹤

Link gốc: https://yuzhouzuigaohesansui.lofter.com/post/1f0741a3_1cb93ab97

Lời tác giả:

五花肉 sinh nhật hạ văn

ooc

Mất trí nhớ

Đừng đặt lên người thật

Cảnh báo chưa hoàn thành❗

Bởi vì sắp khai giảng nên không thể không gửi lên trước. Trước tiên chúc 五花肉 2.26 sinh nhật vui vẻ.
@五花肉

__________________________________________________________

                                                                                                   

                                                                                                 

                                                                                                 

Tả Tịnh Viện có thể là người cuối cùng trong toàn trung tâm biết được ký ức của Đường Lỵ Giai đã quay lại ba năm trước.

                                                                                                 

---

                                                                                                 

Vẻ mặt đầy mệt mỏi kéo theo vali trở lại trung tâm, Tả Tịnh Viện hiện tại chỉ muốn nhanh chóng về phòng an ổn ngủ một giấc, giải tỏa một chút thân thể đã bị tiêu hao quá mức trong mấy ngày nay.

"Tả Tả." Lưu Lực Phi từ sáng sớm đã biết thời gian Tả Tịnh Viện trở lại, mặt đầy u sầu đứng trước của thang máy đi đi lại lại không ngừng. Thấy em tới, đôi mày nhíu chặt mới khẽ giãn ra một chút, nhận lấy chiếc vali từ tay Tả Tịnh Viện rồi cùng em bước vào thang máy.

"Ân? Đã xảy ra chuyện gì rồi Phi Phi? Mặt chị sao lại ngưng trọng thế kia? Chẳng lẽ đầu trọc lại làm chuyện gì rồi?" Ấn số tầng, Tả Tịnh Viện khó hiểu mà nghiêng đầu nhìn một lượt từ trên xuống dưới dáng vẻ rầu rĩ của Lưu Lực Phi, một loại dự cảm không rõ quanh quẩn trong lòng.

"Khụ khụ, em nên chuẩn bị tâm lý trước đi. Nếu không phải chuyện này chỉ có em có thể giải quyết, chị cũng không nhất định phải nhờ em đâu." Lưu Lực Phi nắm chặt tay đưa lên miệng ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt nghiêm túc khiến Tả Tịnh Viện cũng thu hồi nụ cười của bản thân, đứng thẳng người chờ Lưu Lực Phi nói chuyện.

"Chính là... Liga cậu ấy mất trí nhớ rồi." Lưu Lực Phi nói xong câu đó thì bản thân cũng cảm thấy có chút tự trách, thành thật mà nói, Tả Tịnh Viện có thể buông bỏ chuyện tình cảm mà tập trung vào sự nghiệp thật sự không dễ dàng.

Thân là cựu đội trưởng cũng là người đã nhìn hai người họ một đường đi đến nay, nếu không phải chơi đoán số thua Lưu Thiến Thiến, Lưu Lực Phi tuyệt đối không muốn làm người xấu khiến Tả Tịnh Viện lần nữa nhớ lại những chuyện cũ đau lòng ấy.

Tội lỗi tội lỗi.

"Khốc, liên quan gì tới em." Tả Tịnh Viện trừng mắt xem thường, thiếu chút nữa đã bay lên tận trời, cho dù chị ấy có mất trí nhớ thì liên quan gì tới mình. Như thế nào? Chẳng lẽ muốn bạn gái cũ be không thể triệt để như em giúp chị ấy tìm lại ký ức? Tả Tịnh Viện cũng không phải là một người rảnh rỗi.

"Nói sau đi, em muốn về phòng ngủ, mấy ngày nay quá mệt mỏi rồi. Chị nhìn xem, quầng thâm mắt của em đều sắp rớt tới cằm rồi." Không đành lòng nhìn vẻ mặt mất mát của Lưu Lực Phi, Tả Tịnh Viện đoạt lấy chiếc vali từ tay Lưu Lực Phi, kéo chiếc kính râm đang che khuất nửa gương mặt xuống, ghé vào trước mắt cô để cô nhìn thấy quầng thâm mắt đen kịt của mình.

"Này... Quên đi." Thấy Tả Tịnh Viện xoay người rời đi, Lưu Lực Phi vốn định giữ em lại, cánh tay nâng lên bỗng đình chỉ giữa không trung, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu thở dài, trước khi cửa thang máy khép lại đã nghiêng người lách ra rồi trở về phòng.

Lưu Thiến Thiến thấy Lưu Lực Phi trở về, đứng dậy đi về phía cô. Chỉ cần nhìn thoáng qua vẻ mặt cô, Lưu Thiến Thiến liền minh bạch. "Quả nhiên, Tả Tả em ấy vẫn..." Lưu Lực Phi bất đắc dĩ nhún vai, đúng thật là tạo hóa trêu người, nghiệt duyên giữa hai người kia thật sự có chém cũng chém không đứt.

"Đi xem Liga trước thôi."

                                                                                                 

---

                                                                                                 

Sở dĩ Đường Lỵ Giai mất trí nhớ là bởi vì một ngày đó.

Vốn dĩ chỉ là đi ngoại vụ cùng bọn trẻ vui đùa, nhưng trong số đó lại có một hùng hài tử, quấy rối khắp nơi, Lưu Lực Phi tức giận đến không ổn, lại chỉ có thể trưng nụ cười lên mặt, khó chịu muốn chết.

Nhưng thật sự là Đường Lỵ Giai, không biểu hiện ra chút dáng vẻ thiếu kiên nhẫn nào, vẫn luôn mỉm cười chơi với nó, hùng hài tử này cũng bám chặt lấy nàng, ở bên người nàng dần dần thu liễm tính tình của hỗn thế tiểu ma vương, trở thành một tiểu hài tử ngoan ngoãn, ngọt ngào gọi tỷ tỷ muốn ôm một cái.

Một màn này khiến Lưu Lực Phi xem tới kinh ngạc, nhìn thấy con ngươi trong trẻo của tiểu hài tử lại không tự giác được mà nhớ tới Tả Tịnh Viện, "Hừ..." Lưu Lực Phi hít sâu một hơi, cảm thấy dường như bản thân đã phát hiện điều gì đó.

"Này, cẩn thận..." Vốn dĩ ngoại vụ sắp kết thúc, Lưu Lực Phi vừa thả lỏng lại vừa muốn lười nhác vươn vai, nghe được một tiếng kinh hô, cô quay đầu lại, nhìn thấy Đường Lỵ Giai bị cái kệ ngã trúng, đứa trẻ bên cạnh không biết phải làm sao, chảy nước mắt muốn giúp Đường Lỵ Giai.

Lại sau đó, Đường Lỵ Giai được xe cứu thương đưa tới bệnh viện cấp cứu.

Lần nữa tỉnh lại, ký ức của mang đã trở về ba năm trước, hơn nữa tâm lí cũng xảy ra chút vấn đề, trở nên sợ hãi tiếp xúc với người khác. Lưu Lực Phi cùng Lưu Thiến Thiến đã tìm rất nhiều bác sĩ, đều không có tác dụng gì.

Bác sĩ nói, sở dĩ ký ức của nàng trở lại mốc thời gian đó có thể là do nàng vẫn luôn rất khát vọng trở về, cho nên nói loại tình huống này chỉ có thể thuận theo tự nhiên, không thể chịu kích thích quá lớn, cần người cực kỳ quan trọng trong lòng nàng khi ấy dẫn đường cho nàng. Hai người nhìn nhau, người quan trọng nhất trong lòng Đường Lỵ Giai khi ấy còn không phải là Tả Tịnh Viện sao.

Bởi vậy, cũng liền có một màn Lưu Lực Phi đứng trước cửa thang máy chặn Tả Tịnh Viện lại kia.

                                                                                                 

---

                                                                                                 

Đẩy cửa phòng bước vào, Lưu Thiến Thiến tinh tường nhìn thấy chờ mong trong mắt Đường Lỵ Giai đã chuyển thành mất mát, cô nắm chặt góc áo Lưu Lực Phi kéo kéo, Lưu Lực Phi quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt trấn an.

"Liga có muốn ăn cơm không a?" Lưu Lực Phi tận lực làm cho ngữ khí của mình nhẹ nhàng một chút, nở nụ cười ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Không sao, mình không đói. Tả Tả em ấy vẫn chưa trở về sao?" Ngón tay Đường Lỵ Giai lướt trên màn hình điện thoại, nhìn thấy trong điện thoại ngoại trừ ảnh của mình thì chính là ảnh mèo, còn có video vũ đạo, nàng nhớ rõ ràng có rất nhiều ảnh chụp chung với Tả Tịnh Viện, làm sao lại trống không như vậy rồi.

"Tả Tả em ấy sẽ trở về." Lưu Thiến Thiến siết chặt nắm tay, gương mặt ôn nhu thường ngày giờ đây cũng đã có chút cứng nhắc.

"Ân. Giữa bọn em có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không." Trên mặt Đường Lỵ Giai không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại trở nên khổ sở, cảm giác xa lạ cùng bất an của người bị mất đi ba năm ký ức đối với cuộc sống hiện tại lại kể xé gió mà đến, nhấn chìm Đường Lỵ Giai trong đó, biến mất tựa như nụ cười đã từng thường xuyên xuất hiện trên gương mặt nàng trước đây.

"Không có, em ấy chỉ đi xuất ngoại vụ thôi, nói không chừng lát nữa em ấy liền trở lại thì sao?" Lưu Thiến Thiến ra vẻ thoải mái vỗ vỗ bả vai Đường Lỵ Giai, vì không để Đường Lỵ Giai phải chịu kích thích, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau quyết định giấu Đường Lỵ Giai về mối quan hệ hiện tại của hai người.

                                                                                                 

Người khác đều nói Đường Lỵ Giai vô tình, nhưng Đường Lỵ Giai khi ấy cũng là người đã hãm sâu trong đó đi. Cảm tình từ trước đến nay đều không có ai đúng ai sai, không thể kịp thời ngăn được tổn hại thì phải cam nguyện tự chịu trách nhiệm lời lỗ. Tả Tịnh Viện cũng vậy, Đường Lỵ Giai cũng vậy, đều là hai kẻ ngốc.

                                                                                                 

---

                                                                                                 

Trở lại phòng dọn dẹp đồ đạc xong, Tả Tịnh Viện ngã lên giường, trùm chăn kín cả đầu, nhưng đã không còn buồn ngủ nữa.

Từ lúc bắt đầu, chỉ cần là những chuyện về Đường Lỵ Giai, Tả Tịnh Viện liền không có lý trí. Nếu là Đường Lỵ Giai của hiện tại, Tả Tịnh Viện gặp được nàng nhất định ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng. Nhưng Đường Lỵ Giai của ba năm trước đây, đó chính là bạch nguyệt quang của Tả Tịnh Viện.

Em không khỏi có chút dao động.

"Thật phiền a..." Vừa định lớn tiếng oán giận, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tả Tịnh Viện lập tức im lặng nhắm mắt, có chút khẩn trương trốn trong chăn, đại khí không dám bộc phát.

"Tả Tịnh Viện."

Không đáp lại.

"Được rồi, đừng giả vờ nữa, chị biết em chưa ngủ." Lấy trình độ hiểu biết của Lưu Thiến Thiến đối với Tả Tịnh Viện mà nói, nếu Tả Tịnh Viện nghe được chuyện này còn có thể ngủ thì thật đúng là có quỷ.

"Ơ kìa, tỷ tỷ của em a, em vừa định đi ngủ, thật đó." Thấy bản thân vô tình bị vạch trần, Tả Tịnh Viện từ trong chăn vụt ra, giơ tay sửa sửa mái tóc vì vừa mới lăn lộn trong chăn mà loạn thành một đoàn, nhấc tay Lưu Thiến Thiến lên, tựa cằm mình vào vai chị ấy, bĩu môi nhẹ giọng làm nũng.

"Em biết chị tới đây để làm gì đi."

"Mấy ngày không gặp em liền rất nhớ em, nên Thiến Thiến tỷ tỷ đặc biệt tới thăm em sao?"

Giả ngốc.

"Chị muốn nói chính sự với em a Tả Tả. Em cũng biết tình trạng hiện tại của Liga thật sự không lạc quan, chỉ có em mới có thể giúp em ấy thật đó. Cứ xem như là vì chị và Phi Phi đi." Nghe Lưu Thiến Thiến nói xong, đuôi lông mày của Tả Tịnh Viện hơi động, khẽ thở dài ngã xuống giường, một bộ dáng vẻ cuộc sống không còn gì luyến tiếc.

"Nếu như Thiến Thiến dỗ em ngủ, thì em sẽ suy xét một chút."

"Được, vậy nhanh đi ngủ đi, thức dậy thì đi tìm em ấy. Em ấy đã mấy ngày không thể ăn ngon rồi."

                                                                                                 

                                                                                                 

"Nhất định cần em đi vào sao?"

"Bằng không thì sao? Đừng nghĩ tới chuyện chơi xấu."

Đẩy cửa phòng bước vào mới được một bước, Tả Tịnh Viện liền sinh ra ý niệm ném túi thức ăn trong tay xuống rồi nhanh chân chạy trốn. Quay đầu nhìn lại liền thấy phía sau truyền đến ánh mắt sắc bén hình viên đạn của hai người ngoài cửa, toàn thân run run, căng da đầu đi vào bên trong.

"Đường Lỵ Giai, em trở về rồi." Ngữ khí không tốt.

Nhưng hiển nhiên, Đường Lỵ Giai trên giường hoàn toàn không chú ý tới sự không kiên nhẫn trong giọng nói của Tả Tịnh Viện, chỉ đắm chìm trong cảm giác vui vẻ khi người mình nhung nhớ trở lại bên cạnh. Nàng cơ hồ nhảy dựng lên, bổ nhào vào người Tả Tịnh Viện, khiến Tả Tịnh Viện lảo đảo lui lại một bước mới có thể đứng vững.

Hai tay Đường Lỵ Giai ôm lấy cổ Tả Tịnh Viện, những sợi tóc mang theo hương hoa oải hương nhè nhẹ tản mác trong không khí, hết thảy xâm nhập vào khoang mũi của Tả Tịnh Viện.

"Ân, chị đi xuống trước đi." Thân người bị ôm lấy trong nháy mắt trở nên cứng nhắc, lại không thể không nâng mông Đường Lỵ Giai tránh để nàng ngã xuống, Tả Tịnh Viện hiện tại là muốn bao nhiêu xấu hổ liền có bấy nhiêu xấu hổ.

"Được." Đường Lỵ Giai ngoan ngoãn tùy ý Tả Tịnh Viện cong lưng đặt nàng xuống giường, ngẩng đầu, đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn chằm chằm em, Tả Tịnh Viện nhớ trong những nhiệm vụ Lưu Thiến Thiến giao cho em có một cái nhiệm vụ chính là để nàng ăn nhiều hơn một chút.

"Ăn cơm trước đi, đều là món chị thích." Kéo túi lấy một cái hộp nhỏ mở ra, hương vị thơm ngon cứ thế bay lên, gợi cho Đường Lỵ Giai cảm giác thèm ăn. Bởi vì Tả Tịnh Viện không ở đây, đã mấy ngày chưa ăn uống gì, hiện tại đã không còn tâm sự, chỉ muốn ăn một bữa no nê.

"Ăn nhiều một chút, chị gầy rồi." Vô thức nhìn dáng vẻ Đường Lỵ Giai trên trán quấn một vòng băng vải đang ăn ngấu nghiến, trong lòng Tả Tịnh Viện vì điều này mà rung động, không đợi đầu óc phản ứng lại thì miệng đã nói ra hai câu quan tâm. Lại sợ Đường Lỵ Giai ăn nhanh quá sẽ nghẹn, liền đứng dậy đi đến tủ lạnh cầm một chai nước ép nho, mở nắp đưa tới trước mặt nàng, để nàng chậm rãi ăn.

Cứ như vậy đi, thuận theo tự nhiên, khá tốt.

"A... Em ăn rồi sao?" Đường Lỵ Giai tựa như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, miệng đầy thức ăn, mơ hồ dò hỏi Tả Tịnh Viện đã ăn chưa.

"Chị ăn đi, em ở bên ngoài đã ăn rồi." Bĩu môi rút ra một tờ khăn giấy giúp Đường Lỵ Giai lau đi dầu mỡ trên miệng.

Ăn xong, nhiệm vụ của Tả Tịnh Viện cũng xem như đã hoàn thành. Thu thập túi rác để lát nữa mang ra ngoài, vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, lại bị kéo trở về. Cúi đầu vừa vặn thấy, bàn tay của Đường Lỵ Giai nắm chặt góc áo của mình, trong ánh mắt mơ hồ của Tả Tịnh Viện mấp máy môi, khẽ lắc đầu, ý tứ là Tả Tịnh Viện đừng rời đi.

Thấy Tả Tịnh Viện nắm lấy tay mình muốn kéo ra, Đường Lỵ Giai cuống quít mở miệng, "Em phải đi sao? Đêm nay không ở lại sao?" Là dáng vẻ nhìn thấy liền thương, Tả Tịnh Viện lại mềm lòng rồi.

Em lùi một bước, cầm tay Đường Lỵ Giai vỗ nhẹ, nói với nàng mình chỉ ra ngoài vứt rác, một lát sẽ trở về. Đường Lỵ Giai lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, để em đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, hai vị môn thần một trái một phải lập tức bay tới trước mặt Tả Tịnh Viện, Tả Tịnh Viện đem hộp thức ăn rỗng tuếch bày ra cho hai người xem, hai người lúc này mới buông lỏng tâm tình, ôm lấy bả vai Tả Tịnh Viện khích lệ một phen.

"Đường Lỵ Giai muốn em buổi tối ngủ cùng chị ấy. Mấy người không nói cho chị ấy biết bọn em đã sớm phân phòng?" Tả Tịnh Viện cau mày, mũi chân như có như không đá vào vách tường, khoanh tay dò hỏi Lưu Lực Phi.

"Cái kia... Chị thật đúng là đã quên. Bằng không thì em ngủ cùng cậu ấy đi, dù sao cũng không phải chưa từng ngủ chung." Lưu Lực Phi xấu hổ gãi gãi đầu, Lưu Thiến Thiến bên cạnh cũng không có biện pháp gì.

"Không phải chứ! Mấy người là đang đùa em đi. Chuyện này cũng thật quá đáng. Em vừa phải dỗ chị ấy ăn cơm còn phải ngủ cùng chị ấy, làm ơn đi, chị ấy là mất trí nhớ, lại không phải mất nhận thức." Tả Tịnh Viện chắp tay đặt trước ngực, lông mày cau lại thành hình chữ bát, một bộ dáng vẻ không tình nguyện. "Nếu không thì để Náo Náo đến đây đi. Em gọi điện thoại cho chị ấy. Hiện tại liền gọi."

"Vậy em gọi đi."

"Này, tỷ."

"Tả Tả tiền bối, là em." Tả Tịnh Viện không hiểu sao lại nghe được thanh âm thiếu niên trong sáng của Trương Nhuận ở đầu bên kia, "Náo Náo chị ấy đang tắm, bọn em chuẩn bị đi ngủ. Tiền bối cũng nghỉ ngơi sớm chút đi. Baibai." Còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại đã bị treo, để lại Tả Tịnh Viện một mặt phát ngốc.

"A cái này. Mới chín giờ liền phải đi ngủ rồi?"

"Em cũng biết, bọn họ ngủ rất sớm."

Cái rắm.

Lại gọi vài cuộc điện thoại, không ngoại lệ đều nhận được một câu cự tuyệt.

"Mau vào đi thôi, ngày mai gặp ngày mai gặp." Lưu Lực Phi ấn mở màn hình điện thoại cho Tả Tịnh Viện xem thời gian, đẩy vai em để đưa người vào cửa, không đợi em phản ứng liền dùng một chân chặn trên cửa. Sự thành, mở điện thoại ấn vào nhóm chat đầu tiên, gửi "OK", phía dưới lập tức xuất hiện một chuỗi hồi âm thật dài.

"Em... Hừ." Thành. Mình thấy bọn họ là hợp nhau tới khi dễ mình. Tả Tịnh Viện bất đắc dĩ véo lên nắm tay, hữu khí vô lực đánh một quyền vào không khí để giải tỏa bất mãn trong lòng.

Thất sách rồi.

Tả Tịnh Viện thật sự nghĩ người mất trí nhớ là bản thân mình, em tình nguyện bị đánh một gậy sau gáy, cũng không muốn ở nơi này để Đường Lỵ Giai thỉnh thoảng gợi lên những ký ức nghĩ tới mà sợ trong nội tâm mình, mấu chốt là chỉ có bản thân em bi thương thừa nhận những chuyện xưa đó, vị đại tỷ này lại tựa như người không có việc gì, còn đem bản thân trở thành thân thân bảo bối.

"Hừ... Tả Tịnh Viện, ngươi có thể!" Âm thầm tự cho bản thân đủ dũng khí, Tả Tịnh Viện mới chậm rãi đi đến bên cạnh Đường Lỵ Giai, nàng đang chơi trò giải cứu công chúa, chơi đến vô cùng vui vẻ, thấy Tả Tịnh Viện tới liền nhường cho em một vị trí, Tả Tịnh Viện thuận thế ngồi xuống, cũng không có gì để làm, ánh mắt chuyển lên màn hình, xem nàng chơi một trò chơi nhàm chán.

"Ai nha! Lại treo rồi." Chết lần thứ ba, Đường Lỵ Giai ném máy tính bảng trên đùi, ngã về phía sau kêu than một tiếng, chân ngắn nhỏ lung tung đạp tới đạp lui.

"Em đi. Chị làm sao lại ăn như vậy a! Em tới." Tả Tịnh Viện cầm lấy máy tính bản, lần nữa bắt đầu trò chơi, vừa rồi nhìn Đường Lỵ Giai chơi mấy lần, bản đồ đã sớm thuộc lòng, lại bắt đầu chơi, ngón tay linh hoạt lướt trên màn hình điều khiển vương tử tránh khỏi tất cả chướng ngại thuận lợi lấy được chìa khóa, thành công cứu công chúa ra.

"Đây, cho chị, nhanh ngủ đi." Tả Tịnh Viện đưa máy tính bảng cho Đường Lỵ Giai, nghiêng đầu nhìn một cái, phát hiện Đường Lỵ Giai đang nhìn hai người tay trong tay trên màn hình phát ngốc. "Làm sao vậy?"

"Không có gì, cảm thấy Tả Tả em đã trưởng thành." Đường Lỵ Giai mỉm cười, nâng tay xoa xoa mái tóc dài màu trà của Tả Tịnh Viện, Tả Tịnh Viện ngẩn người, mũi có chút chua xót không rõ.

Là bởi vì chị mới trưởng thành a, ngốc.

"Vậy sao, vậy cũng còn khá tốt đúng không, mau ngủ đi." Tả Tịnh Viện thu dọn xong thì tự mình nằm xuống trước, để lại cho Đường Lỵ Giai nửa bên giường, Đường Lỵ Giai cũng nằm xuống, bắt lấy bàn tay rũ bên sườn của Tả Tịnh Viện, xuyên qua khe hở giữa các ngón tay, mười ngón đan chặt.

Tả Tịnh Viện phát thệ, em chưa từng thẳng như vậy, nằm thành tư thế thẳng tắp. Một bàn tay Đường Lỵ Giai cùng mười ngón tay của mình đan vào nhau, một tay khác treo trên cổ mình, chân đặt trên eo mình. Tả Tịnh Viện dùng bàn tay rảnh rỗi ấn mở màn hình điện thoại, ba con số "2:26" chói lọi.

Rạng sáng hai giờ rưỡi, rõ ràng cảm nhận được mí mắt đều đang chiến đấu, nhưng đầu óc lại thanh tỉnh vô cùng, cừu cũng đã đếm tới tám trăm, vẫn không ngủ được.

Người bên cạnh ngủ đến dị thường ngon giấc, Tả Tịnh Viện đột nhiên nản chí, nhận mệnh gạt bỏ điện thoại, quay đầu nhìn chằm chằm gương mặt lúc ngủ say của Đường Lỵ Giai mà trầm tư. Đã lâu không cùng nàng chung chăn chung gối, tựa hồ hết thảy đều đã thay đổi, lại giống như cái gì cũng chưa từng thay đổi.

Nếu như chị biết hết những chuyện đó, sẽ thất vọng với em sao.

Cảm xúc tồi tệ giống như bàn tay vô hình bóp chặt lấy yết hầu của Tả Tịnh Viện, nắm tay, ôm, hôn, cãi nhau, chia tay, từng màn hồi ức thống khổ hóa thành hồng thủy mãnh liệt quét đến, Tả Tịnh Viện hãm sâu trong đó, lại không thể thoát ra, mặc kệ chính mình chìm xuống vực thẳm mang tên "yêu", thịt nát xương tan, oanh oanh liệt liệt.

"Tả Tả... Thích..." Tiếng thì thầm nhè nhẹ trong lúc ngủ mơ đem Tả Tịnh Viện từ trong hồi ức lôi ra, em vươn đầu ngón tay mềm nhẹ họa lên làn da trắng nõn của Đường Lỵ Giai, từng nét miêu tả gương mặt ôn nhu của nàng.

"Đường Lỵ Giai, em cũng thích chị." Vĩnh viễn.

                                                                                                 

                                                                                                 

---

                                                                                                 

                                                                                                 

Mở to mắt, Đường Lỵ Giai mới phát hiện tư thế ngủ của mình thật sự quá mức xấu hổ, cả thân mình đều treo trên người Tả Tịnh Viện, nàng luống cuống tay chân đứng dậy. "Mấy giờ rồi?" Thanh âm khàn khàn chậm rãi vang lên, Tả Tịnh Viện xoa xoa đôi mắt, vừa mới nhắm được một lát thì trời sáng, suốt cả đêm, ngủ muộn đầu lẫn dạ dày đều đau khiến Tả Tịnh Viện có chút khó chịu.

"Tối hôm qua ngủ không ngon? Có phải do chị làm ảnh hưởng đến em rồi không."

"Không có, mấy ngày nay quá mệt mỏi rồi."

Tả Tịnh Viện thức giấc đều đơn giản ngồi dậy, cánh tay chống trên giường, rất có hứng thú mà xem Đường Lỵ Giai thay quần áo. "Đúng rồi, chị tối qua đã mơ thấy em." Nghe được lời này trong lòng Tả Tịnh Viện không khỏi căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía Đường Lỵ Giai trở nên nghiêm túc, ra vẻ trấn định mở miệng, "Ồ. Vậy chị mơ thấy em làm gì?"

"Mơ thấy em... Lại tới đón máy bay." Đường Lỵ Giai nói xong đột nhiên mỉm cười, đôi mắt cong cong khép thành một đường chỉ, Tả Tịnh Viện trộm thở nhẹ, cũng theo Đường Lỵ Giai mỉm cười.

"Đêm nay có muốn cùng lên sân thượng hay không, lấy thêm đàn ghi-ta của chị." Tả Tịnh Viện nhớ bản thân đã từng nói muốn mở một buổi hòa nhạc ban đêm cho Đường Lỵ Giai, chỉ có riêng mình là khán giả duy nhất của buổi hòa nhạc này. Thừa dịp ký ức của Đường Lỵ Giai chưa trở về, liền hoàn thành lời hứa đã từng không hoàn thành được đi, cũng xem như là hoàn thành một đoạn tâm sự.

"Được a."

"Vậy lời này đã định."

                                                                                                 

                                                                                                 

---

                                                                                                 

                                                                                                 

Vẫn phải tham gia tập luyện như thường lệ, thời điểm Tả Tịnh Viện và Đường Lỵ Giai cùng nhau bước vào phòng tập, biểu tình trên mặt mọi người là muôn hình vạn trạng.

Trịnh Đan Ny chọc chọc Trần Kha bên cạnh đang hứng thú bừng bừng phát vòng bạn bè cổ vũ bản thân luyện tập thật tốt, vẻ mặt cười xấu xa ghé vào bên tai cô, không biết nói gì mà khiến Trần Kha mở to hai mắt đầy vẻ kinh ngạc, ánh mắt bát quái trộm đánh giá Tả Tịnh Viện và Đường Lỵ Giai, dường như đang suy nghĩ gì đó rồi gật gật đầu.

Lưu Thiến Thiến cùng Lưu Lực Phi đánh mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sự vui mừng trong mắt nhau.

Phù Băng Băng vốn dĩ đang ngồi trong góc nhìn thấy một màn này thiếu chút nữa đã trực tiếp từ trên sàn nhà nhảy dựng lên, cô che miệng không tiếng động mà kinh hô một tiếng, điên cuồng lắc lắc cánh tay của Ngô Vũ Phi bên cạnh, lại phát hiện hai tay em ấy đã ôm đầu co lại thành một đoàn, trong miệng còn đang lẩm bẩm nói "Tả Giai phục hôn rồi, đây là chuyện mình có thể xem sao, sinh thời, quả nhiên, chỉ cần trong lòng có tín niệm thì cái gì cũng có thể chờ được." "Em tỉnh táo một chút."

Tả Tịnh Viện "phụt" một tiếng, thiếu chút nữa đã cười thành tiếng, Đường Lỵ Giai không biết bọn họ vì cái gì mà phản ứng lớn như vậy, trốn ra phía sau Tả Tịnh Viện. Tả Tịnh Viện thấy Đường Lỵ Giai có chút sợ hãi, nắm cổ tay nàng kéo nàng vào lòng mình.

"Có động tác nào quên mất thì en dạy lại cho chị." Đem người kéo vào một góc, Tả Tịnh Viện chặn những ánh mắt tò mò kia ở phía sau. Đưa video vũ đạo cho Đường Lỵ Giai xem, "Nếu mệt thì nghỉ ngơi, đừng miễn cưỡng bản thân."

Vũ đạo của Đường Lỵ Giai là thứ khiến Tả Tịnh Viện mê muội, cho dù là lực độ hay độ lưu loát đều là tuyệt nhất. Cho dù mất trí nhớ, tốc độ học nhảy vẫn trước sau như một, rất nhanh. Trên cổ nữ hài như mặt trời kia có một tầng mồ hôi mỏng, cùng với gương mặt nghiêm túc khi luyện vũ để lại trong lòng Tả Tịnh Viện một nét tươi đẹp không thể xóa nhòa.

                                                                                                 

Đường Lỵ Giai là gì a?

Là ánh trăng vĩnh viễn treo trong lòng Tả Tịnh Viện, vĩnh viễn không tan.

                                                                                                 

                                                                                                 

---

                                                                                                 

                                                                                                 

"Ánh trăng đêm nay thật đẹp a."

                                                                                                 
Trời đêm an tĩnh không gió, Tả Tịnh Viện ngồi trên mặt đất, đem mấy lon bia đặt trên đất, ngẩng đầu nhìn một vòng trăng sáng phía trên bầu trời, cảm khái nói.

Đường Lỵ Giai cách Tả Tịnh Viện không xa đã điều chỉnh dây đàn ghi-ta xong, "Chị bắt đầu đây." Tả Tịnh Viện nở nụ cười, khẽ gật đầu, mở một lon bia uống hai ngụm. Một tay cầm lon bia, một tay múa may theo tiết tấu cùng âm thanh trầm bổng, nhắm mắt đắm chìm trong tiếng hát của Đường Lỵ Giai.

Một người hát, một người nghe.

Không biết hát bao lâu, buổi hòa nhạc này lấy « Thủy Tinh Ký » làm kết thúc. Đường Lỵ Giai đứng lên đi tới bên cạnh Tả Tịnh Viện, Tả Tịnh Viện nâng lon bia vì Đường Lỵ Giai hoan hô, đôi mắt sáng lấp lánh, vành mắt phiếm hồng, chứa đầy trong đó đều là Đường Lỵ Giai. Đường Lỵ Giai ngồi xổm xuống, khẽ vuốt mái tóc bay tán loạn của Tả Tịnh Viện.

"Nói cho em nghe một bí mật."

"Cái gì?"

"Kỳ thật chị cái gì cũng đều nhớ lại rồi."

Là làm sao nhớ lại đây. Trong giấc mơ ấy, Đường Lỵ Giai căn bản không có mơ thấy Tả Tịnh Viện tới đón nàng ở sân bay. Đường Lỵ Giai có một giấc mơ rất dài, mỗi một cảnh tượng trong ba năm này tựa như một bộ phim được phát lại. Tỉnh giấc nàng vẫn cứ giả vờ làm người mất trí nhớ, cùng Tả Tịnh Viện trải qua thêm mỗi một ngày, thẳng cho tới giờ khắc này.

                                                                                                 

"Tả Tịnh Viện, cảm ơn em."

                                                                                                 

                                                                                                 

                                                                                                 

End.
__________________________________________________________

                                                                                                 

Mình không muốn bất kì ai tổn thương Tả Tịnh Viện và Đường Lỵ Giai, càng không muốn bất kì ai dùng lời lẽ không hay để xúc phạm Tả Tịnh Viện và Đường Lỵ Giai. Mình mong mỗi người ở đây, mỗi một người thích, yêu, thương Tả Giai đều có thể bảo vệ Tả Giai, bảo vệ Tả Tịnh Viện và Đường Lỵ Giai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro