Chương 9. Bóng tối bao trùm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Uyển bé bỏng

🍒

Tiếng bước chân xa xa trên hành lang dần dần đến gần, con dơi nhỏ vốn đang treo ngược bên cạnh giường bỗng vỗ cánh bay lên đáp xuống đầu người kia.

Bạch Mộc vớt nó xuống khỏi đầu mình, đặt nó vào lòng bàn tay ngắm nghía.

Nó nhe răng nhếch mép, dang rộng đôi cánh của mình ra rồi trừng đôi mắt đỏ tròn xoe nhìn chằm chằm vào nàng.

Người con gái xoa xoa cái gáy của nó, khe khẽ an ủi vỗ về, "Lần sau tao chắc chắn sẽ dẫn mày theo, ai bảo trời vừa sáng là mày đã đi ngủ chi."

Buổi tối, hầu gái bưng mâm đồ ăn xuất hiện bên ngoài, lạ thay, cả ngày hôm nay Bạch Mộc chẳng thấy bóng dáng của Aumont đâu.

"Hôm nay Aumont không ở trong lâu đài sao?"

"Vâng." Hầu gái ngừng việc quét dọn lại, cầm chổi trả lời, "Ngài Aumont đã cùng đi với đại nhân rồi ạ."

Bạch Mộc gật đầu, đâm một quả cà chua nhỏ bỏ vào miệng.

Nàng chợt nhớ đến âm thanh mà mình đã nghe thấy trong bếp.

"Thế ... gần đây có khách nào đến đây à?"

"Khách ạ?" Mặt cô hầu gái hiện lên vẻ mờ mịt, hồi sau cô ấy lắc đầu: "Tôi chưa nghe bảo có khách nào ghé chơi hết ạ."

Sáng hôm sau, Bạch Mộc vẫn như ngày hôm qua không dẫn theo con dơi nhỏ này, nàng tranh thủ lúc mặt trời đang sáng trưng lẻn ra ngoài.

Ai mà biết được liệu sinh vật do ma cà rồng sắp xếp ở bên cạnh nàng này có phải dùng để theo dõi nàng hay không.

Nàng ngựa quen đường cũ đi lên tầng một, đôi mắt bất chợt nhìn về hướng phòng bếp.

Cơn lạnh lẽo đến đáng sợ khi đó dường như vẫn còn vương vấn trên gáy, nàng xoa xoa cánh tay, quyết định tìm xem tầng một có lối ra nào khác hay không.

Một bóng ma trượt ra khỏi vùng âm u trèo lên vách tường bò lên trần nhà, để lại trên con đường một dấu vết ngoằn ngoèo.

Ngoài đại sảnh và nhà bếp ở tầng một thì gần đó còn có một số phòng tương tự như phòng khách, bên trong rất rộng, chính giữa được trang bị ghế sofa và bàn trà để tiếp đãi khách.

Những căn phòng khác cũng không ngoại lệ, tất cả đều không có cửa để đi ra ngoài, ngay cả bệ cửa sổ cũng bị khóa chặt.

Nàng lắc lắc cánh tay đau nhức của mình, lẩm bẩm phỉ báng: "Mỗi ngày mà cứ đóng cửa sổ thế này thì sớm muộn gì nó cũng mốc meo cho mà xem."

Kết quả nàng vẫn lượn lại phòng bếp.

Nàng đặt tay lên tay cầm, hít sâu một hơi rồi vặn nắm cửa bước vào trong.

Sau lưng nàng, bóng đen kia nói gót theo chân nàng đi vào bên trong.

Giống như ngày hôm qua, ánh sáng bên trong vẫn rất tối tăm u ám, nhưng nhờ vào ánh sáng của đèn dầu nên nàng có thể phân biệt được đồ đạc trong phòng này. Giờ đây ở đây chẳng có bóng ai, nhưng không hiểu sao nàng cứ luôn cảm thấy dường như có thứ gì đó đang ẩn núp trong bóng tối này vậy.

Cảm giác ấy càng ngày càng mãnh liệt, Bạch Mộc nắm chặt ngọn đèn dầu không kịp quan sát tình hình xung quanh đã xoay người lao ra khỏi cửa không thèm ngoáy đầu nhìn lại.

Hơi giống với tâm lý mỗi tối tắt đèn lên giường đi ngủ, cứ nghĩ rằng "Ma sẽ không tấn công người trốn dưới lớp chăn", vừa tắt đèn xong là chạy nhanh chui vào chăn, ngay cả bàn chân cũng nhét chặt vào trong chăn không để lộ ra ngoài.

*Trên mạng có clip người ta vừa tắt đèn xong là chạy vội vào phòng ấy, mọi người xem clip đó là hiểu tâm lý của nữ chính nhé

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người nàng, xua tan đi cái giá lạnh khiếp người ban nãy.

Ở chỗ nàng không nhìn thấy, có một bóng đen đứng im bên rìa ánh nắng, nó dừng lại rồi từ từ lùi vào bóng tối.

Bạch Mộc ngoảnh đầu lại tắt đèn dầu đi, nàng đi dọc theo con đường được vài phút thì thấy một cánh cửa.

Cánh cửa ấy không lớn lắm, nhưng đủ rộng để xe chở rau và lương thực đi qua.

Lòng nàng vui mừng khôn xiết, người con gái nhấc chân chạy lon ton đến đó.

Vừa đến đã thấy cánh cửa đã bị khóa sắt khóa lại, độ cong nơi khóe miệng nàng từ từ hạ xuống.

Nàng đẩy đẩy cánh cửa, sợi xích sắt vang lên tiếng "rầm" trầm đục.

Ngày thường đến cửa sổ trong lâu đài cũng không được phép mở ra thì làm gì có chuyện xuất hiện một cánh cửa không khóa để cho nàng chạy đi được.

*

Bạch Mộc tắm rửa xong xuôi đi ra ngoài thì thấy con dơi nhỏ kia đang treo ngược trên trần nhà, đã thế nó còn lấy cánh che kín mít mình lại.

Dù đã an ủi rồi nhưng nó vẫn rất giận vì nàng không chịu dẫn nó đi chung.

Khăn lông lau qua đuôi tóc ướt đẫm, đêm nay nàng thật sự rất mệt, bụng dưới có hơi ê ẩm, cả người khó chịu khiến nàng lựa chọn làm lơ con dơi đang treo trên cao kia.

Ngọn nến bị thổi tắt, căn phòng chìm vào bóng tối.

Một lúc sau, trên nóc nhà bỗng xuất hiện hai con mắt nhỏ đỏ rực, đầu tiên là nó chớp chớp, sau đó ngẩng đầu nhìn xuống giường.

Người con gái hơi nhíu mày cuộn mình trong chăn, có vẻ ngủ không được yên lắm.

Nó quan sát một lúc rồi thở ra một tiếng rất nhẹ, tựa như tiếng thở dài của con người vậy. Hồi sau nó vỗ cánh đáp xuống cạnh người nàng, dùng cánh vỗ nhẹ vào lưng nàng hệt như đang vỗ về.

Ngày thứ ba sau khi Luis rời đi, Bạch Mộc nằm trong phòng một ngày trời, cơn đau ở bụng dưới nhắc nhở nàng rằng nàng sắp đến ngày hành kinh rồi.

Nàng xoa xoa bụng, bỗng cảm thấy hơi lo lắng, trong tiềm thức chợt mong người ấy có thể về sớm một chút, tốt nhất là về trước ngày kinh nguyệt của nàng.

Bạch Mộc hoảng sợ trước suy nghĩ này của mình, vào cái lúc chảy máu la liệt đó mà lại tìm một con quỷ hút máu bảo vệ cho mình ư, có điên hay không cơ chứ, người con gái lắc đầu tự ép mình trục xuất ý tưởng quái đản ấy ra khỏi đầu.

Bụng của nàng cũng không biết cố gắng chút nào, ngày hôm sau tỉnh lại đã có một luồng nhiệt chảy xuống bắp đùi nhỏ giọt xuống dưới đất.

Chất lỏng màu đỏ tươi nhuộm đỏ làn váy, mùi máu tươi nồng nặc lan tràn ra hòa hết vào không khí, nồng đến mức khiến cô hầu gái đến đưa cơm đỏ mắt cả lên, đưa cơm xong đã phải vội chạy ra khỏi phòng.

Bạch Mộc không có cách nào để hỏi những người phụ nữ ở đây đã làm thế nào để vượt qua thời kỳ này, bởi vì nàng nghĩ ma cà rồng ở đây có thể sẽ không có ngày hành kinh này.

Hơi nóng tràn ra khỏi giữa hai chân, Bạch Mộc không còn cách nào khác đành phải lấy một chiếc khăn tắm mới ra gắng gượng làm cho mình một miếng lót.

Bụng dưới đau không chịu nổi, nàng quấn chăn cuộn tròn mình lại thành một con tôm.

Lượng máu tươi ngào ngạt tiếp tục lan tràn ra ngoài, vài cô hầu gái cố gắng chống lại cơn khát máu của mình giữ khoảng cách xa nhất với căn phòng kia.

Con dơi nhỏ bay vào góc xa nhất trong căn phòng nằm co ro ở đó, nó vùi đầu vào đôi cánh của mình cố gắng không cho mùi thơm ấy bay vào mũi mình.

Hoàng hôn buông xuống, bóng đen trải dài từ trong bếp leo lên tường, nó men theo mùi ấy lần mò đến nơi có mùi thơm nồng nhất.

Màu sắc của hắn rõ ràng tối hơn nhiều so với ánh sáng tối tăm ngoài trời kia, bóng đen gần như che hết cửa phòng Bạch Mộc, phạm vi bao phủ dần dần mở rộng hơn, giây sau đã nuốt chửng toàn bộ căn phòng vào bóng tối.

Ấy là một luồng khí quen thuộc, là một hơi thở có tính xâm lược hung hãn, con dơi nhỏ ngay lập tức mở to mắt ra, nó lao đến bên cạnh Bạch Mộc cảnh giác nhìn xung quanh.

Bóng đen len qua khe hở giữa cửa sổ lần mò đến bên mép giường.

Bỗng có một vầng hào quang đỏ nhạt xuất hiện bao lấy Bạch Mộc và con dơi nhỏ, bóng đen nháy mắt bị cô lập bên ngoài.

Người đàn ông đang dựa lưng trong xe ngựa khẽ nhíu mày, động tác đang nghịch dao găm trong tay cũng dừng lại, hắn nhìn ra màn đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ, giây tiếp theo chợt biến mất sau bóng dơi.

Bóng đen rõ ràng mạnh hơn con dơi nhỏ nhiều, nó chống lại đòn tấn công của con dơi rồi quay sang nuốt chửng vòng sáng bên cạnh. Luồng bóng tối ngưng tụ thành một cái gai nhọn len lói vươn ra sau lưng con dơi, giây tiếp theo phóng thẳng xuống xuyên thủng trái tim nó.

Con dơi nhỏ biến thành một đám bụi xám tan biến trong không khí.

Lúc Bạch Mộc tỉnh dậy thì xung quanh đã yên tĩnh đến đáng sợ rồi, giờ đây chỉ còn lại bóng tối vô biên u ám.

Bụng dưới vẫn còn đau nhói, nàng cố gắng chống lại cơn đau ngồi dậy nhìn xung quanh, bỗng có một thứ gì đó lạnh lẽo bắt lấy mắt cá chân của nàng, tựa như một con rắn men theo cẳng chân của nàng trượt lên trên.

Nàng theo bản năng muốn duỗi chân thoát khỏi thứ khiến mình lạnh sống lưng kia, nhưng bỗng phát hiện ra cơ thể mình cứng đờ nằm im tại chỗ chẳng thể cử động được.

Chiếc chăn bông đang đắp trên người phồng lên lộ ra mái tóc ngắn màu nâu vàng có hơi bù xù, người này có khuôn mặt mang đậm nét Châu Âu, hốc mắt trũng sâu vào trong, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi cong lên.

Đôi mắt có màu hổ phách nhạt, tựa như một viên ngọc không có độ ấm.

Đồng tử của gã bỗng nhướng lên, ánh mắt bộc lộ ý định phải bắt lấy con mồi này cho bằng được.

--

Uyển: Quý dị nhớ đội mũ trước khi bấm sang chương tiếp nhé, mình nhắc trước rồi đó, té bị trầy trọ là mình không chịu trách nhiệm đâu ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro