Chương 12: Hôn eo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Muội

Bàn làm việc của Chúc Vãn Nịnh cuối cùng được đặt dựa vào bên cạnh cửa sổ, cô ngồi ở kia, vừa ngảng đầu là có thể nhìn thấy dòng sông lấp lánh, tầm nhìn trống trải, tâm trạng cảnh cũng theo đó mà thoải mái hơn.

Không thể không nói, Tô Dữ Chu mua căn nhà này thật sự rất tốt.

Cô đặt máy tính xuống, sau khi khởi động máy chuẩn bị kết nối không dây, lại phát hiện con chuột không động đậy.

Tô Dữ Chu nhận thấy thần sắc cô biến hóa, đi qua dò hỏi: "Làm sao vậy?"

"Con chuột không có phản ứng." Lời nói của Chúc Vãn Nịnh không tự giác mang theo chút ỷ lại.

Từ khi lãnh chứng chuyển nhà, lại đến mua sắm đồ điện lắp ráp bàn máy tính, toàn bộ quá trình đều là Tô Dữ Chu một mình ôm mọi việc, ngắn ngủn mấy ngày ở chung, ấn tượng về sự đáng tin cậy của anh đã ăn sâu vào lòng cô, làm cô có đôi khi sẽ vứt bỏ đầu óc, tìm kiếm sự trợ giúp của anh.

"Để anh nhìn xem."

Cánh tay Tô Dữ Chu vòng qua bả vai cô nắm lấy con chuột, anh cúi người xuống, cằm gần như để trên đỉnh đầu cô, bộ ngực tràn đầy hormone nam tính vòng cô trong đó, giống như đang ôm cô vào trong lòng ngực.

Chúc Vãn Nịnh không thể tập trung, hận không thể thu nhỏ mình lại giống như quả bóng, lại nhịn không được tham luyến hơi thở trên người anh.

Trong chớp mắt cô nghe thấy anh nói: "Trình duyệt điều khiển chuột không có tác dụng, phải gỡ bỏ rồi download lại."

"Vậy em nhường vị trí lại cho anh."

Tô Dữ Chu muốn nói không cần, nhưng cô đã từ dưới cánh tay anh chui ra đứng ở một bên.

Giữa cánh mũi vẫn là hương thơm thanh đạm của cô, anh có chút lưu luyến, trước mắt cũng chỉ có thể đem lực chú ý đặt trên máy tính của cô.

Sau khi Chúc Vãn Nịnh bình tĩnh lại nhịp đập, cầm những tư liệu chất đống trên mặt bàn phân loại lại, một vài đồ không dùng đến cô tính đặt ở giá sách.

Vừa vặn nửa bên phải giá sách trên tường không dùng đến, cô lấy giẻ lau tới chuẩn bị lau sạch bụi bặm trênn đó.

Trong khi chờ đợi download trình duyệt, Tô Dữ Chu theo bản năng đi tìm thân ảnh của cô.

Mới vừa chuyển mắt, một đoạn eo nhỏ tuyết trắng xông vào tầm nhìn của anh.

Thời tiết trở nên nóng bức, hôm nay cô mặc một chiếc áo tay ngắn rộng rãi, kệ tủ có hơi cao, cô giơ tay lên còn phải nhón mũi chân mới có thể với tới, giơ tay, vạt áo cũng theo đó kéo lên, eo nhỏ giấu trong quần áo lộ ra một đoạn, theo động tác của cô, không ngừng lay động trước mắt anh.

Hai người một đứng một ngồi, lại dựa gần vào nhau, tầm nhìn của anh vừa vặn đến bên hông cô.

Yết hầu Tô Dữ Chu không tự giác mà phát ngứa, mơ hồ cảm thấy mùi hương toả ra trên người cô cũng thơm ngào ngạt hơn vài phần.

Chúc Vãn Nịnh lau sạch ô vuông phía trên, vừa định thở phào nhẹ nhõm, mơ hồ cảm thấy anh nhích lại gần, cho rằng anh muốn lấy đồ, cô theo bản năng liền lui sang bên cạnh, bỗng nhiên làn da ở sườn eo đụng phải một thứ ướt mềm.

Cô còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã theo bản năng muốn né tránh, lúc này anh ôm eo cô, dùng lực đạo cô có thể tránh thoát cố định cô lại.

Đồng tử Chúc Vãn Nịnh hơi co lại, ngốc thần mà cúi đầu, bắt gặp ánh mắt anh đang ngước lên từ eo cô.

Cô từ trong ánh mắt cực nóng của anh đọc ra tâm tư của anh, anh đang đợi cô đáp lại.

Cô rũ mắt xuống, trong lòng bối rối, nhưng cô không thể cự tuyệt bộ dáng này của Tô Dữ Chu.

Thậm chí, cô thích anh làm chuyện thân mật với mình.

Cánh tay tinh tế nhẹ nhàng đáp trên vai anh, không có đẩy ra, cũng không có chán ghét.

Đôi mắt Tô Dữ Chu chợt tỏa sáng, nhấc cô lên, đứng trên chiếc hộp bên cạnh, cuối cùng ngẩng đầu nhìn cô một cái, cô e lệ tránh lé tầm mắt, trái tim anh nóng bỏng, vén vạt áo cô lên, eo thon nhỏ trắng nõn tinh tế lộ ra trước mắt.

Anh gần như thành kính mà hôn lên đó.

Eo là nơi mẫn cảm nhất của Chúc Vãn Nịnh, gần như là anh vừa hôn lên, cô liền nhịn không được run rẩy.

Anh đầu tiên là mở môi ra nhẹ nhàng ngậm lấy da thịt non mềm, lại dùng đầu lưỡi liếm láp, giống như cẩu gặm xương, liếm láp trước rồi mới ăn.

Một mảnh da thịt nhỏ kia dần bị thấm ướt.

Chúc Vãn Nịnh như bị điện giật, cả người tê dại, lông tơ đều dựng thẳng lên.

Thật ngứa.

Còn có cảm giác nói không rõ, từ nơi bị anh hôn bắt đầu lan tràn, du tẩu khắp nơi.

Lòng bàn tay của Tô Dữ Chu dán lên eo cô, đem người muốn trốn tránh áp về phía mình.

Chúc Vãn Nịnh khẽ cắn cánh môi, tiếng ngâm nga nhỏ vụn tràn ra từ giữa hàm răng.

Làm sao bây giờ, cô không khống chế được muốn kêu.

Khi cái lưỡi hơi thô lệ liếm đảo qua nơi mẫn cảm nhất gần rốn, Chúc Vãn Nịnh nhịn không chịu được hừ ra tiếng, sau đó cô ngây ngốc.

Phía, phía dưới hình như ướt ——

------

Truyện được đăng duy nhất trên TruyenHD và Wattpad

Nếu các bạn muốn đọc truyện nào có thể IB TELEGRAM: Tieu_Muoi0831 của mình để mua truyện đọc nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro