chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Việt Hải cúi đầu, chóp mũi chạm vào hạ thể của con, hắn nhắm mắt lại, tham lam hít sâu vào một hơi. Hắn cảm thấy bản thân giờ phút này như một tên biến thái.

Tiểu xử nữ vừa yếu ớt và vừa ngây thơ. Đây là người do bản thân hắn tạo ra, nên hẳn là chỉ thuộc về một mình Lâm Việt Hải hắn?

Có lẽ là cảm thấy ngượng ngùng, Lâm Nhược Vũ đỏ mặt, người cuộn lại nằm nghiêng qua một bên. Cặp mông nhỏ trắng tuyết vểnh lên, chân trên co lại, muốn che đi hạ thể đang lõa lồ trước mặt người đàn ông.

Lâm Việt Hải lại duỗi tay, ma trảo hướng đến cái mông mềm ra sức bắt nạt, làm cho nó sưng đỏ lên.

Trong phòng ngủ ánh sáng rất ảm đạm. Lâm Việt Hải quỳ bên cạnh Lâm Nhược Vũ đang trần truồng. Hắn gấp gáp cởi quần áo của mình ra. Rút bỏ thắt lưng cùng quần dài, để lộ ra cây gậy cương cứng dữ tợn.

Hiện giờ, cả hai bọn họ đều trần trụi mà đối mặt với nhau.

“Ba ơi...”

Lâm Nhược Vũ hơi hơi cử động cơ thể, bởi vì đang nằm nghiêng nên hai luồng ngực nhỏ cũng bị ép đến căng phồng, rõ mồn một hiện lên trên thân thể trắng nõn.

Cô đỏ mặt, nhìn baba một thân cơ bắp cường tráng.

Baba cầm trong tay "đồ vật" của hắn, thứ kia thô to tím đỏ đang chĩa về phía cô. Mà chủ nhân của nó, đang dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, trong đôi mắt hẹp dài ấy ẩn chứa dã tính cùng cơ khát, như một con sói đang nhìn con mồi của mình.

Lâm Nhược Vũ đột nhiên cảm giác được sợ hãi, chờ mong, hoảng hốt, cùng với...cảm giác tội ác vẫn chưa tản đi.

“Thích xem?”

Lâm Việt Hải quỳ gối trên giường, nhìn thân thể thiếu nữ dưới thân, bàn tay thuần thục vuốt ve dương vật đang cương cứng. Thấy cô gái nhỏ một bộ ngốc ngốc đáng yêu, còn không nhớ phải trả lời câu hỏi, Lâm Việt Hải cười.

Hắn hỏi lại: “Thích nhìn cu của ba à?”

“Cái gì...... Cái gì nha?” Lâm Nhược Vũ mặt đỏ giống quả cà chua, cô rũ mắt sang một bên. Cảm giác thật xấu hổ khi xem baba tự an ủi, sau đó lại nhịn không được trộm ngắm thứ đang dựng đứng giữa háng hắn.

Cuộc đời cô đây là lần đầu thấy bộ phận sinh dục nam. Thì ra thứ này lại có hình dạng như vậy, cô nghĩ thầm có phải đàn ông nào cũng giống ba cô, nơi đó to đến vậy.

Cô càng nghĩ, thân thể càng nhịn chịu không nổi vô thức cử động hai chân, cọ xát chỗ tư mật đang ngứa ngáy đã sớm ướt át dầm dề.

Dịch thể chảy ra men theo rãnh mông chảy xuống dưỡi rơi vào trên chăn. Sau đó cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của ba, nghe như tiếng dã thú gầm gừ, một chút bộ dáng nhu tình thường ngày cô vẫn thấy không còn sót lại gì.

Hắn rất nguy hiểm, lại càng có mị lực.

Lâm Nhược Vũ tim đập như trống đánh, nhìn ba ba tự an ủi, nhìn đến hạ thể chảy đầy nước.

“Banh chân ra.” Lâm Việt Hải tay vẫn lên xuống liên tục, một bên mở miệng ra lệnh cho con.

Lâm Nhược Vũ mặt đỏ tai hồng, tim đập gia tốc, bụng nhỏ co rút liên tục, chỉ chốc lát sau, bướm nhỏ lại tiết ra một cổ chất lỏng.

Đối mặt với khí tức nguy hiểm của người đàn ông, Lâm Nhược Vũ không tự chủ được vâng theo lời hắn, một chút một chút, mở ra hai đùi trắng nõn, đem âm hộ ướt nhẹp ngượng ngùng phơi bày trước mắt hắn.

Cô nghĩ mình quả thực rất to gan, cứ như vậy không hề giữ lại giao phó tất cả cho baba, nơi mà chưa có bất kì ai nhìn thấy cũng để cho hắn nhìn.

Nhưng Lâm Việt Hải không nhìn nổi động tác ngượng ngùng chậm chập của con, hắn duỗi cánh tay mang theo cơ bắp tinh tráng  cùng với những vết sẹo cũ tóm lấy hai đầu gối của cô banh ra hoàn toàn.

Hoàn mỹ. Nhục huyệt nộn nộn trắng hồng phơi bày ra trước mắt hắn, không sót chỗ nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro