Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Cá voi
Note: Văn án ban đầu tác giả ghi là Chu Vân Ỷ nhưng các chương sau tên nữ chính là Chu Vân Khỉ. Nhưng mình thấy không hay nên mình vẫn để như văn án nhé. Nếu các bạn không thích thì mình sẽ sửa lại.

Hàn Thừa đã quên chính mình là như thế nào đi vào nhà Chu Vân Ỷ,  lại là như thế nào hôn lên miệng cô.

Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, Chu Vân Khỉ đã bị hắn bế lên bồn rửa mặt, chân dài cùng ngày hôm qua trong mộng giống nhau như đúc  đặt trên vai hắn, giữa hai chân phấn nộn đối diện trực tiếp với dương vật cực nóng của hắn. Đôi chân co rụt lại càng thêm dụ dỗ càng khích thích lý trí cùng thần kinh yếu ớt của hắn.
  
Trong phòng tắm, cơn gió thổi qua làm cho đầu óc hắn càng nóng, tầm mắt không biết đặt chỗ nào. Trên môi Chu Vân Ỷ son môi đã sớm bị nước ấm cọ rửa bớt, bị nước ấm kích thích đến kiều diễm hồng nhuận, kiều suyễn khẽ nhếch, run rẩy duỗi tay tới ôm cổ hắn, một bộ dạng câu dẫn làm phòng tuyến cuối cùng của hắn sụp đổ. Hắn không hề do dự, thở hổn hển ấn cái ót của cô tiếp tục hôn——


“Chu Vân Ỷ, tôi là Hàn Thừa.” Môi lưỡi  giao triền, hắn tham lam cướp lấy hơi thở thuộc về cô, một chút một chút muốn đoạt lấy càng nhiều.

“Hàn Thừa……” Cô bị hắn hôn, ngơ ngác đi theo động tác của hắn mà nỉ non, nhắc lại cái tên trong trí nhớ đã lâu: “Hàn Thừa……”

“Đúng vậy, tớ là Hàn Thừa…… Người mà cậu ghét nhất, Hàn Thừa.” Hắn ôm chặt lấy Chu Vân Ỷ, hốc mắt có chút nóng lên.

***

Hàn Thừa nhớ một lần ôm Chu Vân Ỷ là vào tám năm trước, khi đó vừa mới thi xong môn cuối của kì thi đại học.

Vì làm xong có thể gặp cô, Hàn Thừa liền nộp bài thi đầu tiên bước ra công trưởng. Trong balo là hộp bánh quy nhỏ được đóng gói tinh xảo, đó là hắn vào tối một ngày hôm trước quấn lấy mẹ mình dạy hắn cách làm. Ngày đầu tiên hắn không dám đưa, sợ làm ảnh hưởng đến Chu Vân Ỷ phát huy, cho nên ngày hôm sau hắn mới mang lên.

H

ắn cảm thấy có lời muốn nói lại không dám nói, về sau khi tốt nghiệp lại càng khó nói hơn. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều lời nói, hỏi cô muốn học trường đại học nào, hai ngày sau khi thi xong muốn chuẩn bị đi nơi nào chơi, còn muốn hỏi cô có hay không đã có bạn trai.....


Hẳn là không có đi, ngồi cùng bàn ba năm, ai có thể so với hắn càng hiểu biết Chu Vân Ỷ ? Hàn Thừa nghĩ tới  cái tên tiểu bạch kiểm ngày thường luôn lấy lí do muốn cùng cô thảo luận đề toán học, mang mắt kính làm bộ làm tịch, có chút không hiểu liền tới tìm cô mà cô luôn ngu ngốc đối với tên tiểu bạch kiểm kia nói nói cười cười!!

Trong lòng Hàn Thừa có điểm phiền muộn, thời điểm Chu Vân Ỷ đối với hắn đại đa số đều là mặt lạnh trừng mắt hoặc là nhe răng trợn mắt, hung dữ giống như con mèo hoang, móng vuốt cào đến tận tâm hắn, vừa quay đầu liền bị tiểu bạch kiểm kia ngáng chân.

Cổng trường người ra tới càng nhiều, hắn lớn lên so với người khác chiều cao chiếm ưu thế, nhìn từng người từng bước đảo qua nhìn không chớp mắt. Một bóng dáng lặng lẽ hướng về con đường đối diện hắn rời đi, Hàn Thừa cất bước đuổi theo bắt lấy tay cô, cô vừa xoay người Hàn Thừa thấy được nước mắt đang chảy của cô.

Hắn bị hoảng sợ, muốn giảm bớt cảm xúc của cô, quan sát một hồi thử mở miệng:“Thi rớt? Không thể nào Chu Vân Ỷ ! Vừa lúc hai ta có thể báo một cái trường học tiếp tục ngồi cùng bàn.” Hắn cười gượng hai tiếng muốn làm cô vui vẻ, kết quả Chu Vân Ỷ thất hồn lạc phách hất cánh tay Hàn Thừa cầm tay cô ra, không để ý tới hắn tiếp tục đi về phía trước.


Thật là kỳ quái, giống như mỗi năm vào thi đại học đều có trận mưa, năm nay cũng không ngoại lệ.

Hàn Thừa lấy dù từ trong balo ra mà trước khi ra cửa mà mẹ hắn nhét vào, mở ô chạy theo che dù cho cô, hắn vân vê hộp đã đóng gói trong túi câu được câu không trò chuyện cùng cô: “Mẹ cậu hôm nay như thế nào không tới đón cậu? Như vậy ——” dù đột nhiên bị  cô  một phen đẩy ra, cả người Hàn Thừa  cũng bị Chu Vân Ỷ  đẩy đến  lảo đảo, lại quay đầu nhìn thấy cô đã  đi phía trước chạy mất, hắn vội vàng giơ dù đuổi theo sau cô, muốn cô cầm dù trong tay: “Cậu có thể không để ý tới tớ, đem dù cầm đi!”


Nhét dù vào trong tay cô nhưng lại bị cô đẩy trở lại trên người hắn.

“Hàn Thừa! Cậu thật phiền! Tớ chán ghét cậu!”

Cô xối ở trong mưa hướng hắn thét chói tai hô to, trên người ướt sũng , tóc ướt dầm dề dính trụ trên da thịt tái nhợt của sườn mặt, áo trắng hơi mỏng đã ướt đâm, ẩn ẩn hiện ra hoa văn của nội y cùng da thịt  của thiếu nữ. Hàn Thừa hoảng loạn mà nhặt dù lên ngăn chặn ánh mắt của người qua đường, nhìn nàng khóc lớn phảng phất không thể ai ngăn cản.

“Tớ không có mẹ……” Nước mắt từng viên lớn chảy xuống tiến vào khóe môi, hắn đau lòng thay cô.

Hàn Thừa chân tay luống cuống thử đem cô ôm vào trong lòng ngực, đem cái trán cô dựa vào lồng ngực chính mình, quần áo ướt dán vào áo thun hắn dần dần thấm vào, phảng phất chia sẻ  thống khổ với cô, “Hàn Thừa, tớ không có mẹ……”

“Tớ biết” hắn đem nước mắt kia lau rồi lại lau.

Hàn Thừa cùng Chu Vân Ỷ  ở trong mưa khóc thật lâu, lại lặng im thật lâu, đây là lần đầu tiên hắn ôm cô.

***

“Hàn Thừa……” Cô mắt say lờ đờ mông lung lặp lại nhấm nuốt tên của hắn, hắn ôm chặt lấy Chu Vân Ỷ , trấn an từ từ  vuốt ve tấm lưng bóng loáng : “Tớ ở đây.”

“Hàn Thừa…… Tớ không chán ghét cậu.” Cô thì thào giải thích, bị hắn trần trụi ôm vào trong ngực, người cũng say đến mềm mại.

Bàn tay vỗ ở phía sau lưng bông dưng ngừng lại, theo cột sống  hướng lên trên đến cổ, đôi tay ôn nhu cầm lấy cằm cô, môi cũng hạ xuống.


—————————————————

Trong mộng có mộng đều không cần tỉnh, có lẽ cô  yêu hắn.

—— 《Perhaps Love》

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Các bạn vote cho mình có thêm động lực nhéლ(´ ❥ 'ლ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#caoh