❋Chương 85 Lời trong lòng điện hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Trứng Muối

Ánh mắt nàng nhìn Tống Minh Hi, không khỏi thêm vài phần tức giận.

Nương theo tư thế uống trà, giấu đi cảm xúc trong mắt, nhưng nàng che giấu lại không thực sự tốt, vẫn bị phát hiện.

Úc Lam quận chúa nói: "Điện hạ, ngài nếu là không nỡ, ta đổi vài người là được."

Phù Bích buông chung trà, từ từ liếc nhìn biểu tình mấy người xung quanh, có không cam lòng, có việc không liên quan mình, có mong chờ, chỉ có Tống Minh Hi vân đạm phong khinh*, hắn là hạ quyết tâm rằng nàng sẽ không đem hắn tặng cho người khác đúng không.

Phù Bích cười nhạt: "Nào có, ngươi vừa ý, ta lại có lý gì không tặng, bất quá đều là chút đồ chơi, làm sao sẽ luyến tiếc?"

Úc Lam vui vẻ, Phù Bích không quên nhìn xem biểu tình người phía dưới, quả nhiên tay Tống Minh Hi ấn lên mặt đàn, đốt ngón tay trở nên trắng bạch,tâm tình nàng chợt tốt lên, cong khóe môi.

"Người tới a, giúp mấy vị công tử thu thập hành lý, đợi lát nữa đem đến phủ quận chúa."

Úc lam trên mặt chứa đầy ý cười: "Trưởng công chúa điện hạ thật là hào phóng, tương lai ta nhất định sẽ báo đáp ngươi thật tốt, có đồ vật gì hiếm lạ, nhất định sẽ đưa đến cho ngươi nhìn đầu tiên."

Mấy nam sủng kia mới vừa chuyển đến, cũng không có hành lý gì nhiều, chỉ mất thời gian một chén trà nhỏ, liền thu thập xong.

Tống Minh Hi bị thị vệ một trái, một phải vây quanh: "Tống công tử, mời đi."

Phù Bích rất có hứng thú nhìn hắn, Tống Minh Hi ngón tay ấn chặt mặt đàn, cũng không đứng dậy.

Phù Bích lạnh nhạt nói: "Thế nào? Mệnh lệnh của chủ tử cũng không nghe?"

Ánh mắt mọi người đều đặt lên người Phù Bích cùng Tống Minh Hi, khí thế giương cung bạt kiếm giữa bọn họ, làm không ai dám ra tiếng, sợ chọc giận trưởng công chúa điện hạ.

Tống Minh Hi không sợ chút nào nói: "Không đi."

"Phủ Công chúa là ngươi định đoạt? Hay là ta định đoạt?" Phù Bích đặt chung trà xuống, phát ra một tiếng thanh thúy.

Bất giác cằm Tống Minh Hi căng chặt, mặt lạnh như sương, hắn nói: "Trong mắt ngươi, ta cũng chỉ là một thứ đồ chơi kêu đến thì đến, đuổi đi thì đi sao?"

Mọi người đều hai mặt nhìn nhau, không ai có thể nghĩ đến một tên nam sủng lại có lá gan lớn như vậy, dám ngang nhiên đáp trả trưởng công chúa .

Phù Bích tức giận, "Ta hỏi ngươi, phủ trưởng công chúa phủ là do ngươi định đoạt, hay là ta định đoạt? Ngươi làm sao lại trả lời như thế?"

Không chờ Tống Minh Hi mở miệng, Phù Bích tiếp tục nói: "Nếu ngươi là thân phận thứ dân, ta cũng không có biện pháp, nhưng ngươi được đưa ra từ thiên lao, rồi lại đến Giáo Phường Tư một chuyến, sau đó vào trong phủ ta, đó là thân phận nô tịch, tương ứng nếu là viên ngoại lão gia thông phòng nha đầu, chủ nhân muốn đánh giết bán đi, ngươi có đường sống để phản kháng ?"

Tống Minh Hi nghe thấy lời này, tính khí cũng không còn, hắn nhíu mày nhắm mắt, "Ta hiểu rồi, đây chính là lời trong lòng điện hạ."

Úc Lam mở to đôi mắt, ở giữa Phù Bích cùng Tống Minh Hi đảo quanh, tin tức quá nhiều, nàng có một chút không tiêu hóa kịp.

Tống Minh Hi nói: "Trước đây, là ta có lỗi với điện hạ, còn được điện hạ ban ân, tha cho một mạng, hiện giờ điện hạ muốn đánh giết bán đi, Tống mỗ không có nửa câu oán hận, đều theo sở thích điện hạ."

Hắn thông minh như thế, tự nhiên từ lời nói Phù Bích, đoán được mình là được nàng cứu ra từ thiên lao.

Phù Bích nguyên bản không muốn cho hắn biết việc này, bị vạch trần, mặt mũi có chút khó coi.

Phù Bích hừ lạnh: "Ta là người sợ máu, ngươi với ta cũng coi như quen biết một hồi, sao có thể tùy tiện đánh giết, để ngươi dễ dàng chết đi như vậy, thuận theo quận chúa ý tứ, quận chúa nếu là phát thiện tâm muốn ngươi, ngươi còn có thể có ngày lành, nếu là lưu lại trong phủ ta, chính là tội sống khó tha."

Phù Bích đem sự lựa chọn này vứt cho Úc Lam quận chúa.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro