Chương 10: Học trưởng, phía dưới của em đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Học trưởng, phía dưới của em đau.

Editor: Claudia

Cảnh tượng dâm mỹ như vậy khiến Trình Ngôn hít thở không thông, nhưng xét thấy cô gái nhỏ dưới thân vừa mới phá thân, hoa huyệt nhỏ rất yếu ớt, không chịu nổi mình làm nữa, bèn mềm lòng mà tạm thời buông tha cho cô lần này.

Khăn trải giường màu xanh nhạt đầy vết tích của dịch thể hai người, trong đó còn có màu đỏ tươi chảy ra từ miệng huyệt của Sở Đồng.

Anh trìu mến hôn lên trán Sở Đồng, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên thái dương cho cô.

Sở Đồng đột nhiên bị anh ôm vào trong ngực, sợ tới mức thân thể run lên, cho là anh còn muốn tiếp tục, liền khóc lóc xin tha:

"Học trưởng... Thật sự không muốn nữa, tiểu huyệt ăn không vô... Học trưởng quá thô quá lớn hu hu hu..."

Trình Ngôn "chậc" một tiếng, lạnh giọng uy hiếp: "Lại khóc nữa thì anh sẽ lập tức thao em."

Cô không biết người ta muốn thao cô đến mức nào khi cô khóc sao?

Vật cứng rắn chọc vào cánh mông Sở Đồng, cô bị dọa tới mức khóc nấc lên.

Trình Ngôn bỗng thấy vừa tức vừa buồn cười, bước chân dài nhẹ nhàng ôm cô vào phòng tắm.

Cả người Sở Đồng không còn sức bị ôm vào bồn tắm, hạ thân tê dại đã không còn cảm giác, ngay cả chân cũng gần như không nhúc nhích được.

Cô cũng không dám nghĩ đến côn thịt của Trình Ngôn nữa.

Cô ủy khuất nghĩ, nước mắt trong suốt đảo quanh nơi hốc mắt, bị cô kìm lại không dám chảy xuống.

"Sao ngày thường không thấy em khóc nhiều như vậy?"

Trình Ngôn vừa xả nước, vừa nhìn cô lặng lẽ vươn tay che ngực thì nở một nụ cười: "Liếm cũng đã liếm rồi, còn che cái gì?"

Vô thức nhớ lại dáng vẻ bị anh mút đầu vú, Sở Đồng liền đỏ mặt.

"Ngày thường... Còn chưa bị đối xử như vậy đâu." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, bộ dáng nước mắt muốn rơi mà không rơi được, đáng thương cực kì.

Trình Ngôn cúi người, chặn cô giữa anh và bồn tắm, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang vẻ nghiêm túc khác hẳn mọi khi.

"Sở Đồng."

Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, không cho cô né tránh:

"Nếu anh muốn em, thì em chính là của anh."

Trước sự khiếp sợ, gáy Sở Đồng bị anh chế trụ, đầu lưỡi khéo léo thăm dò khoang miệng của cô, bắt đầu khiêu khích đầu lưỡi nhỏ bé hơi sưng.

Ngay khi cô bị hôn đến mức nghẹt thở, cô nghe thấy anh hạ mình hứa hẹn:

"Anh sẽ cưới em."

Tảng đá treo cao trong lòng cô bỗng nhiên rơi xuống.

一一 đây là người cô thích.

Mặc dù có vẻ ngoài hung dữ và nóng nảy, nhưng anh rõ ràng tốt bụng và dịu dàng hơn nhiều người.

"Sao em lại khóc? Rất đau à?"

Nghe được giọng nói dịu dàng của anh, trong lòng Sở Đồng cảm giác được sự bình yên chưa từng có.

Cô gục đầu xuống, nói nhỏ thật nhỏ: "Học trưởng... Nếu anh không thích em, thì không cần miễn cưỡng vậy đâu... Em..."

Cô giống như rất khổ sở.

Trình Ngôn nhíu mày. "Không phải."

Sở Đồng nghe thấy anh thở dài, từng câu từng chữ như đang nói lời thề:"

"Anh thích em, Sở Đồng."

"Từ năm ngoái...đã thích em rồi."

Cô kinh ngạc ngẩng đầy, nhưng chỉ thấy vành tai đỏ bừng của thiếu niên.

Một câu nói không cần não được thốt ra:

"Em cũng thích học trưởng! Rất thích rất thích!"

Hai mắt Trình Ngôn từ từ mở to.

Trái tim của Sở Đồng như muốn bật ra, nhưng niềm vui sướng trong lồng ngực lại ập lên đại não, khiến cô bất chấp mọi thứ thổ lộ tâm ý của mình với anh.

"Kể từ năm ngoái, em cũng đã thích học trưởng."

Thiếu niên chợt quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi:

"Vậy sao em không nói sớm!"

Làm hại anh xây dựng tâm lý lâu như vậy, nếu không có lần này thì có lẽ cả đời anh cũng không biết được.

Sở Đồng rất ủy khuất:

"Mọi người xung quanh đều nói anh không thích gái ngoan, lúc nào cũng tỏ vẻ nóng nảy... Hơn nữa học trưởng cũng đâu có nói sớm."

Làm hại cô âm thầm khổ sở suốt một thời gian dài.

Trình Ngôn phản bác: "Ông đây nóng nảy lúc nào!"

Chẳng qua anh không biết phải đối mặt với cô như thế nào sau khi gặp cô, cho nên...

"Anh xem, giống như bây giờ vậy."

Cô gái nhỏ xinh đẹp lên án.

"Chậc." Vừa nãy khi làm...bắt nạt cô còn quan tâm tới cảm nhận của cô, không dám nói một câu thô tục nào, rất sợ cô gái ngoan ngoãn này chịu không nổi, vừa rồi không cẩn thận lại quên kiềm chế, quả nhiên liền bị nói là hung dữ, nóng nảy.

Trình Ngôn bước vào bồn tắm đủ để cả hai cùng nằm xuống, ôm Sở Đồng vào lòng, dùng cằm xoa nhẹ đỉnh tóc của cô, giọng điệu dịu dàng:

"... Bình thường anh hay nói chuyện như vậy, nếu em không thích thì anh sẽ không nói nữa."

Dị vật cộm lên ngay giữa mông khiến Sở Đồng nuốt nước miếng, cô nhỏ giọng nói: "Không, không cần, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi."

Trình Ngôn xoa xoa da thịt mềm mại và làn da mịn màng tinh tế trên người cô, giọng nói khàn khàn "Ừm" một tiếng.

Sở Đồng bị anh sờ đến toàn thân như nhũn ra, giọng cũng run rẩy.

Anh, anh sẽ không muốn một lần nữa, đúng không? Cô thật sự không chịu nổi...

Cô vội vàng cầu xin anh thương xót: "Học trưởng, phía dưới của em đau."

Động tác của Trình Ngôn dừng lại.

Anh hít sâu một hơi, hôn gò má cô: "Yên tâm, không bắt nạt em."

Cô gái nhỏ nhắn thanh tú mềm mại, làn da mịn màng như có thể véo ra nước, khẽ nhéo một cái cũng có thể phiếm hồng, chứ đừng nói là bị liếm mút mà gặm cắn nặng nề. Trên người cô đầy dấu vết do anh để lại, hồng hồng tím tím đến dọa người.

Trông có vẻ rất đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro