chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cây lửa nóng đặt ở hạ thân Lâm Nhược Vũ, chậm rãi xâm nhập vào thân thể mềm mại của cô.

Thiếu nữ nằm dưới thân người đàn ông, hai chân mở rộng, đôi mắt mơ màng mang theo tình dục làm say đắm lòng người, tùy ý để hạ thể hai người khăng khít kết hợp.

Lâm Nhược Vũ rất nhanh đã cao trào. Tuổi trẻ khí thịnh vừa nếm qua trái cấm, nụ hoa non nớt chỉ bị người đàn ông nhẹ nhàng đụng chạm, âm huyệt đã chịu không nổi ào ạt chảy ra dịch thể.

Lâm Việt Hải nhẹ nhàng đưa đẩy dương vật, mỗi lần đâm sâu vào tận gốc, hắn cảm thấy như bên trong như có một vũng nước lớn. Tiếng nước nhóp nhép vang lên theo từng động tác, chỉ mới qua một lúc, dâm thủy từ cái bướm nhỏ đã thấm ướt hết lông mao rậm rạp trên dương vật hắn.

Lâm Việt Hải  thích như vậy, hắn làm càn bừa bãi phát tiết dục vọng cầm thú của hắn trên người Lâm Nhược Vũ. Bên tai nghe tiếng cô kêu rên theo từng nhịp đâm rút của hắn. Mọi thứ đều làm Lâm Việt Hải trở nên điên cuồng.

Lâm Nhược Vũ nằm trên chiếc giường rộng lớn, thân thể bị động tác mạnh mẽ của Lâm Việt Hải làm cho không ngừng bị hất văng ra phía sau. Cô khó khăn bám vào vai hắn. Sau đó cảm giác sách vở trên giường cấn vào đỉnh đầu nên đã vươn tay sờ soạng quét hết sách vở sang một bên.

Bầu vú nho nhỏ lay lay động trước mắt, hoàn toàn không phải kiểu đầy đặn như phụ nữ trưởng thành, nhưng bù lại tinh xảo đáng yêu. Chỉ như vậy thôi cũng đã khiến Lâm Việt Hải máu huyết sôi trào.

Lâm Nhược Vũ bị hắn thao đến tận mép giường. Sau đó vòng eo mềm mại bị cánh tay người đàn ông kéo trở lại, tiếp tục tàn nhẫn đỉnh lộng.

Thiếu nữ mới lớn đối với việc giường chiếu còn rất mới mẻ. Trong thời gian ngắn lại liên tục bị lôi kéo vào hố sâu cấm kỵ như vậy. Rốt cục không có cách nào kiềm chế được...

Ở một thị trấn nhỏ xa xa, Khương Mỹ Mỹ khuyên Lý Vinh Hoa: "Mẹ à, mấy năm nay chị hai quả thật có chút thất trách. Năm đó chị ấy cảm thấy nước ngoài rất tốt, Tiểu Vũ mới sinh đã xuất ngoại. Lâm Việt Hải tuy sẽ oán trách chị ấy, nhưng nhiều năm như vậy cũng không thấy anh ta tái hôn, như vậy khẳng định vẫn còn tình cảm. Mẹ, mẹ mau giúp một tay, để chị ấy nối lại tình xưa với Lâm Việt Hải đi."

"Làm sao nối? Vừa rồi mọi người cũng nghe rồi, Lâm Việt Hải đã quyết tâm mang Tiểu Vũ đi. Aiz....còn nói nữa thì một chút tình nghĩa còn sót lại e rằng không giữ được."

Lý Vinh Hoa thở dài, hôm nay lần đầu tiên bà nhận ra một điều rằng, việc làm ăn của Lâm Việt Hải sở dĩ phát triển như vậy là có nguyên nhân. Hắn dứt khoát rõ ràng, việc nào ra việc đó, cần tuyệt tình sẽ tuyệt tình,  sẽ không chừa cho người khác cơ hội phản ứng.

Lý Vinh Hoa tiếp tục nói: “Được rồi, con cháu đều có phúc của con cháu, chuyện Lâm Việt Hải và chị hai con, để nói sau đi.”

Vương Trực ở bên cạnh đột nhiên xen mồm nói: “Năm đó quyền giám hộ Tiểu Vũ phán cho ai vậy? Nếu không phải của Lâm Việt Hải, chúng ta có thể đi kiện hắn. Còn nếu phải, trước hết đừng nói việc nối lại tình xưa, mà hãy đòi hắn cho chúng ta mấy căn biệt thự. Chờ chúng ta có biệt thự rồi, nếu Lâm Việt Hải lấy cớ nhà chúng ta không đủ chỗ, vậy ta làm to chuyện lên, hắn sẽ không có cách nào."

Khương Tùng Nhàn từ nãy đến giờ vẫn luôn đi tới lui trong phòng khách, nghe Vương Trực nói vậy, có chút khinh thường chỉ vào mặt hắn ta: "Lâm Việt Hải đã sớm dự đoán được trò mèo này. Năm đó cậu ta đồng ý ly hôn, điều kiện duy nhất đó là Thiện Thiện vô điều kiện từ bỏ quyền giám hộ. Cho dù không từ bỏ thì mấy năm nay tiền nuôi dưỡng Tiểu Vũ đều là cậu ấy chi ra, còn mấy người, mấy người làm được cái gì vậy? Cũng không biết xấu hổ mà đòi biệt thự."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro