Chương 6: Lại phát độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Amel

Lạc Niệm Niệm chơi mấy ngày, đồng cỏ đối với Bạch Giao chẳng có tí hấp dẫn nào lại có thể làm nàng trầm mê cả ngày trời.

Lúc đầu, hắn còn có hứng thú tới chơi với nàng, nhưng dần về sau thời gian lại ít đi.

Hắn vội vàng bố trí kết giới, phòng ngừa tỷ tỷ của nàng đột nhiên tới đưa người đi.

Lạc Niệm Niệm tự chơi rất vui vẻ, hồn nhiên không cảm thấy chơi một mình có gì kỳ quái, chỉ mải mê chơi.

Tân Nguyệt Linh ở bên ngoài ngồi canh mấy ngày, rốt cuộc cũng chờ được ngày này.

Cảm giác được hơi thở của Vương đã đi về phía bên kia, nàng ta lập tức hóa thành hình rắn, chậm rãi tiếp cận Lạc Niệm Niệm.

Thân rắn uốn lượn, vóc dáng đầy quyến rũ từ từ chuyển động trên thảm cỏ.

Lạc Niệm Niệm hít hà hương hoa, khuôn mặt nhỏ  trắng nõn đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh như cất chứa ngàn vạn sao trời.

Đột nhiên nghe thấy bên tai có tiếng xì xì, nàng quay đầu lại nhìn, không phát hiện có chỗ nào kỳ quái.

Một làn gió nhẹ nhàng thổi qua khuôn mặt nàng mang theo mùi cỏ xanh, song lại có một ý vị nào đó khiến Lạc Niệm Niệm e sợ trong lòng.

Ánh mắt đảo quanh bốn phía không tìm thấy thân ảnh Bạch Giao, cả người nàng lập tức cứng đờ.

Khi nàng định đi tìm hắn, vừa mới đứng dậy, một bóng dáng cách đó không xa đột ngột lao về phía nàng.

Thân thể theo bản năng nhảy sang một bên, cả người nàng căng chặt.

Đôi mắt tròn xoe trừng lớn, nhìn chằm chằm vào thân ảnh vừa vọt tới. Tuy tốc độ rất nhanh, nhưng có vẻ như đó là một con rắn.

Lạc Niệm Niệm nhăn mày, mấy ngày nay nàng chơi ở đây đến một con sâu cũng không có, sao đột nhiên lại xuất hiện một con rắn?

Nàng cau mày đứng lên, cẩn thận nhìn quanh chỗ con rắn kia mới rơi xuống, xác định không có bóng dáng của đối phương, nàng mới nhanh chóng rút lui.

Nhưng vừa di chuyển, nháy mắt một con rắn mảnh khảnh xuất hiện trước mắt, cánh tay nàng đau xót, chân vướng vào đám cây bên dưới, Lạc Niệm Niệm ngã lên cỏ.

Ngước mắt lên đã thấy bóng con rắn kia đã đi xa.

Lạc Niệm Niệm tức giận muốn đuổi theo, nhưng trên cánh tay trái đau đớn khiến nàng căn bản không có tâm tư đuổi theo.

Trên cánh tay trắng nõn xuất hiện hai lỗ nhỏ, máu tươi chậm rãi chảy ra, còn có theo chút máu đen.

Rõ ràng là có độc.

Tuy nàng là tiên thỏ, chút độc tố này cũng không tính là gì, nhưng trong lòng Lạc Niệm Niệm đột nhiên cảm thấy tủi thân.

Tại sao tỷ tỷ vẫn chưa tới tìm mình?

Hai mắt đẫm lệ mông lung, mũi hơi chun lại, cả người ngồi xổm một chỗ, nức nở khóc.

Hai tay ôm lấy chân, nàng vừa nhớ tỷ tỷ, vừa vuốt một bên cánh tay bị cắn, càng khóc càng tủi thân.

Bạch Giao vốn dĩ đang tuần tra kết giới, đột nhiên nhận ra có một tộc nhân đã tiến vào, hắn sợ thỏ trắng nhỏ bị dọa sợ, lập tức chạy từ xa về.

Vừa trở về liền thấy thỏ nhỏ nhà mình đang đáng thương co lại thành một cụm, nằm trên cỏ khóc không thành tiếng.

Trong lòng tê rần, hắn nôn nóng chạy nhanh tới, một tay ôm nàng lên.

Bé con nho nhỏ khóc đỏ cả mắt, đôi mắt rưng rưng, thập phần tủi thân. 

"Làm sao vậy?"

Lạc Niệm Niệm thấy người tới, nháy mắt trong lòng càng tủi thân, vừa duỗi một bên tay ra vừa nhỏ giọng khóc thút thít: "Ta đau quá... Hức hức... Ta muốn về nhà... Sao tỷ tỷ vẫn chưa tới tìm ta?"

Một tay Bạch Giao như đang ôm trẻ con, tay còn lại nắm lấy cánh tay nhỏ đang vươn tới của nàng. Trên cánh tay non mịn trắng nõn hiện rõ hai cái lỗ nhỏ, miệng vết thương đỏ tươi.

Mày nhăn lại, ánh mắt lạnh lẽo, lửa giận trong lòng Bạch Giao lập tức bùng lên.

Rõ ràng đã hạ lệnh cho người tránh xa nơi này, không ngờ vậy mà lại có tộc nhân không tuân lệnh, còn khiến nàng bị thương!

Nghĩ đến việc nàng bị thương ở địa bàn của mình, hắn liền cảm thấy rất bực bội.

Nhưng việc quan trọng nhất trước mắt là dỗ dành bé con trong ngực.

"Được rồi, được rồi, đừng khóc... Nàng xem, khóc đỏ hết mắt lên rồi..."

Hắn lại nắm tay nhỏ của nàng trong lòng bàn tay, chậm rãi vươn chiếc lưỡi đỏ tươi liếm láp miệng vết thương, khiến da thịt nàng ướt át.

Lạc Niệm Niệm chun mũi lại, đôi mắt tròn xoe mở to nhìn hắn liếm láp miệng vết thương của mình, mang theo chút ươn ướt ngưa ngứa, cánh tay theo bản năng rụt xuống, nhưng lại bị hắn nắm chặt lấy.

"Ngứa..."

Ánh mắt Bạch Giao nặng nề. Da thịt non mịn bóng loáng dưới đầu lưỡi, liếm một cái liền thấy thơm ngọt trơn mềm, hận không thể một ngụm nuốt chửng luôn.

"Ngoan, đợi lát nữa liền không đau nữa."

Chờ đến khi liếm sạch sẽ máu tươi rồi, Bạch Giao mới ngậm lấy miệng vết thương mút mấy cái, dịu dàng bao bọc lấy miệng vết thương.

Lạc Niệm Niệm dựa trong lồng ngực hắn, nhìn cánh tay mình bị hắn ngậm lấy, miệng vết thương tê dại mang theo chút ướt nóng, nhưng thật ra không đau.

Bạch Giao liếc mắt liền thấy nàng đang ngơ ngác nhìn mình, lửa trong lòng lập tức bốc lên, chạy thẳng xuống bụng dưới.

Cự thú đã đói bụng mấy ngày lập tức ngẩng cao đầu, dưới lớp vải dựng thành một cái lều lớn.

Lạc Niệm Niệm bị ôm vào trong lồng ngực tức khắc cảm nhận được mông khác thường.

Nàng khó chịu vặn vẹo mông, ngay sau đó eo nàng bị giữ chặt, bên tai vang lên giọng nói nghẹn ngào của hắn.

"Ta hình như lại phát độc rồi..."

Hơi thở cực nóng theo hắn mở miệng phả lên phần cổ mẫn cảm của nàng, khiến cơ thể Lạc Niệm Niệm bắt đầu phát run.

"Vậy... Để ta giúp huynh..."

"Được."

Bạch Giao rũ mắt che giấu dục niệm đỏ tươi trong đó, chỉ làm ra vẻ mình đang khó chịu, ôm càng chặt hơn nữa bé con trong lòng, quay người trở về huyệt động.

—————
Editor: Các bạn iu ấn ngôi sao ủng hộ đi nhó (⁎⁍̴̛ᴗ⁍̴̛⁎)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro