✽ Chương5: nhị ca đi xa nhà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn dĩ Tống Tri Ý đang ngủ ngon, đã bị cảm giác ngứa ở trên mặt đánh thức. Nàng mở to mắt nhìn, quả nhiên, lại là nhị ca Tống Tri Lễ của nàng.

Từ ngày ở hồ nước nóng kia trở về, nhị ca nhà mình lại liên tiếp tới thăm khuê phòng của nàng.

Đêm nào cũng quấn lấy nàng cùng “chơi trò chơi” đến tận khuya.

Mấy ngày nay, tuy nàng cũng thật hưởng thụ quá trình “chơi trò chơi” cùng nhị ca, nhưng cũng không chịu nổi mỗi ngày đều chơi ít nhất vài lần.

Mỗi lần, sau khi kết thúc, thật lâu nàng cũng không thể tỉnh táo lại.

“tiểu Ý, muội tỉnh chưa?”

Tống Tri Lễ mặc một bộ áo choàng màu vàng nhẹ, đôi mắt phượng của hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ còn đang mơ màng của Tống Tri Ý.

“Ưm...muội tỉnh rồi, sao hôm nay nhị ca tới sớm vậy?”

Tống Tri Ý ngồi dậy, lộ ra thân thể vẫn còn một chút vết nhéo đỏ. Cái yếm mềm mại ánh vào mi mắt hắn, làm Tống Tri Lễ nuốt nuốt nước miếng.

“Hôm nay nhị ca tới đây, là muốn tạm thời tạm biệt muội, khu mỏ xảy ra chút chuyện, ta cần phải đi xử lý.

Khả năng phải đi hơn mười ngày nửa tháng, trong thời gian nhị ca không ở, muội phải ngoan ngoãn nghe lời đại ca cùng tam đệ đấy.”

Tống Tri Lễ nói xong, lại sờ sờ Tống Tri Ý đầu, hắn móc ra bình thuốc trừ thâm mà mình đã sớm chuẩn bị, bôi từng chút một lên mấy vệt đỏ trên người nàng.

Xem ra đêm qua hắn thô bạo quá, đã qua bôi thuốc một lần rồi, mà vẫn còn nhiều vết đỏ như vậy.

Đầu óc của Tống Tri Ý vốn đang mơ hồ, nhưng vừa nghe tới việc nhị ca phải rời đi một thời gian, lập tức liền tỉnh táo lại.

“A..nhị ca phải đi xa nhà hả...được rồi, tiểu Ý sẽ nhớ ca lắm, nhị ca đi đường phải chú ý an toàn nha ~”

Nhìn bộ dáng dễ thương của Tống Tri Ý, Tống Tri Lễ không kiềm chế được mà cúi đầu hôn lên môi nàng.

Liếm mút một hồi lâu, mới thở hổn hển mà buông nàng ra.

“Ừm, ta đi rồi, phải ngoan ngoãn, chờ nhị ca trở về, sẽ mang một ít lễ vật về cho muội nhé.”

“Dạ, hẹn gặp lại ca.”



Ngoài cửa Tống phủ, Tống Tri Thư cùng Tống Tri Kỳ là huynh đệ của Tống Tri Lễ, dĩ nhiên là phải ra cửa tiễn đưa.

Vốn dĩ Tống Tri Thư định tự mình tới chỗ quặng mỏ, nhưng bị Tống Tri Lễ cản lại. Tống phủ còn cần đại ca chủ trì mọi việc, hơn nữa, võ nghệ của Tống Tri Thư cũng không bằng Tống Tri Lễ, nhỡ đâu gặp phải chuyện khó giải quyết, Tống Tri Lễ có võ nghệ, sẽ dễ dàng thoát thân hơn.

Tống Tri Kỳ cũng cảm thấy nhị ca sẽ giải quyết việc này tốt hơn.

Tống Tri Thư thấy hai người đệ đệ nhất quyết như vậy, cũng không miễn cưỡng nữa.






Tống Tri Thư mới rời phủ hơn một ngày, Tống Tri Ý đã bắt đầu nhớ nhị ca nhà mình, nhưng nàng càng nhớ, là cái cảm giác lúc cùng nhị ca “chơi trò chơi”.

Mấy ngày nay Tống Tri Thư ở chung với muội muội cũng cảm thấy Tống Tri Ý trở nên khá dính người.

Nàng đặc biệt thích cùng hắn tiếp xúc thân thể.

Mà lễ vật lúc trước hắn chuẩn bị cho nàng cũng chưa có đưa ra, lần này hắn sẽ tìm cơ hội đưa cho nàng vậy.

Lúc này, Tống Tri Ý đang chơi trốn tìm với nha hoàn, đôi mắt nàng bị bịt kín, đang đi lang thang không có mục tiêu, đột nhiên lại đâm phải một bức tường, nàng còn tưởng rằng đã bắt được người.

Nàng hưng phấn mà kéo tấm vải cột ở trên mắt xuống, mới phát hiện, bức tường này chính là đại ca mình.

“Là đại ca nha ~ ca tới chơi cùng tiểu Ý sao?”

Cả người Tống Tri Ý dựa lên bộ quần áo màu xanh lơ của Tống Tri Thư, nàng ngẩng đầu nhìn hắn với đôi mắt to tròn.

Mấy cô nha hoàn thấy Tống Tri Thư tới, đều biết ý mà lui xuống.

“Ừ, mà cũng không phải.”

“Ý của đại ca là gì nha?”

“Đại ca có một thứ bất ngờ muốn tặng cho muội, có muốn nhìn không?”

Tống Tri Ý vừa nghe là thứ bất ngờ, chỉ nghĩ là một cái đồ vật thú vị nào đó, liền nhắm mắt theo đuôi mà đi theo Tống Tri Thư vào thư phòng của hắn.

Chỉ thấy Tống Tri Thư cầm lấy một cái hộp gấm lụa vàng từ trên bàn sách, đưa cho Tống Tri Ý.

Tống Tri Ý chờ mong mà mở ra, thế nhưng lại là một cây bút lông làm từ ngọc.

Nhìn khuôn mặt nhỏ ủ rũ của Tống Tri Ý, Tống Tri Thư liền biết muội muội không quá thích món lễ vật này.

Nhưng hắn cần thiết phải dạy nàng biết chữ một lần nữa.

“Được rồi, tiểu Ý đừng chán nản nữa, đại ca tặng cái lễ vật này cho muội, là có nguyên nhân.

Tiểu Ý đã không còn nhỏ nữa rồi, sao có thể không biết viên tên của mình chứ, muội thấy có phải hay không?”

Nghe hắn nói vậy, cái môi đang dẩu lên vì giận dỗi của Tống Tri Ý mới lùi trở về

Nàng biết đại ca đọc sách rất giỏi, nàng là muội muội của đại ca, nếu là không biết chữ, chắc chắn sẽ bị mọi người chê cười.

“Dạ, tiểu Ý nghe lời đại ca.”

Tống Tri Thư thấy muội muội đã hiểu ý hắn, mới đi tới nơi treo tranh chữ ở trong phòng.

Hắn gỡ bức tranh kia xuống, để lộ ra một cái nút làm bằng đá. Theo hắn ấn xuống, cánh cửa mật thất giấu ở trong tường cũng hiện ra.

Tống Tri Ý tò mò nhìn, hỏi hắn:

“Đại ca, chỗ này còn có một gian phòng sao? Để làm gì nha?”

“Ừ, đúng vậy, bên trong còn có một căn phòng mà ta dùng để xử lý công việc. Trong đó có đầy đủ đồ vật, dạy muội ở trong đó là tốt nhất.”

“À à, thì ra là vậy.”

Dứt lời, Tống Tri Thư nắm tay của tiểu muội, dẫn nàng vào mật thất, khi thân ảnh của họ biến mất hoàn toàn, cánh cửa mật cũng chậm rãi khép lại.

Sau khi tiến vào, Tống Tri Ý mới cảm thấy căn phòng này có chút kỳ quái.

Tại sao trong phòng lại có một cái giường gỗ, ở phía trên giường gỗ còn có một thứ đồ giống xích sắt.

Nàng theo đại ca đi tới chỗ tập viết, Tống Tri Ý lại phát hiện, chỗ này nhìn cũng rất là kỳ lạ.

Chỗ tập viết kia bày một cái sập nhỏ trải đệm mềm, bên trên có một cái chiếc bàn thấp nhỏ.

Tống Tri Thư cởi giày, bước lên cái sụp nhỏ kia trước.

Tống Tri Ý học theo hắn, cũng cởi đôi giày thêu ra, bò lên trên cái sập nhỏ kia.

Mới vừa lên tới, liền nghe đại ca gọi mình:

“Tiểu Ý, muội tới chỗ của đại ca này.”
Tống Tri Ý nghe lời đi qua, sau đó bị đại ca của mình ôm vào trong ngực. Nàng cảm giác được hơi thở của đại ca đang phả vào sau cổ mình.

“Ngồi như thế này, mới thuận tiện giúp muội tập viết được, muội phải học thật ngoan, nếu muội không tập trung, sẽ phải chịu phạt đấy.”

Tống Tri Ý cảm thấy ngồi ở giữa hai chân của đại ca không thoải mái chút nào, có cái vật cưng cứng nào cứ đỉnh ở giữa đùi nàng.

Tống Tri Ý chỉ là vặn vẹo thân dưới một chút, đã bị đại ca của mình đè lại.

“Á, đừng cử động.”

Tống Tri Thư cảm thấy tiểu huynh đệ của mình sắp không chịu nổi rồi, nhưng hắn không muốn làm tiểu muội sợ, cũng chỉ có thể cố gắng kiềm chế dục vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro