❋ Chương 109 Đêm mưa ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Trứng muối

Tống Minh Hi trở tay đóng cửa, trên trán liền cảm nhận được từng chút lạnh lẽo.

Trời mưa.

Hắn còn chưa nhận phong thưởng, điều kiện có hạn, chỉ có thể ở tạm ngôi nhà tranh nhỏ này, tiếng cửa gỗ đóng kẽo kẹt.

Hắn đặt Phù Bích lên giường, chân giường nhỏ hơi lung lay.

Quả nhiên, nhà tồi tàn đến nỗi không thể ở, ngày mai nhận được phong thưởng phải nhanh chón dọn đến nơi ở mới.

Tống Minh Hi đun nước, tự mình tắm rửa sạch sẽ, lại giúp Phù Bích lai tay chân.

Hơi ấm từ khăn bông rời khỏi thân thể Phù Bích, tay nàng liền đưa lên, trong miệng lẩm bẩm nói: "Đừng đi."

Tống Minh Hi nghe không rõ cúi gần xuống, "Ngươi nói cái gì?"

Cổ bị vòng lấy, đôi môi ấm áp dán lên sườn mặt Tống Minh Hi.

Cảm xúc ướt át làm lòng Tống Minh Hi mềm nhũn, trái tim tựa như hóa thành nước, lỗ tai nhanh chóng đỏ lên.

"Điện hạ, như vậy không ổn." Hắn chuyển qua mặt đối mặt với Phù Bích: "Ngươi ta..."

Lời hắn nói bị nuốt trở lại vào trong miệng, đôi môi dán chặt môi Phù Bích, Tống Minh Hi thân mình cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám.

Tuy rằng hắn hai năm nay không có khai trai, thân thể thoáng nổi lên một cổ dục vọng, nhưng Tống Minh Hi vẫn không dám đối Phù Bích động tay động chân, hắn và nàng hiện tại được xem là gì?

Là quan hệ hắn thầm yêu đơn phương đi.

Rốt cuộc hai năm trước, Phù Bích đã cùng hắn nói rõ ràng, bọn họ đã thanh toán xong, ai cũng không nợ ai.

Nói vậy, giờ phút này hắn chiếm tiện nghi của người ta cũng thật không có đạo đức đi.

Nhưng mà tay Phù Bích lại sờ lên đai lưng hắn.

Chỉ sột soạt một chút, hắn đai lưng đã bị kéo xuống, áo bào lỏng lẻo, trực tiếp rơi ra.

Vòng eo Tống Minh Hi cũng khô nóng, bị đôi tay lành lạnh của Phù Bích dán lên, tựa như có một loại cảm giác nóng lạnh đan xen.

Làm hạ bụng hắn càng thêm trướng nóng.

Khi mở mắt ra, trong mắt Tống Minh Hi đã có một chút tơ máu hồng.

Phù Bích híp mắt, hạ mí mắt màu hồng nhạt xuống, trong mắt hơi nước mê mang, nàng mơ mơ màng màng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tống Minh Hi trong chốc lát, từ trong túi tiền lấy ra một thỏi vàng, "Hầu hạ ta cho tốt, một lát nữa liền có thưởng."

Tống Minh Hi nhìn thấy khối vàng kia, cắn răng nói: "Điện hạ, ngươi cho ta là người nào?"

"..."

Phù Bích sợ là đem hắn trở thành nam phong trong quán tiểu quan, Tống Minh Hi chán nản, muốn chạy, Phù Bích tay triền ở trên người hắn, hắn đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Dù sao không thể làm người tốt, Tống Minh Hi buông thả dục vọng của bản thân, thuận theo động tác của Phù Bích, trầm thân mình xuống.

Hai khối thân thể nằm lên trên ván giường yếu ớt, chân giường không chịu nổi, phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Hắn đè lên người Phù Bích, ánh mắt nhìn nàng thật sâu, đặt xuống một nụ hôn.

Môi lưỡi đan xen, nước bọt từng chút bị Tống Minh Hy mút vào trong miệng, hắn hút lấy tựa như mật ngọt.

Nhiệt độ toàn thân như tụ lại ở đại não cùng hạ thể, cái gì cũng không muốn quản, cái gì cũng không thèm nghĩ, giờ phút này bọn họ chỉ có nhau.

Tiếng mưa rơi dần dần lớn hơn, tí tách tí tách, cùng âm thanh kẽo kẹt ván giường phát ra, trộn với nhau, ai cũng không nghe thấy.

Tống Minh Hi ở trong quân doanh rèn luyện ra một thân cương cân thiết cốt, bất luận đông hạ, đều nóng như bếp lò, lòng bàn tay hắn đầy vết chai, liền như vậy ấn lên cánh tay Phù Bích, sau đó dao động đến bộ ngực tuyết trắng của Phù Bích.

Thời điểm tay hắn đặt lên, vẫn thật trúc trắc, do dự trong nháy mắt.

Rốt cuộc tách ra mấy năm nay cũng chỉ có thể nhớ nhung ở trong mộng, khi chiến sự căng thẳng, tỉnh mộng, tay chạm vào hư vô, tự mình run rẩy an ủi bản thân.

Bộ ngực tuyết trắng không chịu nổi đôi tay tháo hán nắm chặn, nháy mắt hiện ra vài vệt đỏ.

Một tay khác nắm lấy căm nàng tiếp tục hôn môi.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro