CHAP 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGÀY THỨ BA:
– Cái bánh đó là của ai? – Seung Hyun nhìn Jiyeon hỏi. Cả hai người đang ở trên sân thượng của trường học. Rất vắng vẻ, yên tĩnh.
– Em đã nói là thấy nó để trong hộc bàn mà. – Jiyeon nhăn mặt cúi xuống, rồi hung hăng quay lên – Này.. anh hỏi vậy.. có phải anh nghi ngờ em không?
Thấy cô bạn gái mình tức giận, anh thật muốn lại ôm cô rồi dịu dàng giải thích.. nhưng nghĩ tới việc của Jiyong thì anh không thể làm như thế được. Anh nhìn cô bằng cặp mắt tức giận, đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn cô như thế này.
– Không phải. Nhưng.. – Cảm thấy gương mặt của cô nàng biến sắc, anh nghĩ cũng không nên nói nhiều trong tình trạng không mấy bình tĩnh của mình. – Thôi được rồi.
– “Thôi được rồi” là sao? – Jiyeon tức giận, thật sự anh vì cậu ta mà dám nghi ngờ cô?
– Em về lớp đi. – Nói rồi Seung Hyun đi thẳng về lớp. Anh nghĩ nên lựa nhịp nào đó, khi cả hai không căng thẳng sẽ hỏi lại sao. Dù gì anh và Jiyeon cũng đã quen nhau lâu như vậy, không thể vì chuyện không rõ là ai gây ra mà nghi ngờ lung tung.
End chap 8
Chap 9
[Tối – phòng bếp nhà họ Choi]
– Seung Hyun này. – Ông Choi bỏ đôi đũa xuống, nhìn anh – Lâu rồi con không dẫn Jiyeon về nhà chơi?
Câu hỏi của ông làm cho anh tí nữa thì ngẹn cơm.. bối rối nhìn cha mình, anh cũng không biết tại sao lâu rồi mà anh không rũ cô về nhà mình chơi. Chắc tại bận với chuyện của Jiyong quá nên không nhớ tới việc này. Nhưng..
– Àh. Con với cô ấy vừa gây với nhau – Seung Hyun vừa nói vừa lùa cơm vào miệng, quay sang thì thấy Jiyong đang ngồi im lặng nhìn đồ ăn. – Không chịu nổi thì vào phòng đi.
– Không chịu nổi cái gì? – Ông Choi trợn mắt quay sang nhìn anh, không ngờ anh lại dám nói chuyện với Jiyong như vậy trước mặt ông.
– Àh.. không.. con.. kêu cậu ấy vào phòng trước đi, tí con nấu cháo đem vào cho. Đừng ngồi đây nhìn.. – Seung Hyun cố gắng giải thích.
– Hừm.. – Ông Choi liếc anh rồi quay sang nhìn Jiyong ần cần hỏi – Cháu còn đau nhiều lắm không?
Cậu nhìn ông rồi lắc đầu cười. Bây giờ lưỡi cậu không còn cảm giác gì nữa rồi. Nó như tê liệt, bây giờ có ăn cháo nóng hay ngon cỡ nào thì cậu cũng không hề biết. Ông Choi và Seung Hyun nhìn cậu xót xa, nhưng cũng không biết làm gì hết. Nhiều lần mẹ cậu gọi điện tới nhà ông, nhưng ông chỉ nói quanh co là cậu đi học rồi. Không khéo sẽ khiến bà khổ tâm.
……………
~Sắp tới hạn trả nợ rồi.. còn 3 ngày nữa thôi.. làm sao mở miệng mượn tiền được đây.. hic..~
*cạch*
– Jiyong àh.. cháo này – Seung Hyun mở cửa bước vào, dù cậu có nhanh lau nước mắt cỡ nào thì anh cũng phát hiện ra, nhẹ nhàng tiến tới, đặt tô cháo xuống bàn, đưa tay lau đi nước mắt trên má cậu – Đừng khóc.
Dù chưa biết tại sao cậu khóc, nhưng Seung Hyun nhìn thấy cậu như vậy thì rất đau lòng, cứ như mọi chuyện đều do anh gây nên. Bất ngờ cậu chạy tới ngã vào lòng ngực anh.
Jiyong cứ nghĩ dù chuyện gì có xãy ra, chỉ cần núp ở đây.. tất cả mọi chuyện, mọi mệt nhọc, những lo toan.. đều trôi nhanh qua.
Seung Hyun thấy vậy cũng ôm cậu vào lòng, đưa tay vỗ lưng cậu. Hai người cứ như vậy không được bao lâu thì..
*Renggg renggg*
– Alo?… ừ.. ừm.. không sao đâu.. – Nói chuyện một hơi rồi anh tắt máy, nhẹ nhàng tách cậu ra khỏi mình. – Xin lỗi.. Jiyeon đang tới nhà mình. – Sẵn tay Seung Hyun véo vào hai má cậu rồi đứng dậy – Nào.. cậu mau ăn đi.. để tôi thoa thuốc cho.
………
– Chào bác ạh – Jiyeon bước vào nhà. Lễ phép chào hỏi ông Choi. Cô cũng quá quen thuộc với cái căn nhà này rồi, nên vừa bấm chuông đã có người đồng ý mở cửa cho cô chạy xe vào.
– Chào cháu. – Ông Choi cũng không lạ gì việc cô đến nữa, lúc trước ông cũng rất quý cô, nhưng từ khi chuyện của Jiyong xãy ra, bao nhiêu sự nghi ngờ ông đều đổ dồn vào Jiyeon. – Seung Hyun đang ở trên phòng. Cháu lên đi. Àh. Không phải.. là phòng Jiyong. Sát vách phòng của nó.
– Sao cơ?? Phòng Jiyong?? – Jiyeon ngạc nhiên mở to đôi mắt – Jiyong ở chung nhà với Seung Hyun sao? – Thì ra, lí do anh thường chở cậu đi học, chở cậu về, đi chung với cậu là như vậy.
– Ừ. Seung Hyun không nói cho cháu biết sao? – Ông cố gắng quan sát sắc thái trên gương mặt của cô gái trẻ.
– Dạ.. không ạh.. – Thật sự là chưa bao giờ anh nhắc với cô về chuyện này, cố mím môi nén đi cơn tức giận, Jiyeon gập người xuống chào ông Choi – Cháu xin phép lên ạh – Rồi đi thẳng lên phòng anh.
Lúc đầu cố tình tới để xin lỗi anh vì lúc sáng đã quá nóng nhưng bây giờ thì dẹp cái chuyện xin lỗi sang một bên đi. Cô phải đến xem hai người đó làm gì ở trong phòng.
Vừa đặt chân đến trước cửa phòng, tay chuẩn bị gõ vào tấm gỗ thì có âm thanh phát ra, cố gắng áp tai vào để có thể nghe rõ hơn:
– Ưmmmmmmm.. – Là giọng của Jiyong.
– Đau hã?? Từ từ.. – Còn cái này là của Seung Hyun, giọng đang lo lắng hỏi.
– Ưmm..
– Thoải mái hơn chưa? Cởi hẳn cái áo ra rồi nằm sấp xuống cho dễ đi..
Lửa tức giận nổi lên làm cô đỏ cả mặt, thật quá đáng,.. không ngờ ngoài cô ra.. anh lại dám làm chuyện đó với người khác.. lại còn là một đứa con trai. Cô lập tức mở cửa xông vào.
*CẠCH*
– HAI NGƯỜIII.. – Vừa tính hét lên chửi rũa nhưng..
– Jiyeon?? – Seung Hyun đang ngồi sau lưng Jiyong nhìn cô ngạc nhiên – Sao em không gõ cửa?
– Ưmm?? – Jiyong cũng lên tiếng,.. nhưng khổ nỗi chả ai hiểu, liền cúi mặt nhìn xuống nghịch chân mình.
– Haha.. – Anh thấy thể liền chồm tới véo má cậu..
– NÀY.! – Jiyeon bước tới kéo tay Seung Hyun ra – Anh đang làm gì thế?
…………………….
Sau một hồi giải thích với cô nàng thì Jiyeon từ từ hiểu ra, cô nhìn Jiyong rồi nắm lấy tay của cậu:
– Thật xin lỗi cậu. Về chuyện này lẫn chuyện chiếc bánh – Jiyeon mím môi nhìn cậu. – Hại cậu không thể nói, không thể đến trường được.
– Ưmmm – Jiyong ra sức lắc đầu. Ý nói la mình không sao cả. Cậu cũng đã nghe Seung Hyun giải thích về chiếc bánh rồi.
– Cậu ấy không sao đâu – Seung Hyun đứng từ sau nắm lấy vai Jiyeon. – Mình ra ngoài cho Jiyong nghỉ ngơi đi.
Jiyeon nhìn anh rồi gật đầu. Chào tạm biệt cậu. Song, cả hai đứng lên mở cửa bước ra. Jiyong nhìn theo lưng của anh, cảm giác rơi vào trầm lặng.
~Sao lại buồn vầy nè..~
………………….
Seung Hyun và Jiyeon lang thang ngoài khoảng sân rộng lớn quanh nhà. Bất ngờ cô quay sang nắm lấy tay anh:
– Seung Hyun àh.. em xin lỗi vì lúc sáng đã nóng nãi với anh. – Nhìn đối phương bằng cặp mắt hối hận ngập tràn.
– Không gì đâu – Đặt đôi tay mình lên tay của cô, thật sự anh cũng không nhớ đến chuyện đó. Đẩy Jiyeon vào lòng, ôm chặt theo thói quen. ~Sao lại.. khác như thế?~
Sau đó hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, rồi anh tiễn cô ra về.
…………………..
Cảm thấy khó chịu, cậu mở cửa sau bước ra ngắm cảnh bên ngoài.. tình cờ thấy cả hai đang ôm nhau, cười đùa hạnh phúc. Bất giác cậu cảm thấy lạc lõng.. chắc Jiyeon ở trong lòng ngực của Seung Hyun chắc cũng sẽ có cảm giác như cậu.. cái cảm giác thật an toàn và ấm áp.
Đúng ra cậu không nên xen vào họ, cậu cũng không cố ý xen vào, hay chiếm sự chú ý của Seung Hyun.. tất cả xảy ra quá nhanh.. chỉ mới mấy ngày thôi. Cậu vẫn chưa tiếp nhận được chuyện gần bên anh là một thói quen.. vẫn chưa xác định được.. chuyện muốn ở gần anh.. là tình cảm yêu thương gì đó..
Jiyong nghĩ bây giờ là còn quá sớm để cân nhắc chuyện gì đó.. chỉ cần.. sau này cậu làm quen với việc không quá thân mật với anh. Chắc sẽ.. không còn cảm giác này nữa đâu..
Nghĩ tới chuyện không được núp ở lòng ngực anh.. nước mắt bỗng rơi ra.. cố gắng lau đi, cậu quay người lại bước vào phòng mình.
……………………..
*cạch*
Seung Hyun bước vào phòng mình, ngã lưng xuống chiếc giường mềm mại.. anh đưa tay lên trán mình suy nghĩ..
Tại sao.. lúc ở gần Jiyong và lúc ở gần Jiyeon khác nhau như thế.. từ khi nào.. giữa anh và Jiyeon lại có một khoảng trống..
Lúc Jiyeon ở trong lòng Seung Hyun.. anh có cảm giác thương yêu.. ấm áp.. không gian trở nên yên bình..
Còn lúc Jiyong ở trong lòng mình.. lúc nào cũng là lúc cậu đang khóc, mang cho anh cảm giác tất cả là do mình làm.. lúc nào cũng làm cho cậu phải đau, lại muốn được bảo vệ.. che chở, ôm thật chặt cậu vào lòng mình.. không gian ở bên cậu.. lúc nào cũng làm cho anh lo sợ.. chẳng cần biết là điều gì. Nhưng anh không muốn xa cậu..
Tât cả suy nghĩ khiến Seung Hyun đau đầu.. mọi chuyện nhấn chìm anh vào giấc ngủ sâu..
* KẾT THÚC NGÀY THỨ 3
KẾT QUẢ: Seung Hyun [80%]
Jiyong [80%]
……………………………
NGÀY THỨ TƯ
Vừa mở cửa bước ra khỏi phòng, Seung Hyun mém tí là bị cậu làm cho bật ngữa vì giật mình:
– Oaa.. gì vậy?? – Anh đưa tay lên kiểm tra đồng hồ – Còn sớm mà.. cậu nên.. – Vừa tính bảo Jiyong nên vào ngủ thêm thì thấy cậu đã thay hẳn đồng phục. Thì ra là đứng đợi anh ra chở đi học. – Sao vậy? Muốn đi học hã?
– Ưm.. – Jiyong nhìn anh gật mạnh đầu xuống, liền bị anh túm lấy balo ngoài sau kéo cậu đi thẳng vào phòng.
– Không được.. – Seung Hyun đẩy Jiyong lên giường, kéo chiếc balo ra. Lấy chăn đắp lại trên người cậu. Jiyong thì bị bất ngờ, tròn mắt nhìn anh không dám cử động – Cậu nên ở nhà.
Vừa nghe thấy ở nhà, Jiyong liền vùng vẫy tung chăn nhưng lại bị Seung Hyun áp bức, nhấn xuống, đắp chăn đắp thêm một lần nữa.
– Nằm yên nào.
Thấy cậu căm phẫn nhìn mình, Seung Hyun liền cố gắng nhịn cười. Xoa đầu cậu:
– Chắc hôm qua, HyunHyun đi học, nên Yongie ở nhà buồn phải không?
Jiyong vừa nghe xong, rợn cả người, tay chân bất giác không động đậy nữa..
– Ngoan. Ở nhà. Trưa HyunHyun về sẽ có quà cho cậu.. – Nở nụ cười nham hiểm, anh liền bước xuống giường rồi đi thẳng ra cửa.. không quên quay lại khoá cửa cho cậu.
Vậy là Jiyong vẫn phải ở nhà một mình..
………………….
Ông Choi thì đi đến công ty. Seung Hyun thì đi học.. cậu ngồi xuống ghế salon ở phòng khách mà buồn chán. Giờ thì không nói được nên thật khó có thể đi làm quen, tiếp xúc với ai được. Nhà thì nhiều người qua lại mà không có ai chịu ngồi xuống nói chuyện với cậu. Chỉ đi ngang nhìn cậu mà chào thôi. Jiyong cũng không hiểu tại sao nhà ông lại nhiều người làm như thế. Còn toàn mặc đồ màu đen như mafia vậy.
Quyết định đi ra ngoài chơi. Vừa đứng lên ra khỏi cửa thì có người xông lại:
– Cậu Kwon àh.. – Một người đi đến gập người chào cậu rồi hỏi – Cậu muốn đi đâu? Tôi chở cậu đi. – Àh.. thì ra là anh Naum. Tài xế của nhà họ Choi. Là người ông Choi bảo cần quan sát xem cậu cần cái gì.
– Ahh.. ưmm.. – Jiyong cũng không biết mình nên đi đâu, không thể về nhà được.. nếu về mẹ cậu sẽ biết chuyện cái lưỡi của cậu, sẽ khiến bà lo lắng cho cậu.. thôi thì.. đi đâu cũng được. Cậu liền chạy vào lấy mảnh giấy viết lên “Đi đâu cũng được ạh” rồi đưa cho Naum.
……………….
Jiyong sảng khoái nhìn ra ngoài đường.. hai ngày nay rồi cậu có được bước ra khỏi nhà đâu.. đang ngắm nhìn phong cảnh ngoài đường thì thấy tiệm bán bánh, liền lắc vai người tài xế bảo muốn xuống. Naum hiểu ý dừng lại cho cậu. Chưa kịp bảo cậu phải ngồi yên thì Jiyong đã mở cửa bang ra ngoài.
*Ạch*
– Oaaa..
Do mở cửa hấp tấp quá nên cậu không thấy đang có người tiến tới.. hại người ta phải té. Jiyong luống cuống gập người xin lỗi, miệng thì chỉ phát ra tiếng “ưm.. ưm”, sợ họ không hiểu nên chạy đến đỡ người ta đứng dậy.
– Àh.. không sao đâu – Người thanh niên này rất đẹp.
– Thật xin lỗi.. cậu nhà tôi không để ý. – Naum liền chạy ra cúi người xin lỗi. Không quên cầm tay cậu kéo về bên cạnh.
– Không có gì – Anh chàng liền phủi quần áo cùa mình rồi chào lại, nhìn thấy Jiyong đang đứng nhìn mình.. ~Cậu bé này.. sao lại xinh đẹp đến như vậy?~
~Anh chàng này.. đẹp thật nha.. mỗi tội hơi lùn.~
– Chào cậu – Người nọ liền bị cậu hút hồn, tiến tới đưa bàn tay mình ra – Tôi tên Dong Yong Bae.
Jiyong thấy vậy cũng đưa tay ra lịch sự chào.
– Àh.. cậu chủ của tôi đang bị chấn thương ở lưỡi.. chưa thể nói được.. – Naum nói xong liền nhớ tới lời ông Choi là không để ai tiếp xúc đến Jiyong và cặp mắt đe doạ của cậu chủ Seung Hyun “Anh ráng mà quan sát Jiyong cho cẩn thận vào” thì Naum chụp lấy tay của cậu đem cậu thẩy vào xe xong rồi quay sang nhìn Yong Bae – Thật xin lỗi không thể nói chuyện lâu với cậu..
Nói xong liền bước lên xe chạy đi. Jiyong cố chui đầu mình ra khỏi xe vẫy tay chào tạm biệt Yong Bae.
~Lâu lắm rồi mới trở về đây.. lại gặp phải người có khuôn mặt đáng yêu như thế.. nhưng không thể làm quen.. chắc là không có duyên với nhau rồi.. haha..~
End chap 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro