❋ Chương 114 Thỉnh cầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Trứng muối

Phù Bích dựa vào vách xe, lười nói chuyện, nhưng binh lính lái xe binh lính lại thật thích tán gẫu, vẫn luôn kể cho Phù Bích nghe chuyện bọn họ đánh giặc, đối với thân phận của Phù Bích một chút cũng không sợ hãi.

Binh lính nói đến trời nam biển bắc, Phù Bích chỉ là tính tình dễ chịu mà ứng hai tiếng, giống như một mình hắn lầm bầm lầu bầu cũng có thể rất vui sướng, "... Liền lần đó, Tống tướng quân bị quân địch đánh hạ ngựa, ta đến cứu hắn, hắn không chịu chạy , thiếu chút nữa mệnh cũng không còn, còn hảo chém tới chính là phía sau lưng, nếu là đao quân địch mạnh thêm một chút, Tống tướng quân mệnh đã không còn!"

Phù Bích nghe thấy tên Tống Minh Hi, lúc này mới hoàn hồn lắng nghe.

"Ta lúc ấy gấp đến độ không được, cũng may may mắn thoát nạn, mọi người đều toàn thân mà lui, chính là ta phát hiện, Tống tướng quân vốn dĩ có thể không bị thương, ngài đoán tại sao?"

Phù Bích nhíu mày: "Như thế nào?"

"Hắn tránh thoát làm rớt cái túi thơm muốn đi nhặt!" Binh lính võ đùi, hiện tại cũng vẫn đầy hối hận tiếc nuối: "Hắn thông minh như vậy, làm sao lại đột nhiên ngớ ngẩn?! Còn không phải là một cái túi thơm sao, đáng giá mạo hiểm tánh mạng đi nhặt sao? Điện hạ ngài nói có phải hay không a."

Túi thơm...

Phù Bích trong lòng nhói lên, không phải là cái túi thơm đựng tóc nàng cùng Tống Minh Hi đi.

Lúc hắn ở thiên lao chịu cực hình cũng gắt gao nắm chặt.

Phù Bích trong lòng đau nhói, nói không nên lời chua xót.

Xe ngựa dừng lại, tới trước phủ công chúa, binh lính cung kính mà đem Phù Bích thỉnh xuống dưới.

Nàng vén rèm lên liền thấy Tiểu Thúy.

Tiểu Thúy nguyên bản là nha đầu của Hoài Nam vương phủ, Hoài Nam vương phủ rách nát, nàng lưu lạc đầu đường, bị Phù Bích thấy, liền thu về trong phủ mình.

Mấy năm nay, nàng đối với việc nàng đã từng ở trong phủ Tống Minh Hi làm nha hoàn thông phòng, cũng dần dần không còn so đo, thỉnh thoảng Tiểu Thúy lỡ miệng, Phù Bích cũng không trách móc nặng nề, chỉ kêu nàng để ý cho tốt.

Đêm qua cũng là mang theo Tiểu Thúy ra ngoài chơi, nàng thấy Tiểu Thúy liền dùng một con mắt hình viên đạn để nhìn: "Ngày hôm qua đã chạy đi đâu? Làm sao có thể để ta bị người khác dễ dàng mang đi như vậy?"

Nào ngờ Tiểu Thúy lại hướng nàng làm mặt quỷ: "Hạ nhân chúng ta hầu hạ ngài, nào so được với Thế tử gia nha."

"..."

"Hỗn xược, tự đi lãnh phạt, năm nay tiền tiêu vặt hàng tháng không có." Phù Bích nói.

Tiểu Thúy bẹp miệng, cũng không có bao nhiêu không vui, chủ tử hào phóng, tùy tay cấp ban thưởng cũng đủ nàng ăn ngon uống tốt, cấp Phù Bích thay một bộ triều phục nhẹ nhàng, liền cùng nhau ra cửa.

Lâm triều, chính sự cơ bản thương nghị xong, kế tiếp đến lễ luận công ban thưởng.

Có quân công từng người đều được thưởng ruộng tốt, châu báu, thăng quan thêm tước.

Đến phiên Tống Minh Hi, hắn một thân triều phục cũng ăn mặc tươm tất, tuấn mỹ bất phàm, vừa tiến lên, cung nữ nữ quan ánh mắt đều dính lên người hắn, Phù Bích cũng không khỏi ghé mắt nhìn trộm.

Tư lễ thái giám đọc xong công trạng của hắn, Phù Thanh trầm ngâm: "Phong Đại tướng quân, phong hào tước vị, vào Lễ Bộ làm, lại ban nhà cửa, vạn lượng hoàng kim, ruộng tốt ngàn khoảnh."

Tống Minh Hi nói: "Bệ hạ, thần có thể không cần phong thưởng, có hai cái thỉnh cầu mong bệ hạ đáp ứng."

Hắn là người có công lao lớn nhất trong trận chiến này, thưởng như thế này đều không quá, Phù Thanh để cho Tống Minh Hi nói nguyện vọng, nói: "Ngươi nói đi."

"Thứ nhất, bệ hạ cho thần gia quan tiến tước, thần thỉnh đổi kế tục phụ thân tước vị."

Tuy nói nhất chiêu thiên tử một sớm thần, nhưng Hoài Nam Vương từ lúc chết dưới triều cũ, trừ bỏ Tống Minh Hi, cũng không còn lại thế lực tàn lưu, đối Phù Thanh mà nói không đáng phải sợ hãi, huống hồ, đối Tống Minh Hi đây cũng là chuyện thường tình, Phù Thanh trầm ngâm, gật đầu đồng ý.

"Còn cái thứ hai là gì?"

Tống Minh Hi hơi hơi mỉm cười: "Cái thứ hai là chuyện riêng của thần, nhưng cũng cùng bệ hạ có quan hệ."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro