Đêm động phòng hoa chúc, không đúng, là cự kiếm muốn bắt đầu dạy dỗ tiểu hoa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Linh Tuyền


Trước mắt là một mảnh hồng nhạt bao phủ, gọi nàng là công chúa, không bằng gọi tên Hải Đường vẫn tốt hơn, một mình nàng ngồi ngay ngắn trên giường, cho đến bây giờ vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Nàng tưởng rằng mình cứ bị phụ hoàng lãng quên như vậy cho đến năm hai mươi tuổi sẽ phải rời cung, đến trong miếu xuất gia làm ni cô, cầu phúc cho hoàng gia, an an tĩnh tĩnh mà trải qua quãng đời còn lại, vốn dĩ nàng cũng là một mình yên tĩnh, xuất gia sẽ càng tự tại, thanh tĩnh đạm bạc sinh hoạt là đường ra tốt nhất mà một công chúa không được sủng ái như nàng nghĩ tới. Nàng cũng không dám tơ tưởng đến việc được gả chồng, cũng không muốn nghĩ tới, nếu gả ra ngoài liền phải cân nhắc cục diện, tự hỏi xem mình có tác dụng gì với phụ hoàng, cũng không thể hoàn toàn dựa vào phu quân, còn phải phiền não suy nghĩ những tiệc tùng giao thiệp mà nàng không giỏi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là xuất gia tương đối nhẹ nhàng, nàng thấy may mắn là mình không cần gả đi Đại Tần xa xôi như tam hoàng tỷ để giúp phụ hoàng mở rộng đường buôn bán, còn có thể ở lại kinh thành đã rất tốt rồi. Trên đầu nàng vẫn còn treo cái danh công chúa, nên vẫn phải hoàn thành trách nhiệm của công chúa, để báo đáp mười bảy năm dưỡng dục của hoàng gia, chỉ cần nàng làm tròn trách nhiệm giúp chồng dạy con, nàng vẫn sẽ là công chúa mang huyết mạch hoàng gia, sẽ không có người làm khó dễ nàng.

Nhưng mà không biết Tần tướng quân là người như thế nào? Nghe thanh âm ăn uống linh đình truyền đến từ nơi xa, thậm chí còn có tiếng nam nhân kêu thét, Hải Đường sâu kín nghĩ.

Vừa nãy lúc bái đường, nàng bị hỉ khăn che hết tầm mắt, chỉ có thể nhìn tới mặt đất, nàng cảm giác được hơi thở nam tính áp bách ở ngay cạnh mình, hình như nàng cao không đến vai hắn, tay hắn cũng thật lớn, có thể bao hết toàn bộ tay nhỏ của nàng, lúc bái thiên địa hắn cầm chặt tay nàng không buông ra, lúc hỉ bà nói muốn đưa nàng về hỉ phòng hắn vẫn còn nắm chặt không buông, hỉ bà phải nhắc nhở mãi mới thả ra. Không biết có phải hiện tại là đầu xuân hay giá y mỏng hay không, hoặc là ảo giác của nàng, không khí lúc ấy có chút lạnh.

Hắn cao lớn như vậy, có thể đem mình áp chết trong lúc động phòng giống như các ma ma trong cung đã nói hay không, còn muốn cắm tới nơi đó... Nghĩ đến đây, trên mặt Hải Đường liền nóng lên, nhịn không được nghĩ đến những gì các ma ma nói ngày hôm qua.

"Vĩnh Ninh công chúa phải gả cho "cự kiếm" tướng quân a." Ma ma nói.

"Ha hả, ngươi nói "cự kiếm" là cái gì vậy?" Một ma ma khác âm dương quái khí cười hỏi.

"Ai da, ngươi hiểu, "cự kiếm" có thể là cái gì? Đương nhiên là "cự kiếm" phía dưới của hắn, trong kinh thành đều bát quái như vậy." Ma ma vừa rồi ái muội nói, rồi mới lo lắng: "Cũng không biết thân thể công chúa như vậy có chịu nổi không, nhìn nàng cùng mấy nữ hài tử không khác mấy."

"Hư, ngươi nói nhỏ một chút, ở trong cung bao nhiêu năm như vậy vẫn không biết nói chuyện chừng mực." Một ma ma khác nhẹ giọng cảnh cáo.

"Ai, ta biết rồi." Ma ma sâu kín trả lời, "Ngươi xem, cho dù có là kim chi ngọc diệp, cũng chỉ có thể mặc người bài bố, một đời mệnh khổ a. Ta còn được phân công dạy dỗ công chúa trước khi nàng gả đi, miễn cho nàng sau này phải chịu khổ, sau này cũng hầu hạ tướng quân cho tốt."

Hải Đường nghe đến đó liền im lặng trở về, nàng làm sao có thể coi là kim chi ngọc diệp, kim chi ngọc diệp chân chính phải là Nhạc An, nàng ta được phụ hoàng sủng ái, không giống như nàng, mẫu thân là một cung nữ vô danh, lúc nàng mới được vài tuổi đã sớm mất, sau khi mất cũng chỉ được truy phong đến Quý nhân, những năm gần đây phụ hoàng cũng chẳng quan tâm nàng, tính cách của nàng lại không hoạt bát sáng sủa, đến nay đều không thân thiết với các tỷ muội, cũng không chơi với huynh đệ, chỉ làm một công chúa nhỏ an tĩnh.

Editor: Linh Tuyền

Một người duy nhất coi như là bằng hữu là thái giám nàng gặp rất lâu trước kia, đáng tiếc hắn rất nhanh bị điều đi, nàng cũng không biết hắn bị điều đi đâu, từ đây coi như mất liên lạc.

Không đúng, nàng hiện tại đã gả chồng, không nên nghĩ tới người khác, nên nghĩ tới phu quân của nàng.

Nhưng mà nàng thật sự không biết làm thế nào để thỏa mãn tướng quân, tại sao để hắn cắm đên bên dưới mình thì hắn sẽ vừa lòng? Nàng thực sự không có can đảm đi hỏi người khác, cũng không biết nên tìm hiểu ở đâu. Thân hình này của nàng cùng với nữ hài mười hai mười ba tuổi không khác biệt mấy, có thể bị phu quân áp chết hay không?

Nghe nói các phu nhân nhà quan bên ngoài đều sẽ tìm các thị nữ tới hầu hạ trượng phu, nếu không đêm nay nàng cũng tìm thị nữ tới thỏa mãn tướng quân? Dù sao các nàng có sinh tiểu hài tử cũng tính là con của nàng. Việc này không thể chậm trễ, lập tức làm ngay!

Hải Đường vừa muốn mở miệng gọi người bên ngoài, cửa phòng "Chi" một tiếng mở ra.

Nói không chừng, nói không chừng tướng quân đã bị chuốc say, tối nay nàng có thể an tâm mà ngủ!

Tiếng bước chân vững vàng tiến đến gần, phá vỡ ảo tưởng của Hải Đường.

Bước chân bình ổn như vậy chứng tỏ hắn không có say.

"Hôm nay chính là ngày đại hỉ của tướng quân và công chúa a!" Hỉ bà ở đằng sau bước lên trước, tuy rằng đã trải qua hơn nửa đời người, nhưng thanh âm vẫn không tự chủ mà run rẩy, bà ta sợ sệt đưa hỉ xứng cho hắn, nói câu hướng dẫn: "Tướng quân đến xem tân nương tử, rồi mới uống  rượu hợp cẩn làm lễ giao bôi, tháng đổi năm dời vĩnh viễn hảo hợp."

"Đi ra ngoài." Nam nhân lạnh lùng nói.

"Nhưng..." Hỉ bà không nhịn được lên tiếng.

"Lăn." Nam nhân chỉ phun ra một chữ.

"Ai da! Nhìn tiểu nhân đúng là không có mắt! Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng! Bọn tiểu nhân lập tức rời đi." Hỉ bà và bọn thị nữ trong phòng vội vã lui ra, hỉ bà vẫn làm tròn trách nhiệm nói những lời cát tường, "Chúc tướng quân và công chúa châu liên bích hợp, tốt tốt đẹp đẹp, bình bình an an, ba năm ôm hai, bốn năm ôm ba."

Hỉ bà, ngươi thực sự là một con người có trách nhiệm...

---

Ha ha ha mị lại đào hố mới rồi đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro