Chương 5: Yên Chi Ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Linh Vân tự nằm ở trên núi Linh Vân, sườn núi dốc đứng, xe ngựa khó đi qua, phải hơn nửa ngày mới tới nơi.

Chờ đoàn người Lâm Ngọc ở trong chùa thu xếp ôn thỏa chỗ ở, sắc đen đã nhuốm màu ở phía chân trời. Trong núi xuất hiện sương mù, mây đen ngưng tụ trên đỉnh không, nặng trịch như muốn sổ sụp xuống ngôi chùa có phong cách cổ xưa này.

Lâm mẫu cùng Lâm Ngọc không ở cùng một gian phòng, Trạch Lan thu dọn xong giường đệm, thời điểm ra cửa múc nước rửa tay liền liếc mắt nhìn lên bầu trời, hướng Lâm Ngọc đang ở trước hành lang cũng đang nhìn trời nói: "tiểu thư, xem ra trời sắp mưa rồi."

Lâm Ngọc "ừ" một tiếng, có chút lo lắng nói: " nếu đường ướt, những ngày sau liền khó có thể xuống núi."

Nhưng chuyện trời mưa gió bão bùng cũng không phải việc Lâm Ngọc có thể chi phối được, nàng theo Lâm mẫu dùng bữa cơm chay nhạt nhẽo vô vị, rồi lại cùng một đám tăng nhân trai khách ngồi quỳ ở trong điện nghe vị sư tăng già giảng phật.

* tăng nhân trai khách: lữ khách ăn chay + nhà sư.

Ông ấy có pháp danh là "Tịnh Khư". Mày và râu đều bạc trắng, khi nhìn người mắt cũng không mở lớn, Lâm Ngọc không thể hiểu được tuổi tác ông đã cao như thế làm sao mà vẫn còn tinh lực dạo chơi tứ phương vậy chứ.

Trong chùa đốt mùi đàn hương nhàn nhạt, ánh nến yếu ớt, cùng với giọng nói trầm khàn của vị sư tăng, vô cùng buồn ngủ.

Lâm Ngọc ngồi quỳ trong điện, khóe mắt liếc nhìn một tiểu hòa thượng tuổi không lớn lắm đang nghe giảng kinh mà đầu bắt đầu nghiêng ngả, mí mắt như dính keo không thể mở ra được, không được bao lâu, lại bị sư huynh dạy bảo ngay ngắn.

Gió thu se lạnh mạnh mẽ luồn vào trong điện, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi dần to lên, tí tách tí tách vỗ vào mái hiên song cửa. trong chùa tu hành đang giảng về "khổ tâm chí, lao gân cốt", vì ở đây không đốt than lửa, thân thể Lâm Ngọc so với người thường lại yếu ớt hơn chút, quỳ nửa canh giờ đã bắt đầu không chịu nổi.

Dưới gối nàng có kê đệm hương bồ, mà vẫn ngăn không được khí lạnh nhập vào cơ thể, tay chân liền nhanh chóng lạnh lẽo, Lâm mẫu vốn là muốn chờ vị hòa thượng già giảng kinh xong liền thỉnh ông xem tướng giúp Lâm Ngọc, nhưng thấy sắc mặt Lâm Ngọc không tốt, liền hạ giọng nói: "con không thoải mái sao? Nếu vậy kêu Trạch Lan cùng con trở về phòng nghỉ ngơi đi, không cần cố chấp chống đỡ."

*đệm hương bồ: đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ

Lâm mẫu nói xong, liền nắm tay nàng, cảm giác được sự lạnh lẽo, đau lòng nói: "Thê Thê, trở về nghỉ ngơi đi con."

Hai tỳ nữ của Lâm mẫu đang ở ngoài điện chờ đợi, Lâm Ngọc cũng không lo lắng cho bà nữa, vì thế gật gật đầu, không gây tiếng động quấy rầy những người khác đang nghe giảng kinh trong điện, nhẹ nhàng đứng lên rời đi.

Trạch Lan không có ở ngoài điện, thị nữ của Lâm mẫu nói Trạch Lan chạy về lấy áo khoác mỏng cho nàng, chốc lát sẽ quay lại.

Lâm Ngọc không đợi nàng ta, cầm cây dù được đặt bên tường, một mình chậm rãi trở về.

Trong núi thanh tịnh, dù không có âm thanh của kinh phật, vẫn có tiếng mưa rơi bầu bạn khiến người ta tịnh tâm. Lâm Ngọc đi đến nơi mà tỳ nữ của Lâm mẫu không nhìn thấy được, đưa tay hứng nước mưa lạnh.

Lâm Ngọc sống đến giờ, rất ít khi dầm mưa, việc hứng mưa như vậy trước nay đều phải né, miễn cho bị mắc bệnh.

Chuyện khi còn nhỏ trong một lần nàng mắc mưa.

Nói ra, cũng có liên quan đến Lý Hạc Minh.

Lý Hạc Minh tuy xuất thân nhà tướng, nhưng theo Lâm Ngọc biết, tuổi thơ hắn trải qua đều không mấy tốt đẹp.

Lúc ấy bộ lạc ở phương Bắc hung hăng ngang ngược, phụ thân của Lý Hạc Minh phụng lệnh mang binh đi khiến chúng hàng phục, không ngờ lại trúng tên rớt khỏi ngựa, nếm mùi thất bại. Phụ thân hắn lại là mãnh tướng đương triều, công trạng hiểm hách, không ai nghĩ tới ông sẽ thua trận bỏ mạng.

Nhất thời có vô số phỏng đoán ngầm vô cùng ác độc bêu danh Lý phủ, Lý Hạc Minh cũng bị liên lụy khi ở học đường* học tập chịu không ít ức hiếp, xỉ nhục.

*学堂: học đường, tên gọi cũ của trường học ở TQ.

Lâm Ngọc còn nhớ rõ ngày ấy trời cũng là một ngày mưa như thế này, lúc ấy nàng khoảng tám, chín tuổi, cùng với tỳ nữ, đi đưa dù cho Lâm Tĩnh đang ở học đường đọc sách.

Nàng đi vào học đường, không nhìn thấy Lâm Tĩnh, ngược lại thấy Lý Hạc Minh cả người lẫn sách bị mọi người đẩy ngã trong đình viện. Đám người khinh nhục hắn cũng chỉ sấp xỉ tuổi hắn, sợ rằng sách Thánh hiền cũng chưa đọc hiểu, vậy mà đã biết căm phẫn trút giận lên nhi tử của vị tướng bại trận ấy.

Lý Hạc Minh khi đó cũng luôn treo một gương mặt lạnh, không mấy khi cười, cũng không thích khóc, cả người chật vật ngã xuống trong sân, ngã đến một thân bùn đất ẩm ướt cũng chỉ trầm mặc đứng lên, dưới trận mưa to nhặt từng cuốn sách bị nước mưa và bùn làm bẩn.

Những học sinh khác trong học đường thì mắng hắn "vô dụng, nhát gan", nhưng cụ thể "vô dụng" thế nào, " nhát gan" ra sao lại mắng không ra tiếng, vì chung quy cũng không thể nào nói "tuy phụ thân ngươi vì nước mà tử trận, nhưng lại không thế khiến bộ lạc phương bắc khuất phục, ngươi thân là nhi tử của hắn, cũng là loại vô dụng."

Những cuốn sách thánh hiền kia vẫn luôn gieo xuống trong lòng bọn họ một mầm mống sáng suốt, hiểu được tướng quân vì nước mà tử trận tuy rằng không thể nói là vinh quang tuyệt đối. nhưng nhất định không phải ô nhục. Chỉ là vào thời khắc đó, đạo lý rõ ràng như vậy đều bị oán khí vì chiến trận thất bại nhấn chìm.

Lâm Ngọc lúc ấy không hiểu chuyện gì xảy ra, người trong nhà nàng cũng sẽ không đem chuyện đánh giặc ra kể cho nàng.

Nàng cầm ô đứng ở cửa nhìn Lý Hạc Minh nhặt sách, chỉ cảm thấy hắn một mình lẻ loi bị người ta bắt nạt thật sự quá đáng thương, liền chạy tới đem dù che trên đầu hắn.

Nàng đeo một khối Yên Chi Ngọc trên người, thân ngọc to lớn mà trắng sáng, duy chỉ có ở giữa là Yên Chi màu đỏ, ngọc thạch chạm vào nhau, phát ra tiếng "leng keng, leng keng"

* Yên Chi: phấn mà phụ nữ thời xưa dùng để làm dáng.

Lý Hạc Minh ngồi xổm trên mặt đất, nghe thấy âm thành ngọc bội vang lên phía sau mình, liền quay đầu nhìn về phía nàng. Gương mặt hắn bị mưa xối cho ướt đẫm, một đôi mắc đen như hồ sâu, đã có bộ dáng mới trưởng thành của thiếu niên.

Hắn tự như không nghĩ tới sẽ có người giúp mình, ánh mắt dừng trên mặt nàng một hồi lâu, lên tiếng: "tránh ra". Dứt lời liền xoay người đi.

Ngữ khí hắn lạnh lùng, lời nói cùng không dễ nghe. Lâm Ngọc lúc ấy còn nhỏ, rõ ràng nàng muốn giúp hắn lại bị hắn đối đãi lạnh nhạt như vậy khó tránh khỏi có chút bối rối, nhưng lại nghe hắn đưa lưng về phía nàng thấp giọng nói: " ta hiện giờ chính là bộ dáng quá nhai xú thử*, nếu ngươi giúp ta, bọn họ cũng sẽ trút giận lên người ngươi."

*quá nhai xú thử : chỉ kẻ xấu xa bị người người căm ghét.

Đó là lần đầu tiên Lâm Ngọc cùng Lý Hạc Minh gặp mặt, cũng là câu nói đầu tiên hắn nói với nàng, ngữ khí bình tĩnh đến mức không giống thiếu niên mười mấy tuổi. Có lẽ là vì nguyên nhân đó, một câu " quá nhai xú thử" nói đến bình tĩnh lạnh nhạt khiến Lâm Ngọc khắc sâu trong trí nhớ, cho đến bây giờ cũng không thể quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro