Chương 2: Nam sinh kinh diễm toàn bộ thanh xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Muội

Ngày xem mắt cũng là ngày kết hôn?

Nghe có vẻ vô cùng táo bạo và không thể tin được.

Huống chi Chúc Vãn Nịnh người chậm tính, rất ít khi làm việc gì dưới sự bốc đồng xúc động.

Nhưng người này là nam sinh cô yêu thầm ba năm cao trung, kinh diễm toàn bộ thanh xuân!

Cô không chút hối hận về quyết định này, chỉ là sau khi cầm cuốn sổ nhỏ này trên tay, cô đột nhiên thấy thấp thỏm cùng chột dạ, hình như không dễ giải thích với người nhà.

Một chiếc xe màu champagne dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Tô Dữ Chu hơi nâng cằm lên, khuôn mặt thanh tuấn được hơi ấm tháng tư phác hoạ một cách hoàn mỹ, đôi mắt vốn đen nhánh dưới ánh sáng vàng trở nên nhạt đi vài phần, ánh mắt nhìn qua giống như có thêm chút ôn nhu vui mừng.

"Lên xe."

Chúc Vãn Nịnh cuống quít đáp lại, kéo cửa ghế phụ ra ngồi vào.

Trong không gian nhỏ hẹp bị hơi thở của đối phương vây quanh bốn phía, Chúc Vãn Nịnh cũng không biết nên để tay chân ở đâu.

Xe chạy được một đoạn ngắn thì dừng lại, hai bên đều là cây cối không có cửa hàng, Chúc Vãn Nịnh không khỏi nhìn về phía anh.

Ánh mắt đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đụng phải ngực anh, mắt thấy càng ngày càng gần, cô theo bản năng dán lên lưng ghế.

Anh đã cởi áo khoác tây trang ra, bên trong chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng mỏng, theo động tác của anh, làn da căng chặt dưới lớp vải, ẩn ẩn nhìn thấy đường nét cơ bắp rắn chắc.

Giây tiếp theo cổ cô nóng bừng lên.

Cho đến khi một bàn tay từ bên cạnh đưa ra kéo dây an toàn xuống, nhẹ nhàng ấn vào chốt.

Tô Dữ Chu lui người về, ngón tay chỉ vào đèn cảnh cáo vừa ngừng phát ra tiếng bip, khóe mắt hơi cong lên: "Nó đã nhắc nhở một lúc rồi."

Sắc mặt Chúc Vãn Nịnh giống như bị đóng băng, vội vàng xin lỗi: "Ngại quá, em không chú ý."

Ý cười nơi đáy mắt Tô Dữ Chu gia tăng: "Không sao, ngồi mấy lần sẽ quen."

Nói xong anh quay đầu lại tập trung lái xe, trái tim Chúc Vãn Nịnh lại thình thịch nhảy lên một hồi mới miễn cưỡng tìm về tinh thần của mình, ánh mắt cô không có chỗ dừng rốt cuộc cũng dám trộm ngắm mắt anh.

Anh không lái xe như em trai cô, tùy ý hi hi ha ha, mà là dáng ngồi ngay ngắn, giống như con đường phía trước không phải là những chiếc xe, mà là những bài toán, còn anh đang nghiêm túc giải đề.

Phong cảnh ngoài cửa sổ vụt qua trở nên hư ảo, thân ảnh của anh hiện trên khung cửa sổ nho nhỏ, Chúc Vãn Nịnh đột nhiên mở về hồi cao trung, cô đến lớp khoa học tự nhiên tìm bạn, thường xuyên nhìn thấy anh ngồi bên cửa sổ cầm bút giải đề.

Đã nhiều năm như vậy, đôi tay đặt trên tay lái kia trước sau vẫn thon dài xinh đẹp như vậy.

Cô nhìn đến xuất thần, không phát giác toàn thân Tô Dữ Chu đang căng chặt, đốt ngón tay hơi trở nên trắng bệch, hầu kết không tự chủ mà lăn lộn.

Cô đang nhìn cái gì? Là đổi ý rồi sao?

Có phải là cảm thấy anh là người qua loa không?

Trên đường về, hai người đều khôngnói chuyện, không khí xấu hổ chật chội tràn ngập trong không gian, Chúc Vãn Nịnh ra vẻ trấn định mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ là lộ trình mười lăm phút, lại biến thành hơn hai mươi phút.

Lúc đi anh không có lái chậm như bây giờ, cô có hơi nghi hoặc.

Xe dừng lại dưới lầu tiểu khu cô thuê.

Sau khi Chúc Vãn Nịnh xuống xe, xoay người nhìn anh: "Cảm ơn anh đã đưa em về."

Tô Dữ Chu sóng vai cùng cô, ánh mắt đảo qua hoàn cảnh bốn phía toà nhà: "Ngày kia anh phải đi công tác, em thu dọn đồ đạc đi, ngày mai anh tới đây giúp em chuyển nhà."

Chúc Vãn Nịnh vội xua tay: "Không cần không cần, đồ đạc của em không nhiều, anh đưa địa chỉ cho em, em có thể tự mình thu dọn."

Nói còn chưa hết lời, cô đã thấy ý cười giữa mày anh hơi thu lại, giọng nói lại càng nhẹ hơn vài phần: "Chúng ta đã kết hôn, trên pháp luật, vợ chồng có nghĩa vụ chung thuỷ với nhau, hỗ trợ lẫn nhau, cho nên em có thể hợp pháp sai khiến anh làm bất cứ chuyện gì, không cần cảm thấy ngại ngùng hay mặc nợ."

Gió thổi qua, hoa xoài bay trên đỉnh đầu.

Chúc Vãn Nịnh ngửi được một mùi hương ngọt ngào.

Nếu là mộng, cô hy vọng vĩnh viễn không cần tỉnh lại.

——

Chu Chu: Trên đường lãnh chứng lái nhanh lên sợ cô đổi ý, trên đường về nhà lái chậm một chút để tranh thủ ở chung với cô ấy lâu hơn! Ngày mai sẽ được sống chung rồi, vui vẻ! Sắp phải đi công tác, không vui!

------

Truyện được cập nhật sớm nhất tại:

https://truyenhdt.com/truyen/quang-doi-con-lai-co-em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro